Hôm nay,  

Big Bear

01/01/200400:00:00(Xem: 144192)
Người viết: Anthony Nguyen
Bài tham dự: 433-971-V3231203

Tác giả Anthony Nguyen 35 tuổi, cư trú tại Anaheim; Nghề nghiệp: Quality Control Supervisor at Conesys corp., Tustin facility. Ông đã góp một số truyện ngắn đặc biệt về đời sống hãng xưởng Mỹ. Sau đây là một đoản văn trẻ trung thơ mộng nhân mùa lễ.
+
Tết Tây năm đó là lần đầu tiên nhỏ được anh chở đi Big Bear. Thật ra nhỏ chỉ mới quen với anh được vài tháng thôi nên lúc đầu lên xe, nhỏ cũng giữ kẽ lắm. Đường lên núi Big Bear kể từ nhà cũng phải mất khoảng hai tiếng, suốt dọc đường nhỏ cứ liến thoắng, một phần vì lịch sự muốn phá tan cái sự im lặng kỳ quái đến khó hiểu của anh, một phần vì tính của nhỏ thẳng thắn, bộc trực, nghĩ sao nói vậy làm cho anh của nhỏ đôi lúc cũng phải chau mày khó chịu, nhưng rồi cũng cười xòa khi đã quen...
Anh của nhỏ mỉm cười khi nhanh chóng nhận ra rằng nhỏ có tật xấu hay ngủ gục khi đi xe do người khác chở. Chỉ cần độ nửa tiếng đồng hồ thôi, dù cho hai bên đường núi rừng trùng điệp với những quang cảnh thiên nhiên hùng vĩ chưa từng được con người khai phá, vẫn không khống chế nổi cơn buồn ngủ của nhỏ. Chẳng mấy chốc mà anh đã thấy mắt nhỏ đã díu lại, gương mặt giống như trẻ con với đôi môi có hơi chu ra, vẫn giữ nguyên vẻ nũng nịu khi nhỏ chìm trong giấc ngủ say. Tay của nhỏ vẫn nắm chặt tay anh như một đứa trẻ sợ mẹ của nó bỏ đi trong khi nó ngủ.
Đường lên đèo ngày càng quanh co hiểm trở với độ cao khoảng 7,000 feet so với mặt nước biển làm cho chiếc Camry của anh, vốn không phải được chế tạo để leo núi, ngày càng có vẻ mệt nhọc. Anh thì lo lắm, lo vì không biết xe lên dốc cao có nổi hay không, thỉng thoảng khe khẽ rút tay ra khỏi bàn tay của nhỏ vì đang lên đường đèo. Nhưng mỗi lần anh định làm thế thì tay nhỏ lại càng siết chặt hơn trong khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, một cách vô tình hay hữu ý. Nhìn gương mặt vô tư lự mà anh lại thấy nhỏ vô cùng dễ thương, vẫn cố lái xe một tay trên đường đèo để cho nhỏ được tiếp tục một giấc mơ nào đó, hy vọng có anh trong ấy.
Rồi cuối cùng thì Big Bear cũng hiện ra trước mắt anh.
- Em nè, dậy mà coi, mình đã tới rồi, cảnh đẹp chưa!
Nhỏ giật mình tỉnh dậy, đôi mắt mở to ngơ ngác như con nai ngỡ ngàng trước ánh đèn pha không biết phải làm gì, rồi sửng sốt trước một khung cảnh tuyệt vời của tạo hóa với một dãy núi đá chập chùng được bao phủ bởi lớp tuyết tuy không dày lắm so với các tiểu bang lạnh giá miền đông bắc Hoa Kỳ, nhưng cũng đủ để tạo nên một lớp mền trắng tinh khiết thật lý tưởng cho những tay trượt tuyết tài tử ở miền nam California.
Anh dừng bước: kia vùng núi trắng
Em mỉm cười, phải Big Bear không"
Đúng rồi, tuyết phủ mùa đông
Cho em được ấm trong vòng tay anh


