Hôm nay,  

Mẹ Tôi

10/05/200400:00:00(Xem: 125671)
Người viết: MAI NGUYỄN
Bài số: 535-1073-vb7080504

Tác giả Mai Nguyễn, cư trú tại Garden Grove, đã góp một số bài viết về nước Mỹ. Nhân ngày lễ Mẹ đang tới, bà góp thêm một bài viết ngắn.
*

Khi còn bé tôi rất nao nức mong chờ Tết đến để được nghỉ học, được mặc quần áo đẹp, được tiền lì xì. Nhưng từ khi nhìn thấy vết nhăn hằn trên trán mẹ ngày càng nhiều thì tôi không mong đến Tết nữa.
Mỗi mùa xuân sang, mẹ tôi già thêm một tuổi.
Mỗi mùa xuân sang, ngày tôi xa mẹ tôi càng gần.
Tiếng hát trầm ấm thiết tha của ca sĩ Chung Tử Lưu làm tôi rưng rưng nước mắt, tôi không dám nghĩ đến một ngày nào đó mẹ tôi không còn ở bên cạnh tôi nữa. Mẹ là tất cả của đời tôi.
Mẹ sanh ra tôi nuôi tôi lớn khôn. Khi tôi còn là em bé mẹ chăm chút mớm cơm cho tôi ăn, dỗ giấc ngủ cho tôi. Mẹ sung sướng mỉm cười khi thấy tôi khỏe mạnh. Mẹ buồn bã chăm lo thuốc thang ngày đêm cho tôi khi tôi bị bệnh. Khi tôi đã lớn khôn mẹ răn bảo, chỉ dạy những điều hay lẽ phải cho tôi hiểu.
Hồi ở quê nhà mẹ tôi chỉ biết thêu thùa, may vá, nội trợ và chăm lo dạy dỗ tôi nhưng sau cuộc chiến mẹ phải tảo tần buôn bán ngược xuôi , Kếm sống để nuôi gia đình và lo tròn bổn phận con dâu.Lao lực trong suốt mấy chục năm dài đã làm mẹ càng ngày càng gầy guộc. Biết vất vả, gian nan, cực khổ nhưng mẹ không một lời than thân.


Qua đến được bên này, mẹ tôi phải cố gắng khó khăn biết bao mới hội nhập được vào dòng chính của xã hội này và bà phải đi làm đủ các việc để lo cho em tôi ăn học sắp ra trường, ngay cả việc chăm sóc dạy dỗ các cháu, không ai hiểu và biết lo lắng cho con mình bằng mẹ cả. Chúng tôi có như hôm nay cũng là nhờ công lao của mẹ. Nguồn sức mạnh đã giúp cho mẹ tôi vượt qua nhiều gian nan thử thách là do nền tảng đạo đức về nhân phẩm và tâm linh mà mẹ tôi đã được hấp thụ.
Giờ đây nhìn mẹ càng ngày càng già thêm tôi rất thương và thương mẹ nhiều hơn. Những ai đã làm mẹ, đang làm mẹ và những ai có mang nặng đẻ đau, có nuôi nấng dạy dỗ con mình, có thức khuya dậy sớm, lúc trái gió trở trời thì mới thấy được lòng mẹ bao la và cao cả.
Bây giờ tâm nguyện lớn nhất của tôi chỉ mong mẹ tôi luôn luôn mạnh khỏe để ở mãi mãi với con cháu và để tôi có cơ hội đền ơn trả hiếu cho mẹ, dù cho tôi có trả suốt đời cũng không bao giờ trả hết công lao đã nuôi nấng và dưỡng dục của người.
Những ai cảm thấy mình chưa làm tròn bổn phận làm con của mình thì hãy nhớ lấy câu:
Khi mẹ còn thì không biết quý
Khi mẹ mất đi, hối đã muộn màng.

Mai Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,631,557
Đáng lý ra thì nó đã được gọi bằng một cái tên Việt-Nam cho khỏi “Mỹ hoá”! Nhưng là vì hai đứa anh lớn của nó “bàn ra tán vô”trước khi con bé được sinh ra. Đại-khái là dùng tên Mỹ để sau đi học cho dễ gọi, chứ như hai đứa anh lúc qua Mỹ đã sáu bảy tuổi, đi đến trường bằng tên Việt bình thường, mấy tháng đầu nhiều khi
Tác giả Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán ở Pháp, cô sang Mỹ, vừa làm vừa học thêm về Management Information System. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là chuyện về một cựu chiến binh Mỹ gặp gỡ trên chuyến bay đi Việt Nam .
Tác giả Trương Tấn Thành, cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, hiện trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng
Năm 2000, sau gần 25 năm cày bừa chăm chỉ trên đất Mỹ, hai vợ chồng già đã làm một chuyến qui cố hương đáng giá, đi từ bắc vô nam. Sau chuyến đi này, tôi vẫn thường ra rả bên tai chồng rằng: nì, Ôn ơi, kể từ nay mỗi năm tụi mình chỉ nên kéo cày 11 tháng, còn một tháng thì kiếm chỗ đi chơi, kẻo già rồi cố quá có ngày
Tác giả cho biết ông sinh năm 1934 tại Cần Thơ, hiện là cư dân Austin , Texas . Bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là “Những Người Tuổi Sửu”, kể chiuyện “đi cầy tại Mỹ” cho thấy tấm lòng của các bậc cha anh với thế hệ con em. Bài mới lần này là câu chuyện về một bà mẹ thuyền nhân phấn đấu với hoàn cảnh, một mình
Sáng sớm xe chạy, trưa đoàn dừng chân ở thị trấn Solvang ăn trưa, tiếp tục hành trình đến lâu đài Hearst, toà lâu đài trơ vơ trên núi, 2 đứa mua vé, mỗi vé $20 dollars vào xem, chờ xe ở trạm, Phụng bỏ 25cents vô kính viễn vọng để xem lâu đài trên núi, mùa đông, toà lâu đài chìm trong sương mù dày đặc, xe đón
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Bài viết về nước Mỹ
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria , Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 (Thành phố Footscray) & Teacher of the Year 1997 (Tiểu bang Victoria). Sau đây là bài đầu tiên
Nhạc sĩ Cung Tiến