Hôm nay,  

Lời Tự Thú

12/11/200300:00:00(Xem: 147971)
Người viết: ĐINH QUÂN
Bài số 397-936-VB8091103

Tác giả tên thật Đinh Văn Tiến Hùng, cư trú tại West Hartford, CT hiện là công nhân Westersfield County club, Connecticut. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ của ông là chuyện Nursing Home, kèm theo một gợi ý rất đáng trân trọng: mong sớm có những Nursing Home do người Việt tổ chức. Sau đây là bài viết thứ hai của ông.
*
Tôi viết những dòng này khi giá lạnh mùa đông đang tràn ngập cả bầu trời và tâm hồn tôi nữa. Nhìn từng đợt tuyết rơi qua khung cửa mờ ảo, những tâm tư khó tả dâng đầy lòng tôi.
Mùa xuân đang về trên quê hương tôi và mùa đông cuộc đời cũng đang đến với mình trên xứ lạ quê người. Tôi ngồi trên tầng lầu cao nhìn xuống như con chim ngập ngừng muốn rời tổ nhưng không biết chọn hướng nào, vì hướng nào cũng mịt mù tuyết rơi trắng xóa.
Ngày tháng nơi đây qua rất mau. Cuộc sống phải đuổi kịp thời gian nếu không sẽ bị đào thải. Tôi phải bắt đầu nhập cuộc ngay. Nhưng bắt đầu từ đâu và bằng cách nào với hai bàn tay trắng, với khối óc và thân xác mỏi mòn"
Tôi còn nhớ lời người bạn thân đêm trước ngày lên đường rời xa tổ quốc khi hai đứa ngồi ngoài mái hiên dưới ánh đèn mờ nhạt: "Tao chơi với mày đã lâu rất hiểu và thông cảm hoàn cảnh mày. Nhưng tao khuyên mày sang bên ấy hãy gác lại tất cả để lo sinh kế cho gia đình, đừng tham gia một tổ chức nào không khéo bị lợi dụng và cũng đừng bày đặt viết lách thơ thẩn làm gì nữa. Cả cuộc đời mày vẫn cứ long đong lận đận. Thôi nghe lời tao đì.
Tôi mỉm cười công nhận lời thằng bạn nói đúng. Hai phần ba cuộc đời tôi đã chẳng tạo nên được sự nghiệp gì, dù đã có dịp cờ đến tay nhưng không biết phất hay không muốn phất. Tôi lận đận một mình từ nhỏ kéo theo cả gia đình suốt hai mươi năm chẳng có gì tích lũy. Nếu nói rằng mình thiếu tài "kinh bang tế thế" cũng đúng. Nếu đổ cho "số mệnh" lại càng đúng hơn.
Những ý nghĩ ấy cứ theo đuổi tôi suốt cả cuộc đời, nên tôi rất bình thản khi đặt chân lên miền đất tự do này. Đúng là tự do thật vì ai có nếp sống riêng của người ấy, chẳng cần quan tâm đến những người quanh mình đang làm gì và nghĩ gì. Tôi cũng đang bị cuốn theo cuộc sống đó, nhưng lại tưởng mình vẫn đứng ngoài. Tôi nhìn những sinh hoạt cộng đồng với con mắt bàng quan xa lạ. Rồi tôi gặp lại những người bạn đã từng đứng chung một chiến tuyến năm nào. Các anh đã có may mắn hơn tôi sống trên đất nước này đã 9, 10 năm qua. Người thì thành đạt về tiền bạc, người đã thành công trong việc học hành. Nói chung họ đã ổn định được cuộc sống và hội nhập vào xã hội Mỹ một cách xuôi chèo mát mái. Một anh rất tự hào vì đã thành công về tiền bạc nhìn tôi bằng con mắt thương hại cho một người đến chậm uống nước đục: "Quân ạ, anh phải xuống đường nhập cuộc ngay đi kẻo không còn kịp nữa, hai phần ba cuộc đời chỉ còn lại sau lưng 10, 15 năm nữa thôi." Thú thật anh đã làm tôi bối rối và thấy mình già đi rất nhiều.
Cuộc đời giống như một đỉnh núi mà tôi đã hăm hở leo lên suốt quãng đời tuổi trẻ, để rồi giờ đây tôi lại đang lầm lũi đổ dốc dưới ánh nắng chiều nhạt dần.


Rồi tôi gặp H, một người mà tôi thấy gần gũi mình hơn vì anh có cùng quan điểm và sở thích giống tôi. Anh cũng trạc tuổi tôi nhưng tâm hồn trẻ trung hơn tôi nhiều. Sống trên đất Mỹ hơn 10 năm nhưng lại giống tôi mới qua đây mấy tháng. Anh tham gia nhiều sinh hoạt cộng đồng và luôn di chuyển đây đó với cây đàn và những chồng sách báo.
Một lần theo anh đi sinh hoạt và trở về lúc gần 1 giờ sáng. Xoay nhẹ ổ khóa vào nhà, tôi nhìn thấy vợ và con gái vẫn còn thức đang cặm cụi dưới ánh đèn mờ nhạt, may từng đường kim mũi chỉ để kiếm sống qua ngày nơi đất lạ xứ người. Tôi thấy mình bối rối như người vừa phạm tội. Có lần tôi đã đữ ý nghĩ này chia xẻ với anh, anh trả lời "cứ từ từ, tuỳ theo từng hoàn cảnh sống mà đóng góp và hội nhập. Mình hơn 10 năm nay đã quen dần rồi không dứt được, bỏ là như thấy thiếu và nhớ. Chỉ có tình đồng bào và quê hương mới làm tâm hồn mình ấm lại nơi xứ người. Rồi anh sẽ thấy".
Đúng tôi đã thấy nhiều người đang làm một việc gì đó mà họ đã chứng minh qua cuộc sống. Tôi cũng đã gặp một số người thành công trên cả hai lãnh vực học hành và kinh tế. Họ có đủ điều kiện để sống cuộc đời thoải mái an nhàn, nhưng họ lại bận rộn ngược xuôi đây đó trong nhiều sinh hoạt cộng đồng, tự túc lo việc di chuyển, không có ngày nghỉ cuối tuần. Nhiều người nhìn vào họ đặt câu hỏi: "Những người này đang làm gì và với mục đích gì" Phải chăng khi nhận thấy tình hình chính trị VN đã chín mùi những ông bà này chờ nước đục thả câu" hay "hướng theo chiều gió" để kiếm chút đỉnh chung" Phải chăng họ là những chính khách xa lông dư tiền thừa bạc, đang đóng vai một mạnh thường quân để tranh trí tô quét thêm cho đẹp đời mình""
Những thái độ của nhiều cuộc sống khác nhau, những ngộ nhận của nhiều nhận xét khác nhau nhưng thật giả rồi sẽ phân biệt và chân lý vẫn là chân lý.
Vì chính tôi đã từng thấy nhiều tập thể hay cá nhân tranh đấu cho màu cờ tổ quốc được ngạo nghễ tung bay trên bầu trời tự do này. Tôi biết nhiều đoàn thể đã tổ chức để mọi người tham gia kỷ niệm những ngày truyền thống dân tộc như Tết Nguyên Đán, giỗ tổ Hùng Vương, ngày quân lực VNCH 10/6 quốc hận 30/4...
Từ những hoạt động cá nhân hay những sinh hoạt cộng đồng tôi thấy quê hương mình vẫn còn đó, văn hóa, phong tục, truyền thống, dân tộc còn là tổ quốc VN còn.
Nhìn người lại nhớ đến ta. Xuất thân là người lính chiến cũng như bao nhiêu người lính chiến khác, chúng ta đã dâng hiến cả tuổi trẻ, cả tương lai ước vọng đời mình cho quê hương. Vì trong bất cứ một cuộc chiến nào người lính cũng là người chịu hy sinh gian khổ nhiều nhất và kết thúc cuộc chiến người lính lại là người chịu thiệt thòi nhất. Chúng ta đã chứng minh cụ thể điều này qua thân phận và cuộc sống của chính mình hiện nay. Nhưng không lẽ những năm tháng cuối của cuộc đời ta lại buông xuôi, trốn chạy để nhìn thấy thế hệ sau ta đang đi vào vết xe cũ của mình để lại" Đưa ra câu hỏi không ngoài mục đích chúng ta phải tìm được câu giải đáp và Lời Tự Thú phải trở thành một quyết tâm.

Đinh Văn Tiến Hùng
bút hiệu Đinh Quân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,281,356
Đang lang thang "ngắm tủ kính" trong khu Phước Lộc Thọ như một người "Di Tản Buồn", Linh giật bắn người khi bị một người vỗ mạnh vào vai. Linh quay lại nhìn với khuôn mặt đằng đằng sát khí thì nhìn thấy ngay một khuôn mặt nham nhở vừa cười vừa nói: - Chị Linh! Nhớ em hông" Hoàng nè! Hoàng hồi xưa ở bên Baton Rouge
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Nhạc sĩ Cung Tiến