Hôm nay,  

...đoạn Cuối

02/06/200500:00:00(Xem: 100682)
Người viết: JACKDOTE
Bài số 760-1339-106-vb5020605

Người viết tên thật là Jacqueline Doan, sinh năm 1971, cư dân thành phố Concord, California, nghề nghiệp: nurse. Bài viết đầu tiên của cô là chuyện kể sơ lược về hoàn cảnh oan nghiệt của một người vợ tù cải tạo.

Tàu đến ga Nha Trang vào nửa đêm, đợi đến ba giờ sáng đón xích lô ra bến xe liên tỉnh, lên chuyến xe đầu tiên đi Tuy Hòa, từ đây đón chuyến xe đò khác để đi A 30, chừng 20 cây số, xuống xe đi bộ dưới trời nắng như lửa đổ hết đoạn đường đất hơn 3 cấy số, đến được trại giam thì trời cũng đã xế chiều, chị đếm đúng 2 ngày đường lặn lội để được thấy mặt chồng.
Đã 5 tháng kể từ lần thăm chồng vừa rồi, sau bao ngày thương, tháng nhớ, đêm trông, nay gặp lại chồng vời giọt máu hận thù thụ quả trong dạ chị, riêng mình chị mới rõ tác giả là ai - không ai khác ngoài tên trưởng trại giam - kẻ thù của chị, kẻ thù của chồng chị. Mối hận thù đã thấm mềm trong từng nỗi đau, ảo tưởng như sợi dây vô hình ràng buộc cuộc đời chị từ đây, như một cơn ác mộng đã âm thầm gặm nhắm tâm can chị từng ngày, từng đêm.
Rồi chị tự nhủ: "Phải làm gì trước nghịch cảnh éo le này, cớ sự đã thế ấy, có nên nói cho anh ấy biết sự thật chăng"
Không, không được, ảnh sẽ không sống nổi.." Rồi chạnh lòng nhớ đến những năm tháng, những chuỗi ngày sống bên chồng, lòng chị rưng rưng khi nhớ lại lúc bị cưỡng hiếp mà không dám kêu la. Chỉ vì còn muốn được gặp mặt chồng. Những dòng tư tưởng cứ chạy dài qua tâm trí chị.
Lần cuối anh chị được gặp nhau qua đêm tại khu tham nuôi bên trại tù cải tạo, chị im lặng nhìn chồng, còn anh lặng im nhìn mặt trời đang xuống dần dưới chân đồi. Căn phòng thật yên tĩnh, đột nhiên nhìn vào bụng chị anh hỏi: " em đã..", sau lát im lặng, chị thưa: 'dạ."
Câu trả lời cứ mấp máy nơi cuống họng, nhưng sau cùng chị cũng đã không trả lời câu hỏi của anh, mặc cho anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, rồi tự hỏi phải chăng anh đã biết.
Qua nửa đêm rồi, hai người bên nhau nhưng không ai nói với ai thêm lời nào nữa. Đêm vắng lặng, hai người nằm bên nhau mà ngỡ như biển trời xa cách. Tờ mờ sáng hôm sau, anh bảo: "bây giờ em về đi.."
Chị như tượng đá lặng lẽ đứng bên anh mà không mở được nửa lời với nỗi lòng trắc ẩn vô bờ. Anh lặng lẽ rời phòng thăm nuôi.
Buổi sáng ấy bặt tiếng chim, gió cũng lặng, nắng cũng tắt, chỉ có bão lòng chợt ập đến trong trái tim tan nát chị.
Ba tháng sau, nhận giấy báo tử của chồng từ trại cải tạo tập trung A.30, chị lặng người khụyu xuống chỉ nấc lên một tiếng: "anh.."
Mặt chị tái xám đi trong nắng chiều xám ngắt và màn đêm chợt ập đến mênh mông như một khoảng trống mông mênh hiện ra trước mắt chị, trong tầm mắt chị, mà không thể nào mô tả được nỗi xót xa, mối hận thù không thể gội sạch được. Nỗi đau mất chồng cùng bào thai sắp tới kỳ sanh nở càng chạm mạnh vào vết thương lòng không bao giờ lắng đọng của chị.


