Hôm nay,  

CHA ƠI-CHA Ở ĐÂU?

26/02/200700:00:00(Xem: 116171)

CHA ƠI-CHA Ở ĐÂU"

Người viết: Chi Mai

Bài số 1204-1816-5121vb2260207

*

Tác giả là trưởng nữ một gia đình thuộc sắc tộc Chăm (Chàm)  đang sống tại Việt Nam, đến Mỹ do sự can thiệp đặc biệt của bệnh viện U.C Davis ở Sacramento, để thăm gặp người em ruột bị ung thư máu trước khi anh từ giã cuộc đời. Câu chuyện về những ngày cuối cùng của người em từng được kể lại trong một bài viết phổ biến vào dịp Lễ Tạ Ơn 2006.  Sau đây là bài viết thứ hai của bà, về tâm sự của những người con hai dòng máu Việt Mỹ.

*

Một thiếu phụ lai Mỹ, tuổi đời hơn ba mươi, rất xinh đẹp đã thốt lên lời này: "Em rất muốn tìm thấy cha, dù có là Homeless!"

Vâng, sinh ra làm kiếp con người, ai nấy cũng muốn được sống đầm ấp bên cha mẹ, đấng sinh thành! Nhưng không phải ai ai đều có diễm phúc được lớn lên trong sự bảo bọc của người cha. Trong số có những người con lai Mỹ.

Khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, những người lính Mỹ trở về cố hương, đã để lại hàng ngàn giọt máu rơi bên kia bờ Thái Bình Dương xa thăm thẳm. Những đứa ấy lớn lên trong sự kỳ thị ngay chính đồng bào mình. Có những bà mẹ vì quá sợ hãi, hay vì quá đói nghèo đã bỏ rơi con giữa chợ đời mênh mông, mặc cho số phận đẩy đưa. Cũng có những bà mẹ hy sinh tất cả cho con, chịu đựng mọi sự khinh miệt, trù dập để bảo vệ đến cùng đứa con thương yêu của họ, dù người cha đã ra đi biền biệt, phủi sạch tay không còn lưu luyến nữa.

Những đứa trẻ lai ấy vừa hồn nhiên vừa ngộ nghĩnh, đa số có khả năng múa hát rất hay. Có một cô bé khi còn bé thơ đã mừng vui xúng xính trong bộ váy mới đợi được lên sân khấu làng. Nhưng đã bị đuổi về, chỉ vì cô bé có chiếc mũi cao và cặp mắt xanh của "Đế quốc Mỹ". Những giọt nước mắt trẻ thơ đã in mãi trong tâm tưởng cô mãi về sau khiến cô chỉ muốn che dấu cái mũi cao của mình, khi mà ngày nay những cô mũi thấp phải tốn bộn tiền mới có được chiếc mũi cao như thế. Có những đứa bé bị đánh đập đọa đày chỉ vì chúng mang bóng dáng của "Đế quốc Mỹ"! Gần như hầu hết các bé lai chưa từng được cha ẵm bồng nâng niu, nhưng chính huyết thống của người cha đã truyền lại cho những người con, khiến họ phải hứng chịu mọi nỗi đắng cay thiệt thòi. Họ hoàn toàn vô tội và phần đông chưa từng thấy mặt người cha!

Tạo hóa xoay vần, thế sự đổi thay, con người lúc xuống chó, lúc lại lên voi. Nhờ sự kiện Mỹ chấp thuận di dân cho các diện H.O và các con lai nên họ đã được đền bù phần nào nỗi đau to tát ấy. Những bà mẹ khi xưa đã gánh chịu bao lời dèm pha, chỉ trích, nay cũng được toại nguyện nhìn những đứa con của mình lớn lên hạnh phúc và thành đạt. Nhưng mặc dầu được hưởng cuộc sống vật chất đầy đủ, họ vẫn canh cánh bên mình hình ảnh một người cha chưa từng gặp mặt.

Có một bà mẹ tính tình "ruột để ngoài da" đã kể oan oan rằng: "Khi xưa đi làm bồi phòng trong sở Mỹ, chỉ gặp thằng Mỹ một đêm là chửa!" Không biết tên, cũng không biết tuổi, chỉ nhớ nét mặt và dáng vóc thấp lùn. Nên khi được qua Mỹ, gặp ông Mỹ nào lùn lùn, mập mập, bà cũng kêu lên: "Ông kia giống cha nó lắm, chắc cha nó đó!" Nhưng chỉ độ từ xa thôi, không dám xáp la cà để hỏi! Có một trường hợp may mắn gặp được cha, khi vừa mới chân ướt chân ráo lên đất Mỹ, thì có người cha ra đón vì ông ta đã tìm hỏi tin tức nơi những người đến Mỹ trước. Nhưng chỉ sum hợp với cha được vài tháng thì cha mất vì bịnh ung thư. Gia tài để lại là một chiếc môto và $5 đô la trong nhà băng! Có lẻ họ cũng đau buồn nhưng gia đình họ cũng rất mãn nguyện vì đã được nhận họ hàng bà con trên đất Mỹ xa lạ này. Hình ảnh của người cha được treo nơi trang trọng nhất, như niềm hãnh diện của người con đã tìm được gốc tích của mình, dù rằng tài sản của cha để lại chẳng bao nhiêu! Có một trường hợp, người con lai sau một htời gian trông ngóng tin tức đã khoe ầm lên rằng: " Tôi tìm được cha tôi rồi." Mọi người cùng hỏi: "Ở đâu"" Anh ta cười hềnh hệch: "Tại đầu cầu Golden Gate".

