Hôm nay,  

Thú Uống Cà Phê

09/04/200500:00:00(Xem: 119033)
Người viết: LÊ HIỀN
Bài số 720-1299-68-vb5-040705

Tác giả đã góp nhiều bài đặc biệt và được trao tặng giải thưởng Viết Về Nước Mỹ. Lê Hiền sinh năm 1951, du học Nhật từ trước 1975, đến Mỹ năm 1981, hiện là Kỹ Sư Điện, cư trú và làm việc tại Irvine, nam California.
*

Tôi không còn nhớ đã bắt đầu biết uống cà phê từ năm nào, có thể từ hồi tuổi 12 khi được ông anh thứ hay dắt đến quán cà phê Thăng Long ngồi đồng, khi các bạn bè của ông anh không có thì tôi được kéo đi để thay thế chỗ trống của các người bạn, vì chẳng lẽ ngồi uống cà phê một mình cũng không tiện. Mỗi lần vào quán tôi thường hay kêu ly sô đa sữa hột gà, cái mùi trứng gà và chất ga sô đa khiến tôi ghiền lúc nào không hay. Ông anh thường hay kêu ly cà phê phin để cho nhỏ từng giọt đen đặc quánh xuống ly, bên cạnh là cái phích nhỏ đựng nước sôi nếu người uống cần pha thêm nước sôi cho cà phê bớt đắng, những lúc như thế này tôi thỉnh thoảng hớp ké một ngụm nhỏ, nhưng cũng chẳng lấy gì làm thú vị với cái vị đắng, quả là quá đắng đối với đứa con nít ranh như tôi. Từ nhà tôi trên đường Thánh Mẫu đi bộ đến quán cà phê chừng 10 phút. Khi nào anh tôi có bạn bè đi uống cà phê chung đó là lúc tôi bị bỏ rơi ở nhà, những lúc như thế này tôi nhìn đám bạn bè của anh với cặp mắt không mấy thiện cảm. Cà chớn thiệt! mất đi ly sô đa hột gà ngày hôm đó, lòng hơi ấm ức.
Có lẽ phải đợi đến năm tôi bắt đầu học gạo để thi tú tài phần một, nghe người ta nói uống cà phê sẽ làm cho tỉnh ngủ và có thể thức dài hơn. Tôi cũng lục lạo đồ nghề pha cà phê của anh tôi, xin mẹ tôi ít tiền để mua cà phê xay sẵn của tiệm bán bánh kẹo gần nhà, bây giờ tôi cũng chẳng còn nhớ hiệu cà phê tên là gì nữa, mà hồi đó tôi cũng đâu có bao giờ để ý đến nhãn hiệu, quí hồ có cà phê pha uống thức đêm để học thi là tốt rồi. Đối với tôi hồi đó uống cà phê để tỉnh ngủ đó là mục đích duy nhất, đâu có cần phải lỉnh ca lỉnh kỉnh cà phê bắt nguồn từ đâu. Vậy mà sau mùa học thi đó tôi đã nghiền nó lúc nào không hay. Từ dạo đó về sau mỗi lần được ông anh kéo đi đến quán cà phê Thăng Long, tôi thường hay kêu cà phê chứ không còn uống sô đa sữa hột gà nữa. Qua năm đệ nhất tôi hay đi với mấy thằng bạn la cà các quán cà phê để vừa nghe nhạc vừa tán gẫu bên cạnh ly cà phê giờ đã trở thành người bạn không thể bỏ, ngồi quán để nghe ké những bản nhạc mới. Hồi đó năm 1969 đậu xong tú tài phần một là ngon lành rồi, bố mẹ tôi thả lỏng cho tôi đi hoang nhiều hơn vì tin tưởng tôi đã trưởng thành.
Qua đến Mỹ những tháng đầu tiên còn độc thân và chưa có việc, để giết thời gian tôi thường hay la cà đến vài tiệm cà phê khu Bolsa để vừa đánh cờ và uống cà phê, thời này 1981 các quán cà phê còn rất ít chủ yếu là mở ra cho các tay đánh cờ tướng tụ tập, điển hình là cà phê Trang trên đường Westminster & Magnolia và cà phê Dzung trên đường Bolsa&Ward, tiệm cà phê Trang vẫn còn nhưng Dzung thì đã biết mất nhường chỗ cho quán nhậu.
Sau này, khoảng chục năm sau một lọại hình kinh doanh cà phê kiểu mới được thành lập với những cô chiêu đãi thiếu vải vóc, khách có thể nhìn thấu vào bên trong mà nuốt nước bọt ừng ực vì thèm khát. Nghe nói dạo này còn có tiệm mướn những cô Mễ trẻ măng với thân hình bốc lửa để câu khách, à thì ra thị hiếu của khách cũng đã bắt đầu đổi mới. Thôi trở lại chuyện cà phê không khéo tôi lại đi lạc đề thì bà con chửi.


Sau ngày lấy vợ bị mất tự do, mà mất là cái cẳng, nếu đi hoang quá có ngày bị cho ra ngoài hành lang ngủ, tôi đành mua các dụng cụ pha cà phê về nhà để nhâm nhi lấy một mình. Lúc thì pha bằng cái phin của Pháp, loại pha này hơi lâu muốn cho ngon thì mất ít nhất phải 20 phút trở lên chờ cho từng giọt nhởn nhơ nhỏ xuống ly mà thấy sốt ruột. Khi thì dùng máy pha cà phê bằng điện kiểu thường xài từ trước đến nay không có hơi nước ép mà chỉ để cho nước nóng chảy qua, loại này bị hở giữa ống nước nóng và cà phê, vì không được kín nên cà phê cũng bị loãng ra nhiều, chất đắng cà phê còn đọng lại nhiều trong bã chưa ra hết. Còn khi nào quá lười biếng thì mua cà phê instant, quậy với nước nóng uống liền. Đôi khi đi đường hay vào các Shopping Center kẹt quá thì ghé McDonald’s, Carl’s Jr. , Burger King, hay In&Out để mua cà phê uống đỡ ghiền. Nhưng tôi cũng chưa phải là thứ ghiền nặng ngày hai cữ tối đa, mà chỉ uống vào buổi sáng lúc bụng còn trống chưa ăn gì hết. Sau buổi trưa, tôi uống cà phê không còn cảm thấy ngon nữa, mà cũng không thấy thèm muốn. Lỡ dại mà uống một ly cà phê vào buổi tối, thì y như rằng đêm đó tôi sẽ mất ngủ. Chỉ trừ khi lái xe xuyên bang vào ban đêm tôi uống cà phê thật đắng thế mà con ma ngủ đến lúc nào không biết, cà phê chẳng còn tác dụng cái cóc khô gì nữa.
Có một ngày bà xã đọc báo thấy quảng cáo bán máy coffee steam espresso, chỉ khoảng trên 30 đô. Cô con gái út bỏ tiền ra mua làm quà giáng sinh cho bố, vì biết bố thích uống cà phê. Ngày hôm đó tôi pha thử cà phê, chỉ trong vòng 5 phút một chất lỏng cà phê đặc quánh đã chảy vào trong bình thuỷ tinh nhỏ, mùi thơm bay ra nhức mũi, tôi nếm thử vị cà phê không thua kém gì ngoài tiệm. Máy espresso là loại máy dùng sức ép của hơi nước nóng ép đẩy chất cà phê chỉ qua một diện tích bằng ly trà nhỏ, hơi nước không bị tỏa ra chung quanh, và bởi vì sức ép rất mạnh nên bao nhiêu chất tinh tuý của cà phê được ép ra hết. Lối pha mới này cũng gỉam bớt đi một nửa lượng cà phê không cần thiết bị mất mát với lối pha cũ. Tôi kiếm mua đủ loại cà phê khác nhau để thử, nhưng cuối cùng Dark French Roast của Starbucks vẫn khiến cho tôi có được cái vị đắng thơm.
Vậy là từ bây giờ vô tình tôi đã có cách pha cà phê vừa nhanh mà ngon không kém gì ngoài tiệm. Như một thói quen cứ 6 giờ sáng khi tôi thức dậy, công việc đầu tiên trong ngày là pha cà phê. Ròng rã, vậy mà đã hơn 3 tháng uống cà phê theo lối đặc quánh này, tới ngày khám bệnh mỗi 3 tháng, gặp bác sĩ với kết quả thử nghiệm trước mặt, ngài phán một câu để đời.
- Tiên sư anh! anh uống thuốc khỉ gió gì mà mực độ cao mỡ và cao máu giảm xuống không ngờ. Tôi cho anh uống Lipitor đã mấy năm nay mà đâu có giảm thấp quái quỉ thế này. Thế thì lạ thật, khôn hồn thì khai báo cho tôi biết.
- Thưa bác sĩ chẳng giấu gì mấy tháng nay thằng tôi có lỡ dại uống cà phê steam espresso loại Dark French Startbucks liên tục hơn 3 tháng trời, nên nó có áp phê ghê gớm, đúng là thuốc đắng gĩa tật, mà cà phê steam espresso đắng thật, uống xong mà người nó cứ ngất ngư con tầu đi, phải pha thêm nước nóng nữa đấy bác sĩ.
- Thế thì chịu tôi cũng chả hiểu nữa. Anh nói thật phản khoa học, FDA Hoa Kỳ đâu đã có approve cà phê đắng chữa được bệnh cao mỡ đâu" Anh thuộc loại dóc tổ nhằm bác sĩ mà loè.
La tôi te tua như vậy nhưng khi cho toa bác sĩ bỏ đi thuốc Lipitor. Thế là sau ngày khám bệnh tôi không còn phải uống thuốc Lipitor nữa nhưng vẫn phải đi khám bệnh hàng 3 tháng, mà tôi cũng chẳng hiểu cà phê có áp phê không"
Chuyện có áp phê không là chuyện phụ mà chuyện chính là tôi đã ghiền nó, coffee steam espresso, quá chừng, thiếu nó một ngày người ngợm ngứa ngáy làm sao ấy. Rõ khổ. Mà dạo này không phải mình tôi uống mà bà xã cũng một ly nhỏ vào buổi sáng, nếu không bà ấy cũng chẳng thể mở mắt được vào buổi sáng, ngáp ngắn ngáp dài. Anh một ly lớn và em một ly nhỏ xíu, tình nghĩa đôi ta thật mặn mà bên ly cà phê đắng. Chẳng lẽ tôi lại la toáng lên vì đã tìm ra được chân lý để bảo vệ hạnh phúc. Thiệt tình! Hì hì!

Lê Hiền

Ý kiến bạn đọc
06/01/202015:03:53
Khách
Cam on ong LH
Toi o NYC
Muon lienlac voi ong qua email duoc khong.?
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,650,115
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến