Hôm nay,  

Bạn Tôi

01/07/200300:00:00(Xem: 143647)
Người viết: NGUYỄN HOÀNG NGÔN
Bài tham dự số 3241-839-vb20630

Tác giả Nguyễn Hoàng Ngôn, sanh năm 1958, tỵ nạn ở Arizona từ năm 1983, đã có một số bài tham dự Viết Về Nước Mỹ. Ông cho biết “hiện nghề linh tinh, và đang tập sự viết truyện ngắn. Xin mời độc giả ủng hộ tìm đọc truyện ký "Kỷ Niệm Nghèo". Tác giả thành thật cám ơn.” Sau đây là bài viết mới của ông.
*

Tôi đến Mỹ vào khoảng năm 1983, không may mắn như những người khác nơi tôi ở rất ít người Việt định cư. Vùng sa mạc Arizona khô cằn nắng cháy thiếu bước chân người Việt hoang vu. Tôi được hội từ thiện thu xếp ở chung với ba người bạn trai độc thân.
Ở đây rất ít người Việt nên buồn và cô đơn. Nơi này rất hiếm con gái và con gái ở đây cũng chì lắm mới ở vùng này. Vì thế, chúng tôi hay tìm đến những người mới đến để làm quen. Thời ấy có cái lạ gặp nhau thăm hỏi, chuyện sôi động nhất là chuyện cựu quân nhân, cựu quân nhân gây nhiều chú ý trong cộng đồng, nhóm cựu quân nhân hay đến mời hội họp và kêu gọi đóng góp ít nhiều cho quê hương. Nhiều người nhân cơ hội ấy cũng nhận mình là cựu quân nhân, để có đề tài đến thăm và làm quen.
Thời gian mỏi mòn rồi cũng qua, người vượt biên, tị nạn ngày một đông hơn, ước vọng phục hồi quê hương chỉ còn là giấc mơ trôi qua hết năm này đến năm khác. Mọi người tạm để chuyện yêu nước lắng dịu lo chạy theo cuộc đời mới, học hỏi, làm việc. Dần dần cũng không mấy ai buồn kể chuyện, hay vỗ ngực cho mình là cựu quân nhân, dù là cựu quân nhân thứ thiệt.
Thỉnh thoảng tôi với anh bạn tôi vẫn tiếp tục đến thăm người mới đến. Anh bạn tôi bắt đầu đổi chuyến thuật mới, gặp ai anh cũng thao thao khe khoang mình đã từng ở ngục tù cộng sản. Rồi những mẩu chuyện tù cộng sản cũng trở nên nhàm chán, không hấp dẫn nổi mấy cô bạn gái lúc bấy giờ. Chúng tôi bắt đầu làm ra tiền, say mê cần cù với công việc. Làm có tiền anh bạn tôi bắt đầu mua vàng đeo đầy người, nhìn anh ấy đeo vàng nhiều lúc tôi cứ ngỡ nhầm anh ấy đang đeo cồng, cộng dây chuyền anh ấy đang đeo trên cổ nặng như muốn làm anh ấy lùn thêm. Vàng ở Mỹ này chỉ là vật trang sức rẻ tiền, nhiều cửa hàng người ta bán thành cuộn, không qúy báu và hiếm hoi như ở quê hương mình .Do đó, vàng cũng không làm hấp dẫn mấy phái nữ ở đây.