Nhỏ cứ nằng nặc đòi anh dẫn vào khu trượt tuyết bằng ski vì những tay trượt tuyết với những bộ đồ da, bao tay, nón bảo vệ với muôn màu sặc sỡ nổi bật trên nền tuyết trắng phau làm nhỏ thích mắt. Khó khăn lắm anh mới thuyết phục được nhỏ đi qua chỗ trượt tuyết bằng vỏ xe dành cho những kẻ lơ tơ mơ như anh và nhỏ, vì nếu không sẽ trượt té gãy tay chân như chơi. Với cái vẻ phụng phịu làm nũng ban đầu sẵn có như một thứ vũ khí hiệu nghiệm của nhỏ mỗi khi muốn anh chìu chuộng, nhưng rồi nhỏ cũng nhanh chóng quên đi khi hòa nhập vào dòng người đi ngược lên một con dốc cao và trượt xuống bằng ruột xe. Anh không quên chụp lên đầu nhỏ chiếc mũ nhung đỏ của ông già Noel và canh chụp ngay một tấm hình kỷ niệm với gương mặt nhỏ nhăn nhó vừa sợ hãi vừa thích thú vì tốc độ trượt nhanh trên tuyết của chiếc ruột xe loại lớn. Tuy nhiên, nhỏ là một cô bé rất thích chụp hình, nên chỉ trượt vài lần là cô bé chán ngay và lập tức đòi anh dẫn đi chụp, hầu như chỗ nào có tuyết là chỗ đó có bóng hình của nhỏ...
Hai chiếc môi hồng nhung xinh xắn
Điểm tô nền tuyết trắng mênh mang
Hỏi người lữ khách lang thang
Giáng sinh mùa ấy có nàng
vui không"
Ngày vui qua mau, ánh nắng chiều cùng những vết xe lăn đã làm tan đi những dải tuyết đóng hai bên đường. Nhỏ tuy rất vui, nhưng lúc này lại càng mệt mỏi, có lẽ vì đã "chụp ếch" khi dọc tuyết trên những phiến đá trơn trợt hơn là chụp hình. Anh thì vẫn nhẹ nhàng, lẳng lặng nắm tay nhỏ dìu trên từng bậc đá leo xuống đồi nơi đậu xe. Trên đường về tuy mệt nhưng anh biết bé chỉ giả bộ nhắm mắt tựa vào vai anh chứ không ngủ. Nhỏ dường như có chút suy tư, có lẽ tiếc nuối cho một ngày bên anh vẫn chưa nói hết nhưng điều nhỏ muốn nói, và có lẽ anh cũng vậy. Hai người vẫn lặng im trong suốt quãng đường dài, chỉ ngầm tận hưởng những giây phút bên nhau cuối cùng của một ngày đi chơi xa.
Cuối cùng anh khẽ hỏi nhỏ:
- Em muốn ăn gì hở em " ăn đồ Việt Nam, Đại Hàn, Thái, Pháp, hay Mỹ, Mễ"
Mắt nhỏ lại sáng lên vì bụng của nhỏ thật ra đang cồn cào, được dịp lại nhõng nhẽo với anh:
- Anh ơi anh, mình đi ăn nhà hàng Thái mới khai trương trên đường Harbor đó, nó sẽ cho mình free nước trà thái trân châu ngon lắm. Sau đó anh cho em ăn ice-cream...
Anh cười, xoa nhẹ vào cái mũi của nhỏ và lập lại:
- Được rồi, mình đi ăn cơm chiên Thái, uống trà trân châu, và cho em ăn ice-cream.
Đường vẫn còn xa, anh cảm thấy đầu của nhỏ tựa vào vai anh nặng dần, rồi ngã hẳn vào tay anh, thì ra nhỏ đã ngủ thiếp đi tự lúc nào. Anh khẽ hát nho nhỏ trong niềm hạnh phúc khó tả, vừa như để ru cho cô bé được ngủ ngon, vừa như để chính mình được tỉnh táo trên quãng đường còn lại khi mà anh lại phải lái xe với một tay thôi. Những tia nắng cuối cùng vẫn đang cố đuổi theo chiếc Toyota Camry lăn bánh trên xa lộ 15 hướng về phía những thành phố biển thơ mộng của vùng Orange County. Anh tin rằng những hình ảnh sau cùng của Big Bear trong một ngày Tết dương lịch sẽ đọng mãi trong ký ức của anh và nhỏ.
Em lặng lẽ cùng anh sóng bước
Để tâm hồn bắt nhịp yêu thương
Khi về còn nỗi vấn vương
Big Bear ngày đó,
con đường nên thơ!

Anthony Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,900,357
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến