Hôm nay,  

Ba Chị Em

18/08/200300:00:00(Xem: 158117)
Người viết: DTKN
Bài số 330-869-vb7160803

Tác giả DTKN cho biết bạn mới 20 tuổi, hiện là sinh viên tại thành phố Wellesley ở MA và đây là bài Viết Về Nước Mỹ thứ ba của bạn: chuyện buổi học đầu tiên của các em bé VN vừa chân ướt chân ráo tới Mỹ. Vẫn như hai bài trước, truyện kể của DYKN cho thấy cách nhìn và cách viết tinh giản hiếm có. Mong phần tiếp theo chuyện ba chị em đi học sẽ còn được kể tiếp.

1
Con bé vén tấm màn vải, nhìn ra đường, thở nhẹ. Trong bãi đậu xe của khu cư xá, lũ trẻ hàng xóm đang chờ nhau đi học. Chúng lê từng bước chậm rãi mặc những chiếc ba lô trên vai vỗ mạnh vào lưng, nghe lóc xóc, nặng nề. Rồi buồn chân, chúng chuyền nhau vỏ chai bia đang nằm trơ lặng gần bức tường gạch thấp tè, nứt đổ. Xoảng. Chúng ré lên cười thích thú khi những mảnh thủy tinh văng tung tóe. Da đám trẻ đen thui như bị ai trét bụi than lên người. Đứa cao nhất đám có mái tóc xù, cắt tròn vo như quả bóng căng. Đứa con gái đi sau cùng bện tóc thành nhiều bím, mỗi bím lại thắt một cái nơ khác màu.
Hôm nay con bé cũng sẽ đi học. Sẽ lần đầu tiên, cùng hai đứa em, đặt chân đến ngôi trường Mỹ. Con bé quyết định quành vào bếp, mở cặp lấy ra chiếc hộp nhựa, cất vào tủ lạnh. Chanh và Nam đang ngồi ăn kem, đồng loạt ngước mắt, 'Sao chị Hai bỏ cơm ở nhà"' Con bé không đáp mà đẩy hai đôi giầy về phía các em, 'Đứa nào chậm chị nói ba bỏ ở nhà, không cho đi học.'
Đúng 7:20, ông Thương đi làm về. Nhìn các con đã tươm tất, ngồi chờ ông trước cửa để đi khai học, bao mệt nhọc của ca làm đêm bỗng hóa thành nụ cười, nở rộ trên môi ông. 'Ba rửa mặt cái rồi mình đi ngay không lại trễ,' ông nói với các con. Trường học nằm gần khu cư xá, đi bộ chưa đầy mươi phút nhưng Chanh đã lẻn ra ngoài, chầu chực bên chiếc xe màu vàng nhạt của gia đình.
Lẽ ra con bé được vào lớp sáu, nhưng vì hai em, nó đành lùi lại một năm. Chanh học lớp bốn. Nhóc Nam lớp hai. Khi thủ tục nhâp trường đã hoàn tất, ông Thương xoa đầu Chanh và Nam, 'Hai đứa phải ráng học và nghe lời thầy cô.' Rồi quay sang nhìn con bé, ông cười hiền từ 'Nhớ trông nom các em con.' Con bé gật nhẹ. Nó đan những ngón tay vào nhau như tự trấn an bản thân. 'Ánh mắt của ba nó muốn nói, 'Đừng khóc Tâm ạ. Con khóc hai em cũng sẽ khóc theo.'
Bóng ông Thương đã khuất xa sau cánh cửa kính nâu mà con bé vẫn chưa buông lỏng đôi tay. Nó nhìn Chanh và Nam, 'Các em có... run không"' Nam lắc đầu. Chanh hỏi ngược, 'Chị Hai run hả"'
2
Khi Nam đã ăn hết cục kẹo nó đem theo từ nhà thì cánh cửa kính nâu lại bật mở, đón vào người đàn bà mặc áo đốm vàng và một cô bé bận váy xinh xắn. Họ đi đến nơi ba chị em con bé đang ngồi. 'Hi. Me là Nancy,' cô bé mặc váy giới thiệu. Con bé lóng ngóng kéo Chanh và Nam đứng lên. Những cặp mắt nhìn nhau ngơ ngác, bỡ ngỡ. 'You tên gì"' cô bé hỏi. 'Tâm. Còn... còn... bạn"' 'Nancy. Cái này là cô Judy. Teacher của you.' Cô Du-Đì cười thân mật. Con bé cũng nhoẻn miệng, gần như mếu.
Cô Du-Đì dẫn Chanh và Nam tới lớp trước. Chanh xốc cặp lên vai, cắm đầu đi một mạch đến chiếc ghế trống đầu tiên nó gặp được. Thằng bé gieo mình vào chỗ ngồi, đầu ngó thẳng về phía trước, cặp mắt mở to, đăm đăm nhìn lên bảng. Lòng bàn tay của Chanh nhũn lạnh. Quả tim đập phình phịch như muốn bắn ra khỏi buồng ngực vì lo, vì sợ, vì chợt thấy khác biệt, nhỏ bé, và cô độc làm sao giữa căn phòng đầy ắp tiếng nói cười xa lạ. Con bé nhìn Chanh; khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt. Nó quay đi, kéo xệch thằng Nam theo. Đứa em nhỏ nắm ghì bàn tay của đứa chị, như sợ lạc nếu dù chỉ buông ra một giây ngắn ngủi. Đến lớp mình, Nam chần chờ giữa cánh cửa và bờ áo của chị. Mặt thằng bé đỏ ửng, thẹn thùng trước ánh mắt hiếu kỳ của những đứa trẻ trong lớp. Bà giáo phải ra tận ngoài, dìu kéo mãi Nam mới chịu vào.
Phần con bé may mắn hơn hai em, được học chung lớp lẫn ngồi chung bàn với Nan-Xi. Tuy tiếng Việt của Nan-Xi hơi lạ, nhưng con bé vẫn hiểu được đôi chút. Giờ đầu, cô Du-Đì đọc chuyện và cho đám trẻ viết một khúc ngắn cảm nghĩ về những gì mới được nghe. Con bé cũng lôi tập, vở, bút, thước ra, bày la liệt trên bàn. Nhưng khi đám trẻ hí hoáy viết thì nó chỉ có thể ngồi thừ, đảo mắt nhìn xung quanh lớp học. Tường bên trái treo một bản đồ lớn, muôn sắc màu. Bên trên tấm bản đồ cắm cờ Mỹ và còn có cái TV khá lớn, treo lơ lửng. Trường học ở Mỹ thật rộng rãi và đẹp. Đám học sinh trong lớp nom rất thông minh và chăm chỉ, đứa nào cũng cắm cúi viết bài.


Qua đến giờ Toán thì sự nhận xét của con bé có phần thay đổi. Ba mươi bài toán nhân rất dễ, thằng Chanh còn có thể đánh gục chúng cách ngon lành, nhưng lại làm khó nhiều học sinh lớp cô Du-Đì. Cục tẩy của Nan-Xi giao động liên tục. Mười ngón tay cô bé hết giơ lên lại cụp xuống, miệng lẩm bẩm gì đó mà con bé đoán là bảng cửu chương. Lòng con bé phơi phới hân hoan. Cuối cùng thì nó không còn cảm thấy... ngốc ơi là ngốc nữa rồi.
Nhưng niềm vui chưa trọn vẹn thì cô giáo của Nam đã đến tìm con bé, và ra hiệu cho nó đi theo bà ta ngay tức khắc.
Nam đang đứng ngoài lớp, thút thít khóc. Ngón tay trỏ của nó cuốn chặt mép áo đến nỗi máu dồn lên, đỏ hồng. Thấy chị, thằng nhóc òa to, vùi cả bộ mặt tèm nhem nước mắt, nước mũi, vô lòng con bé. Mái tóc nó sáng nay đã chải gọn gàng, thế mà giờ đây phủ rũ bù xù. Bà cô giáo nhìn hai đứa trẻ, muốn nhưng lại không biết an ủi chúng làm sao. Con bé xoa tóc Nam, dỗ dành, 'Nín xem nào. Ai con trai lại khóc to thế.' Nam lắc đầu, tay xoắn áo chặt hơn. 'Nói cho chị biết, sao lại khóc" Nói đi, cô cười Nam kìa.' 'Em muốn... em muốn..., ' Nam nấc từng tiếng ngẹt ngào.
Thì ra sáng nay ông nhóc ăn nhiều kem quá, đau bụng mà không biết xin phép cô. Lớp Nam cũng có vài đứa trẻ người Việt, nhưng vì chưa quen nên ngại. Trẻ con luôn khờ khạo thế, nhất là một đứa nhút nhát như Nam. Con bé chờ em 'xong chuyện' rồi dẫn nó về lại lớp học, 'Ngoan nhé. Chị Nan-Xi bảo lát nữa mình được ăn trưa chung. Chị và anh Chanh sẽ đợi em.'
3
Giờ trưa, ba chị em ngồi tụm ở một phía của chiếc bàn dài. Chanh xẻ đôi phần cơm mẹ làm ban sáng, cho nó và cho Nam. Đầu bàn bên kia, hai đứa trẻ tóc nâu đang nói cười vui vẻ. Mỗi đứa có một cái mâm màu xanh đỏ xinh xinh, đựng thức ăn. Chanh và Nam ngốn phần cơm ngon lành. Chợt cái thìa của thằng anh thôi giao động. Nó đẩy cơm sang phía con bé, 'Chị Hai xúc miếng đi.' Chưa bao giờ Chanh biết chia thức ăn với chị mình. Những bữa cơm thiếu thốn ở quê nhà đã vô tình khoét một lòng tham vô đáy trong thâm tâm Chanh và Nam. Vào bàn, chúng chỉ biết cắm cúi ăn, tranh giành nhau từng miếng dưa, khoanh mì, vì lo sợ chậm chân sẽ mất sạch, sẽ phải ôm cái đói mà ngủ. Và trẻ con, dù có bị đói đi đói lại, vẫn không học được cách 'chịu' đói. 'Chanh ăn đi,' con bé xúc động, rồi bất giác nói, 'Chị đi lấy đồ ăn Mỹ thử há.' Con bé men theo hàng ghế, tiến về phía đám đông đang đứng xếp hàng.
Vừa đi con bé vừa nhẩm lại lời Nan-Xi dặn ban sáng: khi vào lấy cơm trưa chỉ phải nói tên cho người trong bếp biết. Thấy những đứa đi trước lấy mâm, con bé cũng làm theo. Thấy chúng lấy bình giấy nhỏ màu trắng, con bé cũng bắt chước. Có một bà béo phì, đầu đi nón cước, tay thoăn thoắt xúc những mảnh vuông vào dĩa. Bà đứng yên nơi cố định ấy, chỉ có bàn tay cử động, và khối mỡ rung rinh qua lại dưới cái cằm bè. Con bé vừa nhón chân với lấy dĩa đồ ăn thì bà ta ngước mắt, thở ra mệt nhọc, 'Pizza or burrito"' Thằng nhóc đứng trước con bé gật đầu lia lịa, 'Yes, pizza.' Con bé giật bắn mình, đôi chân đã muốn lỏng lẻo như nước đá gặp trời nắng. Nó vịn tay vào counter, chậm rãi phát âm, 'T-â-mmm.' Con bé lập đi lập lại nhiều lần, cố ý nói với bà bếp rằng tên nó không phải là Pi-Xà-Bờ-Ri-Tồ, mà là Tâm. Là Tâm. Nhưng người đàn bà bỏ mặc tiếng nói yếu ớt của con bé, miệng vẫn không ngừng 'Pizza or burrito"' Sau cùng, bàn tay mũm mĩm của bà phẩy nhẹ, ra hiệu cho nó mau lấy đồ ăn và tránh đường. Ra khỏi căn bếp chật hẹp, con bé mới phát hiện chiếc bàn sơn trắng nằm sát tường, nơi một bà bếp khác đang hỏi tên học sinh để gạch sổ sau khi chúng lấy phần ăn. Nó thở phào, thì ra...
4
'Chị Hai, cái miếng vuông lúc trưa mình ăn gọi là gì"' Thằng Nam thắc mắc trên đường về nhà. Xem bộ nó 'hạp' đồ ăn Mỹ nhanh hơn con bé và Chanh. 'Pi-xà,' con bé trịnh trọng phát âm. Sau khi ăn cơm trưa và trở lại lớp, nó đã hỏi Nan-Xi. 'Còn bồ-ri-tồ là món ăn Mễ. Có đậu trong đó với thịt heo.' Thằng Nam liếm mép. Nó không biết bồ-ri-tồ có mùi vị gì nhưng nếu cái miếng vuông pi-xà ngon thì có lẽ bồ-ri-tồ cũng vậy.
Ba chị em cứ thế đi bên nhau. Thằng Nam có lẽ đang nghĩ về giờ ăn trưa ngày mai. Nó sẽ theo chị Hai đi lấy đồ ăn. Còn Chanh, không biết nó đã quên cái cảm giác bỡ ngỡ, lạc lõng sáng hôm nay khi nó bước vào lớp học Mỹ lần đầu tiên trong đời" Với con bé, tôi nghĩ hôm đó nó về nhà với một tâm trạng khá vui. Nó đã làm được điều mà ba nó căn dặn. Nó đã không khóc.

DTKN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,801,002
Đáng lý ra thì nó đã được gọi bằng một cái tên Việt-Nam cho khỏi “Mỹ hoá”! Nhưng là vì hai đứa anh lớn của nó “bàn ra tán vô”trước khi con bé được sinh ra. Đại-khái là dùng tên Mỹ để sau đi học cho dễ gọi, chứ như hai đứa anh lúc qua Mỹ đã sáu bảy tuổi, đi đến trường bằng tên Việt bình thường, mấy tháng đầu nhiều khi
Tác giả Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán ở Pháp, cô sang Mỹ, vừa làm vừa học thêm về Management Information System. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ gặp gỡ trên chuyến bay đi Việt Nam .
Tác giả Trương Tấn Thành, cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng
Năm 2000, sau gần 25 năm cày bừa chăm chỉ trên đất Mỹ, hai vợ chồng già đã làm một chuyến qui cố hương đáng giá, đi từ bắc vô nam. Sau chuyến đi này, tôi vẫn thường ra rả bên tai chồng rằng: nì, Ôn ơi, kể từ nay mỗi năm tụi mình chỉ nên kéo cày 11 tháng, còn một tháng thì kiếm chỗ đi chơi, kẻo già rồi cố quá có ngày
Tác giả cho biết ông sinh năm 1934 tại Cần Thơ, hiện là cư dân Austin , Texas . Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Những Người Tuổi Sửu”, kể chiuyện “đi cầy tại Mỹ” cho thấy tấm lòng của các bậc cha anh với thế hệ con em. Bài mới lần này là câu chuyện về một bà mẹ thuyền nhân phấn đấu với hoàn cảnh, một mình
Sáng sớm xe chạy, trưa đoàn dừng chân ở thị trấn Solvang ăn trưa, tiếp tục hành trình đến lâu đài Hearst, toà lâu đài trơ vơ trên núi, 2 đứa mua vé, mỗi vé $20 dollars vào xem, chờ xe ở trạm, Phụng bỏ 25cents vô kính viễn vọng để xem lâu đài trên núi, mùa đông, toà lâu đài chìm trong sương mù dày đặc, xe đón
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Bài viết về nước Mỹ
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Sau đây là bài đầu tiên
Nhạc sĩ Cung Tiến