Hôm nay,  

Chuyện Thật Ngắn: Thợ Vịn

21/05/200600:00:00(Xem: 148627)

Người viết: TỐ TÂM<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

 

Bài số 1018-1627-340-vb8210506

 

*

 

Tác giả đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2005. Cô là một dược sĩ, làm việc tại <"xml:namespace prefix = st1 ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:smarttags" />Carmarillo, California.

 

*

 

Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.  Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị  Bé Tí rủ:

 

- Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.

 

Tôi lắc đầu quầy quậy:

 

- Tí rủ lộn người rồi.  Taychân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét.

 

Con Tí cười cười:

 

- Em quên, cứ tưởng chị Tâm là chị Nga.  Thôi, đi đọc sách đi, em ráp mình em. 

 

Đang nằm đọc sách ngon lành nghe con Tí gọi:

 

- Chị Tâm ơi giúp em với.

 

Tôi bực mình:

 

- Đã nói là chị Tâm không có biết làm mà lại.

 

Con Tí phân bua:

 

- Em ráp hết rồi, em chỉ nhờ chị Tâm..... vịn dùm để em gắn miếng gỗ cuối cùng vô thôi.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,681,160
Không biết lúc tôi còn nhỏ, cha tôi như thế nào nhưng từ khi tôi có chút trí khôn, tôi thấy cha mẹ tôi hơi khác với cha mẹ của mấy đưá bạn trong trường và trong xóm của tôi. &nbsp;
Từ ngày đi “xạ trị” BS có báo, sức lực của chị sẽ thuyên giảm nhiều, kéo theo những thứ khác, thứ nào chứ thứ này mà giảm đi thì coi như chị “hết thời” đối với anh. &nbsp;
Anh Thơ và tôi lâu lâu rảnh, vẫn vào Skype tán gẫu. Thấy tôi ở Philippines chẳng làm gì ngoài việc nhà, anh bàn: &nbsp;
Đèn còn mờ mờ sáng ở phòng ngoài
Tuổi một người có thể là 50, 70, 100 hay cao hơn nữa
Em ruột tôi là Vĩnh Tường, tốt nghiệp khóa 2 trường Sĩ Quan Chiến Tranh Chính Trị Đàlạt. &nbsp;
Người y tá gật đầu với câu hỏi: “Chị là người Việt Nam hả chị"” Người bệnh nhân hấp hối chìm vào hôn mê
Nhạc sĩ Cung Tiến