Hôm nay,  

CHA ƠI-CHA Ở ĐÂU?

26/02/200700:00:00(Xem: 116118)

CHA ƠI-CHA Ở ĐÂU"

Người viết: Chi Mai

Bài số 1204-1816-5121vb2260207

*

Tác giả là trưởng nữ một gia đình thuộc sắc tộc Chăm (Chàm)  đang sống tại Việt Nam, đến Mỹ do sự can thiệp đặc biệt của bệnh viện U.C Davis ở Sacramento, để thăm gặp người em ruột bị ung thư máu trước khi anh từ giã cuộc đời. Câu chuyện về những ngày cuối cùng của người em từng được kể lại trong một bài viết phổ biến vào dịp Lễ Tạ Ơn 2006.  Sau đây là bài viết thứ hai của bà, về tâm sự của những người con hai dòng máu Việt Mỹ.

*

Một thiếu phụ lai Mỹ, tuổi đời hơn ba mươi, rất xinh đẹp đã thốt lên lời này: "Em rất muốn tìm thấy cha, dù có là Homeless!"

Vâng, sinh ra làm kiếp con người, ai nấy cũng muốn được sống đầm ấp bên cha mẹ, đấng sinh thành! Nhưng không phải ai ai đều có diễm phúc được lớn lên trong sự bảo bọc của người cha. Trong số có những người con lai Mỹ.

Khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, những người lính Mỹ trở về cố hương, đã để lại hàng ngàn giọt máu rơi bên kia bờ Thái Bình Dương xa thăm thẳm. Những đứa ấy lớn lên trong sự kỳ thị ngay chính đồng bào mình. Có những bà mẹ vì quá sợ hãi, hay vì quá đói nghèo đã bỏ rơi con giữa chợ đời mênh mông, mặc cho số phận đẩy đưa. Cũng có những bà mẹ hy sinh tất cả cho con, chịu đựng mọi sự khinh miệt, trù dập để bảo vệ đến cùng đứa con thương yêu của họ, dù người cha đã ra đi biền biệt, phủi sạch tay không còn lưu luyến nữa.

Những đứa trẻ lai ấy vừa hồn nhiên vừa ngộ nghĩnh, đa số có khả năng múa hát rất hay. Có một cô bé khi còn bé thơ đã mừng vui xúng xính trong bộ váy mới đợi được lên sân khấu làng. Nhưng đã bị đuổi về, chỉ vì cô bé có chiếc mũi cao và cặp mắt xanh của "Đế quốc Mỹ". Những giọt nước mắt trẻ thơ đã in mãi trong tâm tưởng cô mãi về sau khiến cô chỉ muốn che dấu cái mũi cao của mình, khi mà ngày nay những cô mũi thấp phải tốn bộn tiền mới có được chiếc mũi cao như thế. Có những đứa bé bị đánh đập đọa đày chỉ vì chúng mang bóng dáng của "Đế quốc Mỹ"! Gần như hầu hết các bé lai chưa từng được cha ẵm bồng nâng niu, nhưng chính huyết thống của người cha đã truyền lại cho những người con, khiến họ phải hứng chịu mọi nỗi đắng cay thiệt thòi. Họ hoàn toàn vô tội và phần đông chưa từng thấy mặt người cha!

Tạo hóa xoay vần, thế sự đổi thay, con người lúc xuống chó, lúc lại lên voi. Nhờ sự kiện Mỹ chấp thuận di dân cho các diện H.O và các con lai nên họ đã được đền bù phần nào nỗi đau to tát ấy. Những bà mẹ khi xưa đã gánh chịu bao lời dèm pha, chỉ trích, nay cũng được toại nguyện nhìn những đứa con của mình lớn lên hạnh phúc và thành đạt. Nhưng mặc dầu được hưởng cuộc sống vật chất đầy đủ, họ vẫn canh cánh bên mình hình ảnh một người cha chưa từng gặp mặt.

Có một bà mẹ tính tình "ruột để ngoài da" đã kể oan oan rằng: "Khi xưa đi làm bồi phòng trong sở Mỹ, chỉ gặp thằng Mỹ một đêm là chửa!" Không biết tên, cũng không biết tuổi, chỉ nhớ nét mặt và dáng vóc thấp lùn. Nên khi được qua Mỹ, gặp ông Mỹ nào lùn lùn, mập mập, bà cũng kêu lên: "Ông kia giống cha nó lắm, chắc cha nó đó!" Nhưng chỉ độ từ xa thôi, không dám xáp la cà để hỏi! Có một trường hợp may mắn gặp được cha, khi vừa mới chân ướt chân ráo lên đất Mỹ, thì có người cha ra đón vì ông ta đã tìm hỏi tin tức nơi những người đến Mỹ trước. Nhưng chỉ sum hợp với cha được vài tháng thì cha mất vì bịnh ung thư. Gia tài để lại là một chiếc môto và $5 đô la trong nhà băng! Có lẻ họ cũng đau buồn nhưng gia đình họ cũng rất mãn nguyện vì đã được nhận họ hàng bà con trên đất Mỹ xa lạ này. Hình ảnh của người cha được treo nơi trang trọng nhất, như niềm hãnh diện của người con đã tìm được gốc tích của mình, dù rằng tài sản của cha để lại chẳng bao nhiêu! Có một trường hợp, người con lai sau một htời gian trông ngóng tin tức đã khoe ầm lên rằng: " Tôi tìm được cha tôi rồi." Mọi người cùng hỏi: "Ở đâu"" Anh ta cười hềnh hệch: "Tại đầu cầu Golden Gate".

