Hôm nay,  

Cuộc Đời Của Hồng

01/06/200500:00:00(Xem: 106454)

Người viết: THIÊN NGA
Bài số 759-1338-105-vb4010605

Tác giả tên thật là Nga Nguyễn, cư dân Tucson, tiểu bang AZ. Đây là bài viết thứ ba của bà. Tựa đề được đặt theo nội dung truyện kể.

Giữa trưa hè oi ả, trong cơn mơ vật vã Hồng đã nhìn thấy chồng, anh đang đứng tựa vào cây cột, nhìn nàng bằng ánh mắt sâu thẳm… Nàng mừng rỡ gọi và chạy đến, nhưng anh cứ lùi dần và quay lưng bỏ đi, bỏ mặc ngoài tai lời kêu gào của Hồng. Nàng cứ rượt mãi… mà anh cứ lui dần … lui dần … Bỗng nàng thấy mình trựơt té vào khoảng không, mênh mang bất tận và giựt mình tỉnh giấc.
Chỉ là giấc mơ thôi, nhưng có giọt nước mắt còn đọng ở khóe mi! Trong cơn mơ nàng đã khóc" Đó là giọt lệ báo trước: ngay buổi chiều hôm đó, một anh chiến binh tìm đến nhà báo tin: Chồng nàng đã tử trận!
Chàng nằm xuống! Nàng trở thành góa phụ, chỉ mới ở tuổi 23, đời sống có quá nhiều bất hạnh. Anh chết đi đã đem hết niềm tin và mộng tưởng của nàng xuống cửu tuyền, kỷ niệm mà anh còn sót lại … đó là thằng Tâm và con Hường, chúng nó còn chưa kịp nhớ mặt cha, thì cha đã ra người thiên cổ!
Việc gì rồi cũng sẽ qua, vết thương nào cũng phải có lúc lành, thời gian cứ lặng lẽ trôi… Vật đổi, sao dời, thời thế đổi thay! Từ sau tháng Tư 19075, cuộc sống ngày càng trở nên tàn bạo, khó khăn. Và rồi cũng như bao nhiêu người khác, nàng quyết định dắt díu hai con đi vượt biênm và rồi ba mẹ con định cư tại nước Mỹ.
Biết bao ngày tháng đã qua.
*
Sau một ngày dài làm việc, Hồng mệt mỏi đứng dậy với tay cầm lấy cái túi sách, tay kia lục tìm xâu chìa khóa, chuẩn bị bước ra về! Bỗng có tiếng gọi tên nàng nhẹ nhàng. Hồng giựt mình quay lại. Đứng trước mặt nàng là ông xếp người Mỹ đang mỉm cười dịu dàng. Ông ngỏ ý mời nàng dùng cơm chung tối nay. Sau vài giây suy nghĩ, nàng gật đầu dồng ý!
Cuộc tình ông và nàng nẩy nở kể từ buổi hẹn tối hôm đó! Ông thường đến nhà nàng vào những dịp cuối tuần, và có lần ông kể: vợ ông qua đời sau một cơn bạo bệnh, ông cũng đã từng sống trong vật vã, nhớ thương! Thời gian trôi qua… ông chưa tìm thấy cho mình một đối tượng thích hợp. Cho đến ngày đụng phải Hồng trong thang máy, thấy nàng lúng túng, đỏ mặt. Chỉ vậy thôi, mà theo lì ông kể, ông thyất trái tim mình bỗng đập rộn ràng trở lại, và kể từ lúc ấy ông chợt hiểu, đời ông đã tiêu vào tay nàng rồi!
Vài tháng sau… đám cưới được cử hành trong một ngày nắng ấm! Nàng hân hoan đứng bên chồng với nụ cười rạng rỡ, hôm ấy, thằng Tâm và con Hường bỗng trở nên hiền chi lạ! Chúng chẳng còn phá phách như mọi ngày. Ông yêu quí Hồng và đâm ra thương luôn hai đứa bé, ông thấy chúng thật đáng thương! Nhìn khuôn mặt xinh tươi của chúng, ông thấy mình thật có phước, "Lấy một mà đem về được những ba." Đó là điều ông đã vui vẻ nói với Hồng ngay từ khi ngỏ lời cầu hôn. Và cả hai đã cùng bật cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh đó.
Sống với nhau được vài năm… Hồng đâm ra buồn chán, bèn nảy ra ý định mua vài cái bàn máy may khuân về đặt trong căn nhà kho ở sân sau, rồi nàng chạy đi lấy hàng, sau đó mướn vài người thợ đến nhà may gia công!
Từ ngày có công việc làm nàng trở nên bận rộn, không còn thời gian dành riêng cho gia đình. Ba đứa con ngày càng lớn, (nàng đã sinh cho ông một cô con gái) tất cả chẳng cần đến sự quan tâm cuả nàng nhiều, chúng muốn gì nàng chiều theo cái nấy, đó chính là một sự đền bù, mà nàng thường nghĩ chúng rất là hài lòng!
Nhưng … nàng đã lầm!


Thằng Tâm bây giờ đã hai mươi bốn tuổi, nó yêu con Linda tha thiết, nó cảm thấy gia đình không có ai quan tâm đến nó, cha thì chết từ khi nó còn bé tí. Mẹ thì tối ngày lao đầu vào công việc, chẳng ai đoái hoài gì đến nó, có đôi lần nó gây gổ với con Linda, nó buồn suốt cả tuần… về nhà, muốn đem tâm sự cho mẹ biết, vậy mà mẹ có thèm nghe đâu" Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến việc làm thôi, nó thấy cô đơn và buồn bã lắm! Nguồn an ủi của nó bây giờ chính là con Linda, vậy mà con Linda nó đã có bồ khác, nó chê thằng Tâm khờ và có phần hơi yếu đuối, nó đòi chia tay với thằng Tâm. Trong một phút hoảng loạn, điên cuồng, không được tự chủ, nó rút súng dấu trong người, bắn vào đầu con Linda, rồi quay súng trở lại, tự bắn vào đầu mình, cả hai đều chết, chết bằng cây súng mà thằng Tâm đã lén đánh cắp cuả người ba Mỹ!
Đang ngồi làm, Hồng được cảnh sát báo tin thằng Tâm đã chết, nàng rụng rời xỉu ngay xuống nền nhà. Ngày đám ma của thằng Tâm làm nàng buồn thê thảm! Cái đau của cảnh mất con, còn đau hơn gấp trăm lần nghe tin chồng tử trận! Nàng gục người xuống và một lần nưã vật vã khóc than. Tâm ơi là Tâm ơi… con nỡ bỏ mẹ mà đi… Tâm ơi…
Từ nhỏ đến lớn, con Hường rất là hiếu thảo, tuy đã lấy chồng, dọn đi ở xa, nhưng năm nào nó cũng thu xếp về với mẹ. Như thường lệ, con Hường cùng chồng và đứa con gái vừa lên năm tuổi rong ruổi đường trường lái xe qua thăm mẹ. Trên đường đi, chồng Hường vì ngủ gục, lạc tay lái, đâm xuống đường, lao thẳng vào gốc cây, cả hai vợ chồng cùng chết, còn đứa con gái chỉ bị xây xát nhẹ, vào nhà thương nằm vài ngày, rồi bình yên không sao hết.
Hồng bây giờ như người mất trí! Mất ăn, mất ngủ, cười nói một mình, đời nàng đã không còn hy vọng gì nữa, đứa con lai Mỹ cũng đã bỏ đi theo thằng bồ băng đảng chẳng thấy trở về! Nàng thầm trách mình thiếu bổn phận với con, và thường mơ thấy thằng Tâm con Hường về trong giấc ngủ, chúng nó cứ đứng nhìn mẹbằng đôi mắt buồn bã… nàng réo gọi đuổi chạy theo chúng… nhưng chúng cứ dửng dưng bỏ đi… bỏ đi…
*
Từ ngày biết vợ bị mất trí, ông buồn vô hạn! Ông quyết ý bằng mọi cách, phải tìm danh y tốt nhất, để chữa trị cho nàng.
Đời Hồng sao quá khổ, chồng chết ở tuổi đời còn quá trẻ, giờ lại mất nốt cả hai đứa con. Ông cảm thông với nỗi đau của nàng. Đời ông, sống và lớn lên ở một đất nước không có chiến tranh, cha mẹ ông chỉ có ông là người con duy nhất, ông bà qua đời, để lại cho ông một cơ nghiệp to lớn. Tuy giàu có, thế nhưng ông lại có tấm lòng nhân aí, ông đã từng hiểu thế nào là đau khổ cuả cảnh mất người thân!
Cưới được Hồng, ông chỉ muốn nàng dành thì giờ chăm sóc các con, ông muốn thấy nàng được sung sướng, an nhàn! Vậy mà… từ ngày bày vẽ công việc may vá, càng làm thì nàng càng đam mê, thậm chí còn bỏ bê luôn cả ông, dù ông khuyên bảo thế nào Hồng cũng chả nghe, giờ thì … Ông thầm thở dài… ông yêu nàng, niềm đau của nàng cũng chính là niềm đau xót của ông, có những đêm thấy nàng thét lên trong giấc ngủ, như vẫy vùng, như lặn ngụp trong đó, ông vội vàng quay qua ôm chặt lấy nàng vỗ về như một đứa trẻ con. Tinh thần vợ ông đang xuống thấp dữ lắm! Và ông biết, ông chính là cái phao cuối cùng trong đời của nàng, bằng mọi giá, ông phải cứu lấy nàng!
*
Nhờ sự chăm sóc tận tình của người chồng Mỹ, sau một thời gian dài điều trị, Hồng bây giờ đã tạm thời bình phục, mặc dù, đôi khi cũng còn thấy những cơn ác mộng!
Dù sao, bên cạnh nàng đã có người chồng hết lòng lo lắng, chăm sóc, yêu thương. Ônng thật là một người chồng tốt và giỏi chịu đựng!
Theo lời khuyên của ông, nàng vô đạo và cùng ông đi lễ mỗi tuần. Đứa cháu ngoại còn sống sót sau tai nạn, giờ chính là niềm an ủi cuối cùng. Trên mặt pháp lý, nàng đã chính thức nhận nó làm "con" của mình, nàng bán hết những bàn máy may, dành hết thì giờ săn sóc cho đứa cháu ngoại gặp nhiều "bất hạnh".
Mỗi tuần cùng chồng dẫn con đi lễ, tâm hồn nàng bây giờ đã tạm thời bình lặng! Nàng chợt hiểu ra, đời là vô thường. Sống đó! Chết đó! Tất cả đều do định mệnh sắp đặt sẵn, có mấy ai chọn được cho mình một tương lai"
Với con tim run rẩy, yếu đuối, nàng âm thầm cầu nguyện…

Thiên Nga

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,805,333
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Nhạc sĩ Cung Tiến