Hôm nay,  

Đổi Tên

09/04/200300:00:00(Xem: 157937)
Người viết: BÙI THANH LIÊM
Bài không dự thi, số VB0405

(Tặng Vũ Hoàng Lân)

Bùi Thanh Liêm là bút hiệu của Tiến sĩ Bruce Long Vu, một khoa học gia gốc Việt hiện làm việc trong ngành khoa học không gian Hoa Kỳ. Trong năm 2002, ông đã được vinh danh về công trình góp phần vào các dự án hệ thống phòng thủ phi đạn quốc gia, giải pháp di chuyển an toàn cho phi thuyền Con Thoi, kỹ thuật vi học (natotechnology) giúp sản xuất các tế bào điện toán dùng cho phẫu thuật cực vi của Lục Quân Hoa Kỳ.
Với bút hiệu Bùi Thanh Liêm, ông đã viết nhiều truyện ngắn trên tạp chí Văn do nhà văn Mai Thảo chủ trương. Ông cũng là tác giả được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ nhất 2001.
Trang Viết Về Nước Mỹ lần này xin giới thiệu thêm một truyện ngắn mới của Bùi Thanh Liêm viết về một chàng mới lên chức “bố” trong đời sống gia đình tại Mỹ.
*

Cư đặt mình xuống giường. Gã lăn qua, trở lại, lật tới, lật lui, ráng tìm một tư thế thoải mái để đi vào giấc điệp. Lăn, trở một hồi cũng chẳng đi đến đâu, gã không tài nào chợp mắt được vì châu thân còn đang ê ẩm. Nguyên một ngày quán xuyến việc nhà, giặt giủ, bếp núc, đã làm cho tấm thân trai 12 bến nước của gã tê tái, rã rợi.
Cư bước ra phòng khách, định đốt thuốc, nhưng nhớ ra là trong nhà này cấm hút thuốc, và gã đang đóng vai trò của một người cai thuốc lá! Cư đẩy cửa căn apartment, bước rangoài để tìm một làn khói trắng, với hy vọng ru đời vào quên lãng. Trời mùa hè, hừng hực lửa đỏ, gã chỉ bập được vài hơi rồi dụi tắt, và ném điếu thuốc hút dở qua nhà thằng hàng xóm.
Gã trở vào trong, mở ti-vi thật khẻ, cốt ý để coi hình cho vui, chứ đâu có tập trung được, vì đầu óc gã còn đang suy nghĩ mông lung. Bên trong phòng ngủ, Hường, vợ gã đang ngủ rất say. Bên cạnh đó, trong cái nôi gỗ có chấn song là thằng con trai đầu lòng của vợ chồng gã, đang nằm phè cánh nhạn.
Ngược dòng thời giạn Hai năm trước đây, khi Cư chính thức để cho Hường tròng vào đầu của gã cái bản án chung thân, tức là ngày gã lên xe bông về nhà vợ, sau 10 năm hai người quen nhau, Cư đã nghĩ ngay đến chuyện muốn lên chức. Cư theo đạo Phật, gã không có cơ hội đi tu để trở thành linh mục. Không làm cha thiên hạ được thì làm cha trong cái tiểu gia đình này cũng đâu có sao. Nhưng kẹt một nỗi là Hường chưa muốn có con, nàng viện cớ còn trẻ, còn muốn bay nhảy, sợ có con bị bó chân, không đi du lịch đó đây được. Nàng sợ có con phải thức khuya dậy sớm, lo tắm rửa, thay tả, pha sữa, nấu bình, dỗ cho nó ngủ, vân vân. Nói tóm tắt là Hường chưa cảm thấy sẵn sàng làm mẹ, bởi vì lý do đơn giản là nàng sợ cực. Nghe vậy Cư liền ra tay nghĩa hiệp, gã nói vợ đừng lo, mọi việc gã sẽ gánh vác hết, nàng chỉ cần hạ sanh cho gã một đứa con. Gã hứa là gã sẽ một mình lo hết cho ấu nhi, từ A đến Z.
Đó là câu hứa dại dột nhất chưa từng thấy trong đời của gã. Và suốt 3 tuần lễ nay từ ngày thằng bé chào đời, mà đúng hơn là suốt 10 tháng qua, từ ngày vợ gã mang thai, Cư đóng vai một người đàn ông nội trợ đảm đang. Thật ra thì trước khi có thằng nhỏ thì không đến nỗi nào, nấu nướng giặt giũ thì “nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ”, dạo còn độc thân gã vẫn làm mấy chuyện này. Hơn nữa lúc đó gã đang vui say với sự mong đợi thành viên mới trong gia đình, cho nên làm việc quên mệt. Cho đến khi vợ nàng hạ sanh, gã mới bắt đầu nếm mùi.


Cư không ngại cực; thay tã, nấu bình, pha sữa, tắm rửa cho con không thành vấn đề đối với gã, vì đã có bà nhạc của gã qua giúp. Ban ngày, khi gã đi làm, bà mẹ vợ lo hết. Gã chỉ phải thay ca từ chiều trở đi và những ngày cuối tuần.
Do đó gã bị mất ngủ kinh niên. Thằng bé mới bước vào đời, không biết luật giang hồ của thế gian, là ngày thức đêm ngủ, cứ khát sữa là nó lại khóc oà lên, không để cho ai ngủ được. Bất kể ngày đêm, cứ cách 3 tiếng là nó thức dậy mở máy khóc và chỉ chịu nín đi khi nào được nhét bình sữa vào mồm. Và theo giao kèo được định trước, Cư là người phải thức dậy cho con bú và dỗ cho nó ngủ trở lại.
Ba tuần lễ trôi qua. Đêm nào Cư cũng bị mất ngủ, hễ thiu thiu được 1 chút lại bị thằng con dựng đầu dậy để cho nó bú hoặc thay tã cho nó. Thậm chí lúc nhắm mắt gã cũng không được an giấc, có lúc gã bị ác mộng, trong giấc mơ gã biến thành đứa bé khóc oe oe và thằng con gã bế gã chạy vòng quanh nhà ru gã ngủ. Sáng vào trong sở, gã mắt nhắm mắt mở, có khi ngủ gục ngay trên bàn làm việc. Đồng nghiệp thông cảm, vỗ vai gã, an ủi:
- Ráng lên đi Cư, có thêm vài đứa nữa là mày sẽ quen và chai lì đi ngay!
Đêm nay, không biết trời xui đất khiến sao đó, thằng nhỏ lại ngủ rất say, đã quá cữ của nó mà cũng chưa thấy nó dậy. Cư mừng thầm trong bụng Gã nghe nói là con nít ra tháng sẽ ngủ dễ hơn. Thằng con trai gã mới có 3 tuần lễ, không lẽ bắt đầu ngủ qua đêm rồi" Vậy thì gã may mắn quá!
Niềm vui của Cư không kéo dài được bao lâu. Tiếng ré mà gã đã quá quen thuộc vang lên lanh lảnh từ trong phòng ngủ. Gã chạy vội vào trong. Như thường lệ, vợ gã vẫn nằm ngủ say bên cạnh, tiếng khóc của thằng bé không đánh thức nàng được. Cư bế xốc thằng nhỏ, mang ra phòng khách, đi hâm sữa cho con bú.
Một tiếng đồng hồ sau. Thằng nhỏ no sữa nhưng lại chưa chịu ngủ, nó cứ lè nhè mà hành tội Cư. Gã tiếp tục ôm con, đi vòng quanh trong chu vi chật hẹp của gian phòng khách, vừa đi vừa lắc qua lắc lại như cái võng đu đựa. Cư đã buồn ngủ và đuối sức lắm rồi, đây là lần thứ 3 trong đêm gã phải thức dậy. Gã ước đoán sức chịu đựng của gã đã gần đến mức giới hạn, thằng bé mà không chịu ngủ chắc trong vòng vài phút nữa gã sẽ kiệt sức, gã sẽ quẳng nó trở lại trong nôi, mặc kệ nó muốn khóc, muốn la cứ việc thoải mái.
May cho Cư, thằng nhỏ biết điều tự dưng im bặt và ngủ vùi. Gã rón rén đặt nó trở lại trong nôi. Sợ nằm trên giường lăn qua trở lại gây tiếng ồn đánh thức con, nên Cư mang gối mền xuống thảm mà ngủ ngay cạnh đó. Hai mí mắt của gã sụp xuống. Gã nghĩ thầm thêm 3 tiếng đồng hồ nữa cũng đủ cho gã hồi sức, và vừa đặt lưng xuống là gã ngủ say như chết.
Mười phút sau. Trong cơn mê, Cư nghe như có tiếng còi tàu réo gọi. Tiếng còi tàu dài liên tu bất tận cộng với tiếng ai đang gọi tên Cư làm cho gã choàng tỉnh. Gã nhận ra tiếng còi tàu chính là tiếng con khóc, còn âm thanh kia là vợgã:
- Anh Cư, anh làm gì mà ngủ say quá vậy. Dậy đi con khóc kìa!
Gã đã tỉnh táo, nhưng mệt quá không chồm dậy nỗi. Vợ gã hét lớn lên, như muốn át tiếng khóc của đứa bé:
- Anh Cư, anh có nghe con khóc khổng. Sao cứ nằm im ra đó!