Từ ngày sinh con trai, ôm con trong lòng, nhớ những lần bị cưỡng hiếp khi đi thăm nuôi chồng, chị không biết sẽ phải nói với con thế nào về người cha của nó. Thôi thì đành im lặng, như chị đã im lặng khi người chồng tù tội hỏi về cái bụng lúp xúp của chị.
Thời gian cứ trôi, đi bên đời chị là hai hình bóng đối nghịch nhau. Một bên là người chồng chị suốt đời yêu thương, hình ảnh người anh hùng hiên ngang, bất khuất, súng đạn, kẻ thù, ngục tù. không thắng nổi ý chí. Còn bên kia là kẻ thù đê tiện, hèn hạ, bỉ ổi và cũng là cha của con trai chị. Bị cưỡng hiếp là nỗi ám ảnh mạnh mẽ nhất trong đời chị. Cứ như thế, hai dòng máu yêu thương và hận thù đang chảy qua trái tim tan nát chị mỗi giây, mỗi khắc.
Rồi một ngày cuối năm 1990, chị và con trai, tròn 10 tuổi, cũng được định cư ở Mỹ theo diện chồng là sỹ quan chết trong trại cải tạo tập trung.
Những ngày sống ở bến bờ tự do, chị đã tận tụy làm việc nuôi con, đồng thời tham gia vào các phong trào để đưa tiếng nói chống Cộng từ hải ngoại vào trong nước, tham gia các phong trào, biểu tình đấu tranh cho Việt Nam tự do, dân chủ, nhân quyền, vận động quyên góp tiền để giúp các em học sinh nghèo.
Không may thay, mùa thu năm 2004, bác sỹ cho biết chị bị ung thư ruột già vào giai đoạn cuối. Ngay khi biết “đoạn cuối” của đời mình không còn bao lâu nữa, chị nghĩ tới ước nguyện lớn lao rằng nắm xương tàn của chị được chôn cất bên cạnh chồng trong lòng đất Việt thân yêu.
Chị cũng nghĩ tới con trai. Thằng bé nay đã thành một thanh niên, sắp ra trường đại học. Không thể im lặng mãi với nó. Sẽ phải cho nó biết sự thật về người cha. Sau ngày chồng mất, chưa bao giờ chị trở lại trại cải tạo A 30, cũng chưa bao giờ liên lạc với tên trưởng trại tù. Nhiều năm đã qua, biết bao biến thiên, chẳng biết cái trại cải tạo A 30 và tên trưởng trại năm kia nay ra sao. Làm sao có thể tìm ra hắn"
Chị hình dung sẽ có ngày cùng con trai về thăm Việt Nam, đưa con đến nhận mặt cha, chắc chị sẽ phải nói: "Thưa ông trưởng trại tập trung cải tạo A 30, ông có nhận ra tôi không" Đây là con trai ông, giọt máu này đã thụ thai sau lần tôi bị ông cưỡng hiếp khi đến trại tù thăm nuôi chồng. Vì giọt máu của ông mà tôi đã không coi hận thù là truyền kiếp. Việc tôi đưa con đến nhận mặt cha là nghĩa vụ của người mẹ phải làm trước khi nhắm mắt lìa đời. Nhưng món nợ giữa tôi và ông không thể nào xóa sạch, trang sử bi thương sẽ không bao giờ khép lại."
Đó là những điều chị muốn nói, muốn làm trong đoạn cuối của đời, sau 30 năm phải sống trong câm nín. Nhưng sức cùng kiệt rồi, chị làm sao đủ sức để thu xếp"
Những nỗi ám ảnh cứ dồn về trong trái tim đau nhói mà chị đã gánh chịu. Từ đáy mắt sâu thẳm, một giọt nước mắt ứa ra, giọt nước mắt cuối cùng cho người chồng quá cố.

Jackdote

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,967,080
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011. Tên chàng là Nguyễn Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Hai mươi năm, bộ sách lịch sử ngàn người viết đưa tới nhiều thân tình giữa các tác giả. Bút hiệu 'Tê Hát I Cờ Rét' được chọn theo cách Cụ bà Trùng Quang gọi tên chàng theo lối đánh vần kiểu Bắc kỳ cũ. Bài viết mới nhất của THY đăng 2 kỳ.Tiếp theo và hết.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011. Tên chàng là Nguyễn Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Hai mươi năm, bộ sách lịch sử ngàn người viết đưa tới nhiều thân tình giữa các tác giả. Bút hiệu 'Tê Hát I Cờ Rét' được chọn theo cách Cụ bà Trùng Quang gọi tên chàng theo lối đánh vần kiểu Bắc kỳ cũ. Bài viết mới nhất của THY được ghi “Hè 2019, kỷ niệm 30 năm tìm được “cái xương sườn cụt của tôi”. Bài đăng 2 kỳ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ sáu của bà kể về mùa lễ Chiến Sĩ Trận Vong 2019 tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn.
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2018, Bà tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài viết thứ 7 của bà được viết trong ngày lễ Phật Đản.
Tác giả là một cựu tù cải tạo vượt ngục và là người lái tầu vượt biển tới Philippine năm 1989. Định cư tại Mỹ từ 1990, ông hiện là cư dân Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Lần đầu góp bài dự Viết Về Nước Mỹ, ông đã liên tiếp nhận các Giải Biệt VVNM 2017; giải Danh Dự VVNM 2018. Sang năm 2019, ông góp thêm 7 bài viết mới. Hai bài tiêu biểu: "Đời Phi Công...Không Người Lái," và bài mới nhất, "Philippinnes, Ngày Trở Lại": người thuyền nhân trại Pallawan 30 năm trước, nay là một công dân Mỹ trở lại giúp mảnh đất ơn nghĩa năm xưa chống khủng bố.
Chào mừng tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà cho biết là nhà giáo về hưu, sống tại Canada từ năm 1981. Mong bà tiếp tục viết.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Bai mới đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết. (Ấn bản chủ nhật có sự sai sót. Xin đăng lại phần đúng và trân trọng cáo lỗi.)
Tác giả là nhà báo quen biết trong nhóm chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Ông dự Viết Về Nước Mỹ từ 2006, đã nhận Giải Danh Dự, thêm Giải Á Khôi, Vinh Danh Tác Giả VVNM 2016, và chính thức nhận giải Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2018. Sau đây thêm một bài viết mới.
Định cư tại Mỹ từ 1994, Phương Hoa vừa làm nail vừa học. Năm 2012, bà tốt nghiệp ngành dạy trẻ tại Chapman University khi đã 62 tuổi và trở thành bà giáo tại Marrysville, thành phố cổ vùng Bắc Calif. Với loạt bài về Vietnam Museum, "Bảo Tàng Cho Những Người Lính Bị Bỏ Quên," tác giả đã nhận giải chung kết 2014. và vẫn tiếp tục gắn bó với Viết Về Nước Mỹ. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Võ Bị. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải á khôi năm 2014. Tác phẩm đang trình làng: Nửa Đường. Kính mời tham dự buổi ra mắt trưa Chủ Nhật 2-6-19. Tác giả tên thật Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, khoá 19 Võ Bị, 50 năm lính với Chiến Thương Bội Tinh. Mậu Thân 1968, ông là một Đại Đội Trưởng Thuỷ Quân Lục Chiến tại trận địa Phú Lâm, Chợ Lớn. Tháng Tư 1975, ở với đồng đội ven đô cho tới giờ phút cuối, sau đó là 10 năm tù công sản. Định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO1, dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, với nhiều bài viết giá trị, ông đã nhận giải á khôi năm 2014. Tác phẩm đang trình làng: Nửa Đường. Kính mời tham dự buổi ra mắt trưa Chủ Nhật 2-6-19.
Nhạc sĩ Cung Tiến