Hôm nay,  

Cô Đơn

23/10/200400:00:00(Xem: 237600)

Người viết: VÀNH KHUYÊN
Bài số 637-1177-vb6221004


Tác giả tên thật là Trần Thị Ngọc Trâm; Sinh năm 1965 tại Sài gòn; Hiện là nhân viên xã hội tại Salem Oregon. Những bài Viết Về Nước Mỹ của cô thường ngắn gọn, viết giống như nói. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.

Cả đời tôi sợ nhất cô đơn (láo, chỉ mới sống nửa đời). Tôi sợ đứng giữa đám đông, chung quanh tiếng cười và niềm vui bao rộng mà tôi chỉ thấy có mình mình, nỗi buồn và những suy nghĩ riêng mình có . Tôi sợ trong dancing club, tiếng nhạc, tiếng trống lời ca rộn ràng mà trong đầu tôi vẫn là những tiếng thở dài . Tìm đâu, tìm đâu, một con người ,
một niềm tin, một nguồn vui trong cuộc đời giữa cái xứ sở xa lạ này ... Tôi biết tìm đâu đây "
Bà chị tôi chẳng bao giờ nghe tôi than nhưng như đi guốc trong bụng tôi, một ngày chị bảo "Ê Trâm, bạn tao có đứa em trai bằng tuổi mày cũng chưa bồ bịch gì ráo, tao nói tao cũng còn có mày chưa có gia đình, nó nói tao hỏi mày, nếu mày chịu, nó kêu em nó gọi mày, được hông." . Tôi nghe tím mặt vì tự ái. Lâu rồi mới về thăm chị, đây là lời hỏi thăm hay là sự lo lắng hoặc là một sự cứu rỗi cho tâm hồn cô đơn của tôi đây". Tôi giả vờ thản nhiên "Nè chị, bộ trên mặt em , chữ ế rõ lắm sao mà nói gì thấy ghê, chị bỏ ý định đó đi nha, sẽ nhờ chị khi cần hả."
Nói xong với chị tôi như vậy, tôi nghe có tiếng cười đắc thắng trong lòng, buồn quá mà danh dự cũng còn giữ được chút đỉnh, đâu cũng là niềm hãnh diện, đã cô đơn từ lâu, thêm chút nữa đâu sao ...
Bà chị tôi trấn thêm "Đợi lúc mày nói chắc em bạn tao có mấy con rồi, thôi đi shopping hông" " Tôi ra chiều chán nản, "Chị đi đi, mới đi hôm qua, chỗ nào sale đâu mà mua!" ...
Chị tôi nguýt tôi thật dài "Mày chán thiệt đó, tao còn chán mày đó, tao đi tí tao về " ...Tôi không vừa "Cám ơn, cũng chỉ cần chị nói vậy ... " .
Chẳng biết từ bao giờ, tôi tập miễn dịch với những lời chê bai từ anh chị em, đầu tóc chải cho có lệ, quần áo cũng mua đấy nhưng chẳng xứng hợp, có lẽ khi tinh thần không có thì có mặc lụa là chăng nữa con người cũng trông bệ rạc lắm hay sao ấy.
Tôi rút ra tờ báo Tiền Phong bố tôi đặt theo tháng từ trong bàn ra, nằm xuống chiếc ghế salon, mở ngay tìm mục Kết bạn Thư Tín. May mà bà chị tôi đi rồi ....
Mắt tôi lướt qua hết trang thật nhanh, tôi nhận ra tôi chỉ coi cho vui, tìm hiểu xem mình đang ở trong tình trạng báo động nặng nề tới cỡ nào. Cũng có lúc, tôi thật quan tâm đến một mẫu rao, không cần là nam hay nữ, những lời rất là chân tình và ý tứ.
Tôi có nghe và rất tin vào một châm ngôn đại khái là như vầy khi mình muốn tìm một con người ra sao thì mình hãy là một con người như vậy. Tôi biết tôi còn đang đi tìm chính con người của mình, bản chất, vóc dáng mình muốn mình có hay muốn đạt tới. Trong lúc này đây tôi còn chưa biết mình là ai thì làm sao tôi có thể chọn cho mình một người được.
Cô đơn mãi là cô đơn thôi nhưng đâu cứ phải có một người bên cạnh là hết cô đơn đâu . Hình như trong tôi có cái gì trống vắng, 5 năm sau ngày rời quên hương đã trôi qua, tôi từ một cô gái rụt rè nhút nhát, chẳng biếtmình sẽ làm được gì trên cái xứ sở này tôi trở nên dày dạn hơn nhờ vốn sống ngoài đời và từ trường học.
Ngày mới qua, tôi dán mắt vào những cuốn phim bộ Hồng Kông , những chuyện bắn giết của xã hội đen, những mối tình dang dở và trắc trở của những cặp vợ chồng, tình nhân trong đó. Tính cách của một xã hội phương Đông dường như không còn thích hợp với những gì tôi học từ nhà trường phương Tây nữa. Người phụ nữ phải tự coi thường mình khi một lần dang dở, phải sống khép kín, không tôi không nghĩ như vậy, ai cũng hoàn toàn có quyền tìm kiếm cho mình một cơ hội thứ hai trừ khi mình không muốn và xã hội không có quyền lên án họ. Tôi tin vậy đó và rất mạnh dạn bảo vệ ý kiến của mình . Tôi không muốn học ngành y tá như cha mẹ tôi mong vì tôi không có khả năng và cuối cùng tôi đã đi theo ngành khác.


Xã hội phương Đông trong quan niệm của cha mẹ tôi có lẽ sẽ cho tôi không biết vâng lời cha mẹ nhưng xã hội phương Tây cho tôi cái quyền tự do hành động theo khả năng và sở thích của mình. Mong rằng một ngày nào đó cha mẹ tôi nhìn thấy tôi thành công trên lãnh vực tôi đang theo đuổi sẽ mừng cho tôi và hiểu được cho tôi tại sao tôi đã bỏ qua mong đợi của họ .
Vậy mà sao tôi vẫn còn khắc khoải và cô đơn đâ ... 5 năm có đủ cho một cuộc lột xác không"
Tôi đứng trước mọi người vẫn là cô gái da vàng, mũi tẹt, nói tiếng Anh không chuẩn. Tôi hiểu dù có vào một tiệm Mỹ sang trọng đến đâu, tôi có ra vẻ là mình có tiền, tôi cũng không thể nào quên tôi xuất thân từ một cô gái nghèo từ một thế giới thứ 3. Tôi thật không muốn hoàn toàn nhập vào thế giới này, xã hội này. Tôi như đang trong quá trình gạn lọc, thu nhận những cái mới, cái đúng đắn, và đồng thời không tự đồng hóa mình với người dân bản xứ. Tôi đang đứng trước bao nhiêu là chọn lưạ, quá trình này có khi dài đến cả cuộc đời, trong đó tôi muốn tôi bao giờ cũng vẫn là mình, một cô gái Việt Nam nên những trăn trở hiện tại có tính cách quyết định lắm cho những gì tôi sẽ bảo vệ và những gì tôi sẽ bỏ đi để cuối cùng tôi không còn thấy sự cô đơn trong cuộc sống nữa ...
Từ khi định được hướng đi của mình trong đời là phải gìn giữ bản sắc dân tộc của chính mình ở một xứ sở xa la , tôi trở nên mạnh dạn hơn khi tham gia vào các cuộc vui hay hội chợ tại vùng mình đang sống.
Tôi chỉ đi như thưởng ngoạn những lúc có thời gian nhưng cảm giác lạc lõng vẫn còn đâu đó. Do việc làm và việc học của mình quá bận rộn tôi chưa tìm được thời gian cho mình để trở về cội nguồn văn hóa mà từ đó tôi đã ra đi để có thể sống lại con người của tôi ngày nào ở quê hương. Đồng hành với tôi trên những con đường tới trường và tới sở không chỉ là những bài nhạc VN, tôi cũng rất ưa chuộng nghe những dòng nhạc tình cảm ngoại quốc của những ca sĩ rất quen thuộc với tôi như Gloria Estephan, Whitney Houston... . Tôi hiểu được trong một vài lãnh vực, tình yêu, tình bạn và đời sống, con người dù ở bất cứ nơi nào trên trái đất đều có tiếng nói chung ..
Tôi bỗng thấy mình trong họ và họ trong mình, những bài nhạc đã động viên tinh thần tôi, và tôi hiểu ra chẳng phải mình tôi, ngay cả những người dân ở đây cũng cô đơn, cũng lạc lối. Tôi dường như đồng cảm hơn với cuộs sống và cũng từ đó tôi tự thấy sự cô đơn tự đáy lòng mình bớt dày vò hơn.
Tôi đọc lại những bài thơ mình viết về cô đơn mà thấy sợ. Tôi vẫn không hiểu sao mình viết vậy lúc đó, nhưng có lẽ lúc này cô đơn đã bớt nặng nề hơn rất nhiều nên nổi sợ hiển hiện chăng" Cũng là những dòng khắc của thời gian trong quá khứ, tôi thật không thể nào quên được :

Từng mãnh đời vụn vỡ
Trong cuộc đời bơ vơ
Làm nên bao phố chợ
Trong không gian ơ hờ

Ném tôi giữa chợ đời
Cuộc đời cứ thế trôi
Tôi mảnh đời lang bạt
Bị cuốn đi tơi bời

Cho tôi hỏi đời này
Còn bao lâu nữa đây
Chấm dứt mảnh đời tội
Đang vụn vỡ từng ngày ...

Thật sự, tôi chưa từng nghĩ đến cái chết để trốn tránh sự cô đơn nhưng nói cho thật lòng, sống mà cô đơn, lạc lõng, không tự biết mình là ai trong cuộc đời thì có sống cũng như chết ... nhưng có tệ vậy không ...

Nơi nào đó cõi lòng
Cô đơn vẫn xâm chiếm
Như một tấm khăn liệm
Trải lên xác tâm hồn

Viết vậy rồi thôi, tự nhiên viết ra rồi đỡ lắm. Có lẽ trở về nguồn gốc, chính là trở vê cách viết và thể hiện con người mình và tâm hồn của mình bằng chính tiếng mẹ đẻ.
Có lẽ nhờ vậy mà hôm nay tôi đã bỏ lại được sau lưng cái cảm giác trước đây:

Cô đơn mãi theo tôi
Như hình và như bóng
Chợt thấy mắt mình nóng
Tôi khóc tội đời tôi ...

Cảm giác cô đơn ấy hôm nay với tôi đã xa thật là xa, xa lắm rồi ....

VÀNH KHUYÊN

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,841,504
Tác giả tên thật Tô vĩnh Phúc, từng viết một số văn thơ dưới nhiều bút hiệu khác nhau, nhưng bút hiệu sau cùng là Giang Thiên Tường. Thơ văn đã đăng ở tuần báo Phụ Nữ Cali và Làng magazine ở bắc Cali và các trang web. Tác phẩm mới nhất được xuất bản là thi tập "Bên Bến Sông Buồn"(2011). Trong những năm 1990, xuất bản và phát hình tuần báo Phù Sa ở Bắc Cali. Hiện là cư dân ở Sacramento, California. Mùa Mothers Day 2011, ông có bài “Chuông Gọi Mẹ Thương.” Sau đây là bài mới cho Mothers Day năm nay của ông. 
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, nghề nghiệp: làm nail. Loạt bài viết về nước Mỹ gần đây của tác giả với tên thật Nguyễn Thị Hữu Duyên gồm: Bỏ Gì Thì Bỏ; Ước Vọng Của Tin, thể hiện tình thương yêu và ý chí của một gia đình Việt Nam trên đất Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả tên thật là Yến Phi, 63 tuổi, hiện là cư dân WA. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà cũng là bài viết đầu tay nhân mùa Mothers Day, sau nhiều “vật lộn” khó khăn với chữ Việt trên computer, được tác giả trân trọng gọi là “Tác Phẩm Đầu Tay Dâng Mẹ.” Tựa đề được đặt lại theo nội dung bài viết. Mong tác giả tiếp tục.
Từ giữa năm 2010, tác giả tự sơ lược tiểu sử khi tham dự Viết Về Nước Mỹ: Trước 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Bài mới của Hải Âu cho giải thưởng năm thứ mười hai là một chuyện tình chia lìa vào Tháng Tư 1975.
Kông Li là bút hiệu vui vẻ của Phạm Công Lý, tác giả đã có nhiều bài viết về nước Mỹ giá trị, vừa nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 20011. Là một cựu sĩ quan VNCH, cựu tù, ông cùng gia đình đến Mỹ từ tháng 11/1994 theo diện HO, định cư tại Boston.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Bài viết mới của tác giả cho mùa Mothers Day là một tự sự cảm động về Mẹ.
Tác giả tên thật là Nguyễn Tân, tuổi 60', cựu sĩ quan hải quân, cư dân Glendale, CA. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, từng nhận các giải bán kêt 2001 và giải Việt Bút 2008, hiện là thành viên "Ban Tuyển Chọn Chung Kết" Giải Thưởng Việt Báo. Bài mới “góp vui” của ông là một truyện hiếm có mở đầu cho mùa Mothers Day đang tới.
Tác giả là một nhà giáo, từng là Chủ tịch Hội Ái Hữu Ninh Thuận, hiện đã về hưu và là cư dân Riverside, Nam Cali. Ông đã góp nhiều bài viết đặc biệt cho giải thưởng Việt Báo từ năm đầu tiên, và nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2009. Tháng 2, ngày 3, 2012, Phạm Hoàng Chương có bài “Người Lấy Ba Vợ”, kể về người bạn thân từ thời học trò đi H.O. qua Mỹ, về Việt Nam sông với bà vợ mới đang gặp cảnh khó khăn, lương hưu bị ăn chặn. Bài từ tháng Ba, hiện đã có tới 19,151 lượt người đọc. Biết tác giả sau đó đã giúp bạn trở lại Mỹ để giải quyết vụ lương hưu, nhiều thân hữu hỏi kết quả ra sao. Sau đây là đầy đủ câu chuyện: ông bạn chỉ có ba mà là bốn bà vợ. 
Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của tác giả dành cho giải thưởng năm thứ 12 là “Chuông Gọi Mẹ Thương” đã phổ giến vào dịp Mother's Day 2011, Chủ Nhật 8-5-2011. Mới đây, ông có thêm 2 bài viết mới, trước hết là một chuyện kể về con tầu vượt biển đúng vào một đêm 30 Tháng Tư. Bài còn lại sẽ phổ biến sau.
Thời hạn dành cho bài Viết Về Nước Mỹ hàng năm kết thúc ngày 30 tháng Tư, nhưng như mọi năm, số lượng bài đã góp trước ngày này vẫn chưa thể phổ biến hết. Do đó, từ hôm nay, Việt Báo tiếp tục phổ biến thêm những bài dành cho năm 2012.
Nhạc sĩ Cung Tiến