Hôm nay,  

Please! Be My Valentine!

13/02/200600:00:00(Xem: 125599)
Người viết: HIỀN VY

Bài số 937-1537-261-vb3021406

Hiền Vy là tác giả đã được trao tặng giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm thứ tư, 2004, với bài viết “Bà Cháu,” truyện về quan hệ giữa bà -người “đem bố mày với các bác mày sang đây”- với cháu, thế hệ được sinh và học hành tại Mỹ. Tác giả hiện là cư dân Houston, Texas; la`m việc cho Continental Airlines. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.

*

Sáng sớm cuối Đông, trời còn hơi lạnh, mới hơn 5 giờ, Hoàng Uyên đã ngồi đọc báo trong lúc uống coffee. Nghe như có tiếng chân ai rón rén đến gần, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên.

- Good Morning! - Chào Buổi sáng -

Tiếng chào quen thuộc làm Hoàng Uyên ngạc nhiên. Ngừng đọc báo, cô ngước lên nhìn, mỉm cười với người vừa chào mình, rồi đáp:

- Good Morning! Alex. Sao dậy sớm vậy "

Alex với dáng rụt rè, hai tay giấu sau lưng, ngập ngừng:

- I don't know. - Không biết!

Hoàng Uyên hỏi:

- Alex có gì sau lưng đó "

Lắc đầu nguầy nguậy, Alex nói thật nhanh:

- Nothing ! - Đâu có gì đâu!

Hoàng Uyên cười:

- OK! Không có gì!

Alex tiến đến gần Hoàng Uyên, rồi bất ngờ đưa hai tay đang giấu sau lưng, ra trước mặt Hoàng Uyên, nói nhanh:

- Happy Valentine!

Hoàng Uyên ngạc nhiên nhìn Alex, rồi nhìn vào nhánh hoa dại, và tấm thiệp trong tay Alex. Tấm thiệp tự làm với tờ giấy trắng, xé từ một cuốn tập nào đó, vẫn còn vết răng cưa, được xếp làm tư.

Xúc động, Hoàng Uyên đưa tay nhận, rồi từ từ mở tấm thiệp. Hình trái tim vẽ vụng dại, với hàng chữ viết nguệch ngoạc bằng Crayon.... "Please! Be My Valentine!"

Nước mắt dàn dụa trên má, Hoàng Uyên cúi xuống, bế Alex lên, nghẹn ngào chưa nói được gì, thì Alex đã lên tiếng:

- P...l...e...a...s...e...! Mommy ... Please! Be my Valentine!

Hôn con liên tiếp mấy cái, Hoàng Uyên chậm rãi nói:

- Thank you so much, Alex! You are My Valentine!

HiềnVy

Mùa Valentine 2006

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,699,231
Tôi không nhớ rõ từ khi nào, nhưng có lẽ từ những ngày bắt đẩu mùa thu, trời trở lạnh, trên đường đến sở tôi bỗng để ý đến chiếc ghế ngồi chờ xe bus
Các Cụ ta thường nói "Lão Giả An Tri" để dậy bảo lũ con cháu mình về bổn phận của người gìà là phải biết thân, biết phận mình là đã già nua
Phải nói, cái ngày ấy cũng bình thường chứ không có gì đặc sắc hết. Cũng không có cái cảnh " lúc đầu gặp em, tinh tú quay cuồng" gì cả.
Tôi rất ngạc nhiên khi bà thư ký dẫn vị sĩ quan an ninh của sở vào văn phòng với nét mặt hoảng hốt và rụt rè lên tiếng
Hoa Kỳ xưa nay vẫn là đệ nhất cường quốc kinh tế. Điều đó rất dễ hiểu vì Hoa kỳ là một nước vừa lớn vừa đông dân nằm giữa Đại Tây Dương và Thái Binh Dương
Tôi tên Bo, cái tên thường gọi mà Mẹ tôi đặt cho thằng con khó nuôi. Tôi là đứa con duy nhất mà Mẹ tôi nuôi được, vì trước đó tôi có 2 anh chị đã mất
Nhiều cô Thắm tỉnh lẻ, hay tỉnh chẵn như SàiGòn, lâu nay vẫn được nhà nước giả đò làm ngơ cho lén lút đăng ký đi Đài Loan, Hàn Quốc, Singapore...
Hồi đó vào những năm 80, lúc làn sóng những người vượt biển từ từ bớt đi vì các nước thứ ba không còn muốn nhận người tị nạn đến nước của họ nữa
Ông Tam. Không ai biết tên thật của Ông là gì, nghe thiên hạ gọi vậy nên mọi người bắt chước gọi theo. Ông Tam tính tình hiền lành, trầm tĩnh ít nói
Trong viện dưỡng lão, người ta cũng sửa soạn để đón xuân, một cành dào lớn được ban giám dốc viện cho chặt ở ngoài vườn dem vào cắm trong một cái lọ lục bình
Nhạc sĩ Cung Tiến