Nhiều lúc buồn chúng tôi hay kể lại chuyện quê nhà. Con gái Việt Nam thời xưa lại thích yêu những anh chàng sinh viên nghèo chăm học, hiền hậu, trung thực, và ít nói. Trong khi con gái bây giờ chỉ thích những thằng hùng hổ, mạnh bạo, láo lia, có địa vị và có tiền. Sống ở đây mà lo cậm cụi làm ăn, không giao thiệp với bên ngoài, thì già đi sớm và ở giá.
Nghe nói thế thằng bạn tôi liền cậm cụi làm việc ngày đêm. Dành dụm ít lâu bạn tôi mua chiếc xe mới láng tong, chiều tan sở về là bạn tôi đảo xe đây đó vài vòng trước khi về nhà tìm giấc ngủ lấy sức để ngày mai có sức để cày. Nhiều lúc tôi nhìn bạn tôi thấy buồn cười và thương hại, nhưng không dám nói ra. Vì chiếc xe càng đẹp lộng lẫy bao nhiêu, thì nó lại càng làm cho anh bạn tôi xấu xí và cù lần bấy nhiêu. Đúng là xấu xí làm chuyện để ý. Bạn tôi nhỏ người, ốm, đen, lùn, hô, tóc đứng thưa, dáng một người đàn bà không đẹp gái, khó nhìn, lái chiếc xe mui trần mầu đỏ rực, vừa lái xe, vừa nói điện thoại cầm tay, mà lại nói tiếng Việt ồn ào, giữa cái phố đầy tóc vàng, hiếm hoi dân Việt. Cái điện thoại mà suốt ngày không ai gọi, chỉ gọi duy nhất trong suốt đoạn đường lái xe. Vậy rồi mỗi tháng anh vẫn phải đóng đều 40 đồng .
Xe đẹp, vàng vòng vẫn chưa đủ chinh phục cho giới nữ hài lòng. Họ trò chuyện miễn cưỡng mỗi lần anh đến thăm, lúc nhởn nhơ lúc lả lơi, lúc hơiø hợt, lúc cúp thật lâu không thấy mặt. Không ai hiểu nổi tư tưởng, tâm hồn họ. Anh bạn tôi nghỉ rằng có lẻ tại còn sống chung với chúng tôi nên trở ngại chuyện hẹn hò. Anh âm thầm làm việc nhiều hơn, đầu tắt, mặt tối. Tôi lại nghĩ anh đang đeo đuổi ước mơ của chính anh, bận rộn chuyện tương lai, chuyện yêu đương, vật chất và đời sống, đó là tuỳ sở thích của mỗi người. Thỉnh thoảng tôi có hỏi anh ấy đi đâu suốt cả ngày thì anh ấy bảo lo làm ăn, lo chuyện tương lai, lo cho gia đình, bận rộn nhiều chuyện và có hẹn với em.


Bỗng một hôm anh bạn tôi tuyên bố, vì hoàn cảnh anh phải ra riêng xin anh em hiểu cho và đừng buồn. Anh đã mua căn nhà mới và sẽ lập gia đình trong tương lai. Tin đến thật ngạc nhiên và bất ngờ. Chúng tôi mừng vui khen ngợi ca tụng anh ấy, tưởng lù khù nào ngờ lại quá hay. Vậy là vì hoàn cảnh anh bạn tôi phải ra đi, căn nhà mất đi một thằng, bỗng trở nên buồn chán một cách lạ lùng, thiếu đề tài để nói, thiếu đề tài để cười. Nhiều lúc tôi nghĩ, cũng nên bon chen như anh ấy cuộc sống thú vị hơn, tại sao cứ mãi âm thầm buông mình theo công việc cũng buồn chán, nhưng khổ có nổi tôi qúa nhút nhát .
Một hôm anh bạn mời chúng tôi đến nhà ăn tân gia. Nhà thịnh soạn đẹp đẽ trang trí rất tốn kém. Bạn bè đến tham dự thật nhiều, buổi tiệc vui vẻ và hài lòng mọi người. Riêng anh bạn tôi vẩn đượm nét buồn trên khuông mặt. Chia tay mỗi người ra về, tôi ở lại phụ anh ấy dọn dẹp và tâm sự. Anh bạn thở dài buồn chán.
- Mầy thấy không, tao đã chạy đua, làm với hết sức tao, hết khả năng, vậy mà trong lòng tao, bỗng dưng cũng thấy buồn buồn như còn thiếu thốn cái gì đó khó tả.
Tôi an ủi:
- Tại mày lo xa tham vọng quá cao, nhìn lại chúng tao coi, mày đã hơn hẳn chúng tao quá nhiều, mày còn muốn gì nữa.
- Vâng, nhưng mày thấy không, như buổi tiệc hôm nay mọi người rất hài lòng, riêng tao thì lại thấy buồn buồn trống rỗng cái gì đó. Con Mai là con nhỏ tao đang si. Mày thấy không, cứ ngỡ nó đến đây nó sẽ khen ngợi sự thành công của tao. Nhưng thật sự tao thấy nó vui sướng được có dịp gặp đủ nhân tài, tha hồ cho nó so sánh, chẵng buồn nghỉ đến tao.
- Ôi mày lo gì tình yêu không thể đến vội vàng, vật chất cũng không làm tình yêu phải ngã lòng trong khi họ có trăm ngàn chọn lựa. Tuy nhiên tình yêu không thể kết luận qua hình thức bên ngoài, nó có chiều sâu bí ẩn trong tâm hồn, thật khó tả và khó có thể ngờ được .
Chia tay thằng bạn tôi ra về lang thang một mình trên phố, nhớ lại căn nhà rộng lớn, lại ở một mình sẽ làm cho bạn tôi thấy cô đơn nhiều hơn. Sau cuộc vui mỗi người trở về bên mái ấm riêng tư của chính họ, mỗi người gói ghém cuộc vui mang theo về với chính họ. Bỏ lại thằng bạn tôi ngồi lại một mình, nhìn đồ đạc ngổng ngang im lặng, làm nó cảm thấy cô đơn và bơ vơ hơn lúc nào hết. Tội nghiệp cho thằng bạn tôi, miệt mài đam mê xây cái ảo tưởng cho ai đó, mà quên đi nhìn lại mình, cũng không biết mình đang muốn gì , tìm gì, thích gì, và cũng không rõ người khác đang muốn gì ở anh .
Bóng đêm rã rượi, gió lạnh đôi bờ vai, nhìn tận góc trời xa, những vì sao nhỏ lẻ loi thụp ló dưới bầu trời đen nghịch. Tôi nghỉ vớ vẩn lại những ngày còn ở quê nhà, tuổi vừa đôi mươi tôi nghèo lắm, lại thêm tội trốn nghĩa vụ quân sự. Tôi sống mòn như con mèo hoang bên xó nhỏ cuộc đời, ban ngày tôi tìm một han hốc nào đó, nằm chờ đêm lên. Cứ cơn nắng chiều lang thang buồn bã bỏ đi, phố lác đác lên đèn. Tôi lạc loài mon men ra phố, thiếu thốn, thèm khát, tủi hờn, bơ vơ hơn bao giờ hết, vậy mà sức sống trong tôi lúc ấy rất khao khát và mãnh liệt vô cùng. Không như bây giờ tôi có đầy đủ mọi thứ, thì lại ngao ngán thẫn thờ .Ngày xưa trốn tránh thèm khát tự do, tôi cho rằng không gì bằng có tự do trên đời này. Tôi thèm khát được đi đứng, được làm việc, được sống bình dị như mọi người chỉ vậy thôi, tại sao đời tôi qúa cai nghiệt. Tôi khao khát được tung tăng khắp nơi trên mảnh đất quê hương. Còn bây giờ ở đây tôi có đủ mọi tự do, thì cái tự do ở đây không hạp với chính mình.
Đứng giữa một rừng người, chung quanh tôi chỉ toàn những khuôn mặt xa lạ, càng đi xa càng thấy mình lạc lõng nhiều thêm, những nơi này khác hẳn những nơi tôi thích thú có được tự do. Tình yêu ở đây cũng thế. Giá như ngày xưa tôi chi cần được nắm tay hoặc hôn lên môi người yêu, tôi thấy sung sướng vô ngần. Con gái ở Việt Nam nhút nhát, nhìn đôi mắt họ thẹn thùng, nhìn cử chỉ họ e lệ, tôi cũng đoán được họ đang yêu mình. Còn ở đây, khó có ai đóan được tâm hồn họ, tư tưởng ho, họ đang yêu hay đang ghét, họ đang vui hay đang dối lòng.

Nguyễn Hoàng Ngôn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,366,599
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến