Hôm nay,  

Lời Tự Thú

12/11/200300:00:00(Xem: 147984)
Người viết: ĐINH QUÂN
Bài số 397-936-VB8091103

Tác giả tên thật Đinh Văn Tiến Hùng, cư trú tại West Hartford, CT hiện là công nhân Westersfield County club, Connecticut. Bài đầu tiên Viết Về Nước Mỹ của ông là chuyện Nursing Home, kèm theo một gợi ý rất đáng trân trọng: mong sớm có những Nursing Home do người Việt tổ chức. Sau đây là bài viết thứ hai của ông.
*
Tôi viết những dòng này khi giá lạnh mùa đông đang tràn ngập cả bầu trời và tâm hồn tôi nữa. Nhìn từng đợt tuyết rơi qua khung cửa mờ ảo, những tâm tư khó tả dâng đầy lòng tôi.
Mùa xuân đang về trên quê hương tôi và mùa đông cuộc đời cũng đang đến với mình trên xứ lạ quê người. Tôi ngồi trên tầng lầu cao nhìn xuống như con chim ngập ngừng muốn rời tổ nhưng không biết chọn hướng nào, vì hướng nào cũng mịt mù tuyết rơi trắng xóa.
Ngày tháng nơi đây qua rất mau. Cuộc sống phải đuổi kịp thời gian nếu không sẽ bị đào thải. Tôi phải bắt đầu nhập cuộc ngay. Nhưng bắt đầu từ đâu và bằng cách nào với hai bàn tay trắng, với khối óc và thân xác mỏi mòn"
Tôi còn nhớ lời người bạn thân đêm trước ngày lên đường rời xa tổ quốc khi hai đứa ngồi ngoài mái hiên dưới ánh đèn mờ nhạt: "Tao chơi với mày đã lâu rất hiểu và thông cảm hoàn cảnh mày. Nhưng tao khuyên mày sang bên ấy hãy gác lại tất cả để lo sinh kế cho gia đình, đừng tham gia một tổ chức nào không khéo bị lợi dụng và cũng đừng bày đặt viết lách thơ thẩn làm gì nữa. Cả cuộc đời mày vẫn cứ long đong lận đận. Thôi nghe lời tao đì.
Tôi mỉm cười công nhận lời thằng bạn nói đúng. Hai phần ba cuộc đời tôi đã chẳng tạo nên được sự nghiệp gì, dù đã có dịp cờ đến tay nhưng không biết phất hay không muốn phất. Tôi lận đận một mình từ nhỏ kéo theo cả gia đình suốt hai mươi năm chẳng có gì tích lũy. Nếu nói rằng mình thiếu tài "kinh bang tế thế" cũng đúng. Nếu đổ cho "số mệnh" lại càng đúng hơn.
Những ý nghĩ ấy cứ theo đuổi tôi suốt cả cuộc đời, nên tôi rất bình thản khi đặt chân lên miền đất tự do này. Đúng là tự do thật vì ai có nếp sống riêng của người ấy, chẳng cần quan tâm đến những người quanh mình đang làm gì và nghĩ gì. Tôi cũng đang bị cuốn theo cuộc sống đó, nhưng lại tưởng mình vẫn đứng ngoài. Tôi nhìn những sinh hoạt cộng đồng với con mắt bàng quan xa lạ. Rồi tôi gặp lại những người bạn đã từng đứng chung một chiến tuyến năm nào. Các anh đã có may mắn hơn tôi sống trên đất nước này đã 9, 10 năm qua. Người thì thành đạt về tiền bạc, người đã thành công trong việc học hành. Nói chung họ đã ổn định được cuộc sống và hội nhập vào xã hội Mỹ một cách xuôi chèo mát mái. Một anh rất tự hào vì đã thành công về tiền bạc nhìn tôi bằng con mắt thương hại cho một người đến chậm uống nước đục: "Quân ạ, anh phải xuống đường nhập cuộc ngay đi kẻo không còn kịp nữa, hai phần ba cuộc đời chỉ còn lại sau lưng 10, 15 năm nữa thôi." Thú thật anh đã làm tôi bối rối và thấy mình già đi rất nhiều.
Cuộc đời giống như một đỉnh núi mà tôi đã hăm hở leo lên suốt quãng đời tuổi trẻ, để rồi giờ đây tôi lại đang lầm lũi đổ dốc dưới ánh nắng chiều nhạt dần.