Cư tiếp tục vờ đi. Hường bước khỏi giường, đi đến layvai gã:
- Anh Cư, anh Cư!
Gã quay qua, xoe tròn mắt nhìn vợ, Hường gắt lên:
- Ô hay cái anh này, tỉnh ngủ như thế, sao em gọi không trả lời"
- Tôi đâu có nghe ai gọi tên tôi bao giờ!
- Cái gì" Em gọi "anh Cư" đến khản cả cổ.
- Tên tôi đâu phải là Cư.
- Hả Anh nói gì em không hiểu.
Cư dụi mắt và đáp ngon lành:
- Tôi đổi tên rồi!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,027,227
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, từng trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí. Ông cũng từng nhận giải Danh dự Viết Về Nước Mỹ và vẫn tiếp tục góp thêm nhiều bài viết giá trị. Sau đây là bài mới.
Tác giả chỉ vừa tới Mỹ được mấy tháng, theo diện bảo lãnh. “Hiện vợ chồng tôi ở tạm nhà người em. Vợ tôi đi giữ trẻ. Tôi chưa có việc làm. Trong lúc rảnh rỗi, tôi muốn viết lên một phần nhỏ những gì xẩy ra trong cuộc đời em tôi và gia đình tôi.” Ông Trương viết trong thư kèm bài viết về nước Mỹ đầu tiên. Nhân vật xưng tôi trong bài là người em. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Cựu thợ lái máy bay chuồn chuồn ở Căn Cứ KQ Phù Cát - Bình Định, cựu tù chính trị, đến Mỹ từ 1980, hiện an cư lạc nghiệp tại Garden City, Kansas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2012 với chuyện tù “Trung Uý Nuôi Tôm” và đã nhận giải thưởng Viết Về Nước Mỹ từ mấy năm trước. Sau đây là bài ông cựu trung uý cho viết về nước Mỹ 2013.
Tác giả sinh năm 1981, đến Mỹ năm 2000 theo diện HO. Sau 9 năm định cư tại Mỹ, công việc hiện nay của ông là Property Manager, tại Landover, tiểu bang MD. Ông tham dự viết về nước Mỹ từ 2009 và sau đây là bài viết thứ hai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là cư dân châu Âu, làm việc trong một văn phòng thiết kế công chánh tại nước Pháp. Tuy sống bên kia Đại Tây Dương, những bài viết của cô thường thường rất bén nhậy với chuyện của người Việt tại Mỹ. Họp mặt Viết Về Nước Mỹ 2011, Đoàn Thị đã bay từ Paris sang để nhận giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là Giải Á Hậu. Bài viết mới của cô là tâm sự về mùa lễ tạ ơn năm nay.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là một truyện mới của tác giả.
Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục naêm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Kèm theo bài viết ngắn về nhạc Mỹ thời chiến còn thêm bài thứ hai: Bạn Tôi và Nước Mỹ.
Tác giả rời Việt Nam sang Mỹ từ tháng 10 năm 1974, khi còn là một cô bé mới học lớp sáu.
Với kiểu “viết như nói”, tác giả đã góp nhiều bài viết và nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm, sinh năm 1965 tại Saigon, thứ nữ một gia đình H.O.; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Bài viết mới nhất của Vành Khuyên lần này có kèm theo ít dòng sau đây:
Đó là một đêm lịch sử người Việt tỵ nạn ở hải ngoại, khi hàng chục ngàn người Việt biểu tình chống việc một người tên là Trần Trường công khai treo hình Hồ Chí Minh trong tiệm cho mướn video của anh ta tại Little Sàigòn. Nhiều năm đã qua.
Nhạc sĩ Cung Tiến