Thì ra vì quá thèm thuồng gặp được cha, anh ta đã tưởng tượng nên một người cha vĩ đại trong tâm tưởng của mình! Bức tượng vị kỹ sư xây dựng cầu Golden Gate. Nhận tượng làm cha chẳng sợ ai giành dựt cả!

Lại nói về người thiếu phụ muốn tìm được cha dù có là Homeless. Cô có đủ tên tuổi hình ảnh của cha. Khi qua Mỹ đã cố gắng hết sức để tìm kiếm. Nhưng một cái tên trện đất Mỹ trùng rất nhiều người. Mọi sự nhắn tin đều vô vọng, có lẽ người cha không muốn lộ diện vì mắc kẹt với người vợ Mỹ. Lúc ban đầu gia đình họ đến Mỹ còn khó khăn thiếu thốn, nếu có bàn tay của người cha giúp đỡ thì họ sung sướng biết bao nhiêu. Thời gian qua đi, họ đã tự lực vươn lên, đã tự đứng được trên đôi chân của mình, thành đạt sung túc. Họ đã có tất cả: Tiền bạc, danh lợi, hạnh phúc và những đứa con xinh xắn dễ thương. Nhưng họ chưa mãn nguyện, vì họ chưa tìm được người cha,và xâu xa dễ thương. Nhưng họ chưa mãn nguyện, vì họ chưa tìm được người cha, và xâu xa hơn nữa là dòng dõi gốc gác của mình. Biết đâu đấy trong cuộc sống chung đụng với người Mỹ, những đứa con của họ sẽ trưởng thành, có thể chúng sẽ có người yêu hoặc hôn phối với ngay chính người thân của mình, như thế là mang tội với đất trời, một cái tội vô tình đầy nỗi oan nghiệt.

Ngày nay, cô vẫn thường nhìn theo những người Mỹ, cố tìm lại hình bóng của người cha đã phai mờ trong ký ức. Đêm đêm lại cầu nguyện Trời Phật xui khiến cho người cha nhớ lại đứa con của mình mà tự tìm đến, như một món quà của Thượng Đế ban cho. Và cô mãi mãi canh cánh bên mình một câu hỏi: "Cha ơi, Cha là ai"!"

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,461,890
Hai tuần nữa mới Tết, nhưng đã tới lúc lo thức ăn cho ngày Tết sắp tới. Tác giả Nguyễn Viết Tân, thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết, muốn chia xẻ với bạn...
Tác giả tên thật: Nông Phiên; Sinh năm 1965 tại Sài gòn. Giáo viên Sư phạm Kỹ Thuật. Công việc hiện tại: Electro-mechanic Technician. Năm 2012, Phi Yên có bài viết về nước Mỹ đầu tiên: một tự sự linh hoạt về công việc lưu trữ ngũ cốc tại Mỹ, lần đầu được đề cập bởi người gốc Việt. Sau hai năm không viết thêm, sau đây là bài mới. Mong tác giả tiếp tục.
Chú Sáu Steve Brown là bút hiện của Steve Brown, một cựu chiến binh Mỹ từng đóng quân ở Biên Hoà và kết hôn với một phụ nữ Việt. Viết về nước Mỹ, ngày 18 -12-2012 đã phổ biến bài viết trực tiếp bằng tiếng Việt đầu tiên của ông, kể chuyện tình 40 năm trước giữa chàng thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ và một cô gái Việt.
Tác giả lần đầu dự Viêt Về Nước Mỹ. Bài đầu tiên được ghi là “viết thay lời cầu nguyện cho các linh hồn đã bỏ mình trên đường đi tìm Tự Do và riêng cho bạn tôi”. Mong Phạm Ngọc sẽ tiếp tục viết.
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Và liên tiếp cho thấy sức viết nhanh, viết mạnh. Xin mời đọc bài viết thứ mười một của bà.
Thạnh Hoà là bút hiệu mới của một tác giả từng có bài tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2011. Sau đây là bài đầu tiên khai trương bút hiệu mới của ông.
Bài viết mới của tác giả cho Tết đang đến. Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh trước 1975, đã có nhiều chuyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon. Sau tháng 4/1975, cô không viết, chỉ chuyên làm công tác nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, Cam Li bắt đầu góp bài cho Việt Báo từ 2009 và đã nhận giải Vinh Danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2010.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.O. 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả là một bác sĩ Nha Khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ 2007, ông đã nhận giải Vinh Danh Tác Giả Xuất Sắc 2010, với hồi ký “My Life” chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp Y Khoa, Hưng Cao còn là người soạn nhạc và là chủ tịch câu lạc bộ Tình Nghệ Sĩ trong “Ngày Văn Hóa Diêân Hồng” được tổ chức tại thành phố Frankfurt, Đức Quốc. Mời độc giả xem bài mới nhất của ông “To Face or Not To Face?”
Tác giả là nhà báo quen quen thuộc tại Dallas. Phan góp bài cho Viết về nước Mỹ từ lâu và băm nay mới nhận giải vinh danh tác giả 2013. Sau đây là bài mới của Phan.
Nhạc sĩ Cung Tiến