Thì ra vì quá thèm thuồng gặp được cha, anh ta đã tưởng tượng nên một người cha vĩ đại trong tâm tưởng của mình! Bức tượng vị kỹ sư xây dựng cầu Golden Gate. Nhận tượng làm cha chẳng sợ ai giành dựt cả!

Lại nói về người thiếu phụ muốn tìm được cha dù có là Homeless. Cô có đủ tên tuổi hình ảnh của cha. Khi qua Mỹ đã cố gắng hết sức để tìm kiếm. Nhưng một cái tên trện đất Mỹ trùng rất nhiều người. Mọi sự nhắn tin đều vô vọng, có lẽ người cha không muốn lộ diện vì mắc kẹt với người vợ Mỹ. Lúc ban đầu gia đình họ đến Mỹ còn khó khăn thiếu thốn, nếu có bàn tay của người cha giúp đỡ thì họ sung sướng biết bao nhiêu. Thời gian qua đi, họ đã tự lực vươn lên, đã tự đứng được trên đôi chân của mình, thành đạt sung túc. Họ đã có tất cả: Tiền bạc, danh lợi, hạnh phúc và những đứa con xinh xắn dễ thương. Nhưng họ chưa mãn nguyện, vì họ chưa tìm được người cha,và xâu xa dễ thương. Nhưng họ chưa mãn nguyện, vì họ chưa tìm được người cha, và xâu xa hơn nữa là dòng dõi gốc gác của mình. Biết đâu đấy trong cuộc sống chung đụng với người Mỹ, những đứa con của họ sẽ trưởng thành, có thể chúng sẽ có người yêu hoặc hôn phối với ngay chính người thân của mình, như thế là mang tội với đất trời, một cái tội vô tình đầy nỗi oan nghiệt.

Ngày nay, cô vẫn thường nhìn theo những người Mỹ, cố tìm lại hình bóng của người cha đã phai mờ trong ký ức. Đêm đêm lại cầu nguyện Trời Phật xui khiến cho người cha nhớ lại đứa con của mình mà tự tìm đến, như một món quà của Thượng Đế ban cho. Và cô mãi mãi canh cánh bên mình một câu hỏi: "Cha ơi, Cha là ai"!"

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,549,787
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện tình nối dài từ Ban Mê Thuột tới nước Mỹ.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới
Tê Hát I Cờ Rét là bút hiệu của Thy, ông xã của tác giả Nguyễn Trần Phương Dung, giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2011. Sau đây là bài viết thứ ba của chàng.
Tác giả sinh năm1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Sau đây là bài viết thứ tám,đang 2 kỳ, tiếp theo và hết.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2001, giải Việt Bút 2011, và là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo từ 7 năm qua. Bà hiện là cư dân vùng Little Saigon, công việc: giám khảo của Bureau of Barbering & Cosmetology (Nha Khảo Thí ngành Thẩm Mỹ) thuộc tiểu bang California. Bài mới của Bảo Xuân là chuyện về mối lo mùa lễ lạc đang tới.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện H.Ọ 9, hiện định cư tại Greenville, South Carolina, tham dự Viết Về nước Mỹ từ 2002. Tác phẩm đã xuất bản: Hành Trình Về Phương Đông. Sau đây là bài viết mới của ông.
Tác giả sinh tại Saigon năm 1962, hiện cư trú tại Tulsa, Oklahoma. Nghề nghiệp: kỹ sư cơ khí, làm cho hãng Learjet, Wichita. Học vấn: cao học. Gia đình: vợ và ba con- hai gái, một trai. Góp bài Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, Lê Như Đức đã nhận giải bán kết 2001 và là một trong những tác giả được đặc biệt quí trọng. Sau hơn 8 năm ngưng viết và bặt tin, Thảo Ơi là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả, một kỹ sư điện tử tại công ty Intel, Bắc California, dự Viết Về Nước Mỹ từ 2008 và đã lần lượt nhận Giải Danh Dư 2009, với bài "Tình Nghĩa, Nghĩa Tình", Giải Vinh Danh Tác Phẩm 2010, với bài “Việc Làm Ơi, Mi Đi Đâu”. Bằng sức viết được thể hiện mạnh mẽ suốt 5 năm, với bài “Những Đoạn Đường Cho Nhau”, kể về một người bạn và tình bạn trong “đám con nít của Sài gòn thất thủ năm xưa, Khôi An đã trở thành tác giả nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013.
Tác giả lần đầu dự viết về nước Mỹ. Theo bài viết, đây là chuyện kể của một bà mẹ trong gia đình đến Mỹ theo diện H.O., an cư ở Seattle. Một đứa bé được định cư ở Hoa Kỳ sẽ phát triển và hội nhập như thế nào?Xã hội mới, hoàn cảnh mới tạo cho em những điều kiện sinh hoạt ra sao. Cha mẹ sẽ khuyến khich giúp đỡ em như thế nào? Đó là nội dung chuyện kể. Mong tác giả tiếp tục viết và vui lòng bổ túc sơ lược tiểu sử cùng địa chỉ liên lạc.
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Nhạc sĩ Cung Tiến