Hôm nay,  

Cây Plum

13/02/200600:00:00(Xem: 126043)
Người viết: TỐ TÂM

Bài số 939-1539-263-vb3021406

Tác giả đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô là thứ nữ một gia đình H.O., hiện là một dược sĩ, làm việc tại Carmarillo, California.

*

Ba má đi homedepot mua cây plum về trồng ngay góc vườn. Vừa thả cây xuống hố ba vừa cằn nhẳn cằn nhằn:

- Trồng cái thứ này mai mốt trái nó ra nhiều ăn không hết, không hơi mà quét dọn.

Má cự nự:

- Biết nó có ra trái nhiều đủ để tui ăn không mà ông lo.

Ba:

- Thì tui thấy nhà mấy thằng bạn trái ra rớt đầy đất rồi ruồi nhặn bu đầỵ Tại bà ưng chớ tui thì tui thích trồng cây cam cây quýt hơn.

Má không thèm cãi ba mà lẳng lặng đi vô nhà kho lấy phân bón cho câỵ

Một tuần sau, cây plum bỗng dưng héo lá rồi...... rụng hết và vài ngày sau thì.... chết. Má đứng dưới gốc cây chì chiết :

- Đó, cây của ông ra nhiều trái ghê chưa!

Ba:

- Chắc tại cái đất mình xấu

Má lớn tiếng: (chắc tại xót cái cây)

- Tại ông chớ, ai biểu cây thì chưa trồng xuống mà đã lo trái ra nhiều ăn không hết rồi không ai hốt. Trái ra nhiều thì tui ăn, ăn không hết có rớt thì tui hốt, tui quét, tui có hành ông quét đâu mà ông lo, ông trù ông ám cho chết cái cây của tui......

Trong nhà kho, con Tí đang lục kiếm bao phân, miệng lầm bầm:

- Chán cho ba má thiệt, cái bao phân trồng cây không chịu lấy trồng cây mà nhè đi lấy cái bao phân trồng bông hồng, giờ trồng cây bông hồng thì lại không có phân để bón.

TỐ TÂM

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,824,348
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Cô Lành dáng người thon nhỏ. Cô nặng chỉ hơn 100 pounds, nhưng nhìn cô không quá gầy vì cô thấp người.
Nhớ thuở người tỵ nạn mới qua chừng đôi năm trên đất Mỹ, cái nào cũng mới lạ, điều gì cũng không biết - được cơ quan chính quyền thành phố khuyến khích đi HỌC ESL để dễ đi làm, dễ hiểu biết căn bản về đời sống
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông." Tôi mỉm cười. Lâu lâu trong xấp bài nặng trĩu những chữ sai, những câu viết phải sửa và những đoạn bài làm phải cân nhắc thật kỹ để cho điểm, tôi lại nhặt được nụ cười trìu mến.
"Em thích xem tuyết té trong mùa đông."
Lớp học chiều cuối năm im như tờ. Cả trăm đứa sinh viên ngồi trong giảng đường cắm cuối làm bài kiểm tra.
Từ sau biến cố tang thương 30-4-1975, hầu như nguời Việt Nam nào khi đã ra được nước ngoài rồi cũng nghĩ ngay đến vấn đề bảo lãnh thân nhân;
Tôi đến Mỹ đã 20 năm. Lần đầu tiên bước chân vô Hãng Mỹ, tôi nhớ hoài buổi sáng hôm ấy, cũng ngơ ngác, hoang mang, con đường lạ hoắc…
Bin đã dậy thì ở tuổi 15, nhưng đầu óc nó hình như vẫn mãi là của đứa con nít 5-6 tuổi. Sự ngây ngô của nó lắm khi làm những người trong gia đình tức phát điên
Tôi sống ở Pleasanton, một thành phố tương đối mới mẻ ở vùng Đông Hồ (East Bay), miền bắc California.
Nhạc sĩ Cung Tiến