Rồi tôi gặp H, một người mà tôi thấy gần gũi mình hơn vì anh có cùng quan điểm và sở thích giống tôi. Anh cũng trạc tuổi tôi nhưng tâm hồn trẻ trung hơn tôi nhiều. Sống trên đất Mỹ hơn 10 năm nhưng lại giống tôi mới qua đây mấy tháng. Anh tham gia nhiều sinh hoạt cộng đồng và luôn di chuyển đây đó với cây đàn và những chồng sách báo.
Một lần theo anh đi sinh hoạt và trở về lúc gần 1 giờ sáng. Xoay nhẹ ổ khóa vào nhà, tôi nhìn thấy vợ và con gái vẫn còn thức đang cặm cụi dưới ánh đèn mờ nhạt, may từng đường kim mũi chỉ để kiếm sống qua ngày nơi đất lạ xứ người. Tôi thấy mình bối rối như người vừa phạm tội. Có lần tôi đã đữ ý nghĩ này chia xẻ với anh, anh trả lời "cứ từ từ, tuỳ theo từng hoàn cảnh sống mà đóng góp và hội nhập. Mình hơn 10 năm nay đã quen dần rồi không dứt được, bỏ là như thấy thiếu và nhớ. Chỉ có tình đồng bào và quê hương mới làm tâm hồn mình ấm lại nơi xứ người. Rồi anh sẽ thấy".
Đúng tôi đã thấy nhiều người đang làm một việc gì đó mà họ đã chứng minh qua cuộc sống. Tôi cũng đã gặp một số người thành công trên cả hai lãnh vực học hành và kinh tế. Họ có đủ điều kiện để sống cuộc đời thoải mái an nhàn, nhưng họ lại bận rộn ngược xuôi đây đó trong nhiều sinh hoạt cộng đồng, tự túc lo việc di chuyển, không có ngày nghỉ cuối tuần. Nhiều người nhìn vào họ đặt câu hỏi: "Những người này đang làm gì và với mục đích gì" Phải chăng khi nhận thấy tình hình chính trị VN đã chín mùi những ông bà này chờ nước đục thả câu" hay "hướng theo chiều gió" để kiếm chút đỉnh chung" Phải chăng họ là những chính khách xa lông dư tiền thừa bạc, đang đóng vai một mạnh thường quân để tranh trí tô quét thêm cho đẹp đời mình""
Những thái độ của nhiều cuộc sống khác nhau, những ngộ nhận của nhiều nhận xét khác nhau nhưng thật giả rồi sẽ phân biệt và chân lý vẫn là chân lý.
Vì chính tôi đã từng thấy nhiều tập thể hay cá nhân tranh đấu cho màu cờ tổ quốc được ngạo nghễ tung bay trên bầu trời tự do này. Tôi biết nhiều đoàn thể đã tổ chức để mọi người tham gia kỷ niệm những ngày truyền thống dân tộc như Tết Nguyên Đán, giỗ tổ Hùng Vương, ngày quân lực VNCH 10/6 quốc hận 30/4...
Từ những hoạt động cá nhân hay những sinh hoạt cộng đồng tôi thấy quê hương mình vẫn còn đó, văn hóa, phong tục, truyền thống, dân tộc còn là tổ quốc VN còn.
Nhìn người lại nhớ đến ta. Xuất thân là người lính chiến cũng như bao nhiêu người lính chiến khác, chúng ta đã dâng hiến cả tuổi trẻ, cả tương lai ước vọng đời mình cho quê hương. Vì trong bất cứ một cuộc chiến nào người lính cũng là người chịu hy sinh gian khổ nhiều nhất và kết thúc cuộc chiến người lính lại là người chịu thiệt thòi nhất. Chúng ta đã chứng minh cụ thể điều này qua thân phận và cuộc sống của chính mình hiện nay. Nhưng không lẽ những năm tháng cuối của cuộc đời ta lại buông xuôi, trốn chạy để nhìn thấy thế hệ sau ta đang đi vào vết xe cũ của mình để lại" Đưa ra câu hỏi không ngoài mục đích chúng ta phải tìm được câu giải đáp và Lời Tự Thú phải trở thành một quyết tâm.

Đinh Văn Tiến Hùng
bút hiệu Đinh Quân

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,377,795
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Nhạc sĩ Cung Tiến