Hôm nay,  

Bến Tre Hội Ngộ

26/07/200700:00:00(Xem: 136872)

    
Tác giả: P.N.T.
Bài số 2050-1913-617vb5260707
 
Người viết là một thầy giáo từ Việt Nam, đi dạy đã gần 30 năm, qua Mỹ theo diện ODP. Đang làm manager tại một Trung Tâm dạy kèm sau giờ học. Ông là tác giả bài “Vào Mỹ theo diện ODP” đã phổ biến, và sau đây là bài viết mới nhất.

Tôi nhận Email của Kim Ngân đã hơn tháng nay, báo tin cho biết là có một cô học trò ngày xưa ở Bến Tre sắp từ bên Đức qua Mỹ du lịch. 

Kim Ngân học với tôi ở các lớp 10, 11, 12, và qua đây Thầy trò vô tình gặp lại sau gần 40 năm xa cách.  Ngân như một gạch nối giữa Thầy trò ngày xưa ở Bến Tre, nhờ vậy mà tôi đã liên lạc được hầu hết với các đồng nghiệp và các học sinh cũ hiện đang ở khắp nơi trên thế giới: anh Hiệu Trưởng TKQ ở Đức, anh HND ở Pháp, anh PNG ở Canada, các anh BVT và TTN ở Mỹ, anh chị Phu, gs Triết, đi đi về về giũa Mỹ và Việt Nam, hoặc các anh chị còn ở VN, như NQP, bạn học cụa tôi ở Đại Học Sư Phạm Sài Gòn, như NHN, ĐQH, như họa sĩ TN, anh PTC, anh TTC....

Khi có bất cứ ai "dân Bến Tre" đến Mỹ là thế nào cũng nghe Kim Ngân réo gọi om xòm trên mạng mời mọi người cùng đến họp mặt. 

Cách đây mấy năm, có Thu Thủy từ Úc sang, chính Ngân là người tổ chức buổi họp mặt đầu tiên tại Cali mà tôi được mời tham dự.  Lần đó cô nàng chưa xông xáo lái xe từ San José xuống như bây giờ.  Mấy chị em đi xe đò Hoàng xuống nhờ tôi ra đón ở bến xe trước chợ Viễn Đông lll. 

Lần thứ hai là Tết năm ngoái tại nhà anh chị Kiều văn Chương, cũng là Giáo Sư Pháp Văn Trường Kiến Hòa ngày xưa.  Dâu rể Bến Tre hiện diện khá đông đủ.  Máy ảnh thay phiên nhau bấm không ngừng .  Ánh Flash loé lên liên tu bất tận.  Ít lâu sau đã thấy cô nàng post tất cả hình ảnh lên trang Web của Bến Tre rồi!  Nhìn thấy ai cũng "ăn uống nhiệt tình", hát hò và chuyện trò sôi nổi, và nhất là cười toe, vui quá xá cở! 

Nhiều em học sinh đã nói với tôi: "Thầy ơi, nơi nào mà có mặt chị Ngân bảo đảm nơi đó nổi đình nổi đám!".  Hình như chất tếu khi nói chuyện, khi làm quản trò trong các cuộc họp mặt đã tiềm ẩn trong con người Kim Ngân từ bao giờ!

Họp mặt lần nầy cũng thế.  Trên Email thì hẹn 12 giờ trưa Chủ Nhật 15 tháng 7 tại nhà Thầy Chương, nhưng mới tối thứ năm Kim Ngân đã gọi tôi, đưa cell cho Tường Vi cô học trò từ bên Đức qua nói chuyện (theo sự "chỉ đạo" của cô nàng!): "Thưa cho em nói chuyện với anh Tr. ạ" Nhìn trên screen đã thấy tên Kim Ngân rồi nên tôi tỉnh bơ trả lời: "Anh Tr. đây, có phải em Tường Vi và em Ngân đó không"".

Con người từ Germany qua, ca sĩ, nhà văn, nhà thơ, thành viên BCH Trung Tâm văn bút Châu Âu... coi vậy mà cũng "hơi thỏ đế" nên bèn "tự thú trước bình minh" ngay trước khi bị "tra khảo": " Thưa Thầy em là Tường Vi đây.  Chị Kim Ngân xúi em gọi như vậy để phá Thầy đó.  Có gì Thầy xử chị Ngân nghen Thầy" Em vô tội hoàn toàn!" Tôi nghe tiếng cười dòn tan của cả hai cô học trò trên máy.

"Thầy ơi, ngày mai thứ sáu tụi em lái xe xuống dưới đó, khoảng 4,5 giờ sẽ đến. Tối thứ sáu Thầy có rảnh không mời Thầy Cô đến nhà anh Tám Thu, anh của Ngọc Hà để mình hát hò, coi như tổng dợt trước  cho ngày chủ nhật nghe Thầy" Thầy nhớ mang cây đàn guitare và nhạc theo nghen!".

Tối thứ sáu có mặt khá đông đủ những khuôn mặt Bến Tre: Ngô Bá Thu và bà xã, Hoa Mai, Ngọc Ánh, Kim Ngân, vợ chồng Tường Vi, và Châu, "chuyên viên đi lạc", mãi gần 9 giờ tối mới đến (vì mới sơ sơ đi lạc có gần 2 tiếng) và vợ chồng người bạn của Ngân. 

Sau khi ăn uống no say (đầu bếp là chị Châu, dâu Bến Tre, bà xã của Tám Thu), mọi người đã bắt đầu thấy máu văn nghệ nổi lên nên yêu cầu chủ nhà chuẩn bị dàn âm thanh.  Bắt đầu là những bản nhạc vui "trình bày tốp ca nữ", những bản nhạc làm nhớ lại thời kỳ đi trại hoặc sinh hoạt trong chương trình CPS tại Trung Học Kiến Hòa ngày xưa. Tiếp theo là những tình khúc của một thời dạy học sau gần bốn mươi năm lại được Thầy trò hát lên. 

Nhớ quá những năm tháng làm văn nghệ ở Kiến Hòa!  Trong số những ca sĩ cây nhà lá vườn (vườn dừa") đó có một giọng hát rất lạ.  Chị là dâu của Bến Tre, gốc Bắc, nhưng "nói giọng Nam Kỳ" ngon ơ!  Lại hát cả dân ca Nam Bộ nữa!  Bài "Phải lòng con gái Bến Tre" đã được chị hát cho nghe ở những lần họp mặt trước với tiếng guitare đệm của ông xã Bến Tre, nhưng lần nào nghe lại cũng thấy thấm thía.  Tôi đùa vui với mấy cô học trò cũ:" Uổng quá hén!  Phải chi hồi đó Thầy "phải lòng con gái Bến Tre" thì giờ nầy chắc là dzui lắm!"

Có hai tiết mục bất ngờ nhưng cũng không kém phần hấp dẫn: khi "tốp ca nữ" Bến Tre đang hát bài "Trường làng tôi" thì Tường Vi, tay chân lúc đó có lẽ đã thấy ngứa ngáy lắm lắm, bỗng la lên: "Tốp lại! Tốp lại!  Thầy và các anh chị đợi em chút xíu để em tập múa lại bài nầy.  Hồi xưa em múa bài nầy được lắm!" Và Tường Vi đã biểu diển múa ngon lành , y hệt như cô học trò trong ban văn nghệ Hương Sống ngày nào! 

Thấy Tường Vi "làm coi  được quá", mọi người yêu cầu cô nàng "làm" thêm một bản nữa, bản "Nụ cười sơn cước" Chẳng cần đợi diển viên múa có đồng ý hay không, mấy cô bạn đã lăng xăng chạy đi tìm áo quần để hóa trang Tường Vi thành một "sơn nữ Phà Ca"

Có lẽ đã quen với không khí trình diễn bất ngờ bên trời Tây trong các buổi hội hè đình đám nên Tường Vi đã "nhập vai sơn nữ" nhanh chóng.  Những ánh Flash lại tiếp tục lóe sáng để nắm bắt giây phút xuất thần nầy, để nhớ lại tuổi học trò ngây thơ ngày nào đã mất dần trong cuộc sống đầy dẫy những lo toan cơm áo gạo tiền.  Múa hát, cười đùa và ôn lại những kỷ niệm Thầy trò ngày xưa mãi đến nửa khuya lúc nào chẳng ai hay!  Thầy trò từ giã ra về và hẹn trưa chủ nhật gặp lại.

10 giờ sáng thứ bảy, tôi gọi điện thoại mời cả nhóm đi ăn.  Ngọc Ánh hỏi tôi có biết quán Hợp ở góc Brookhurst - Mac Fadden không và hẹn gặp lúc 11giờ tại đó. Nhưng có lẽ vì mải mê chuyện trò quên cả giờ hẹn nên mãi đến hơn 12 giờ "phái đoàn" mới lục tục kéo đến. Có một màn xin lỗi xin phải tùm lum với vô số các lý do! Ôi đàn bà!  Thật là nhiêu khê!

12 giờ trưa chủ nhật vợ chồng tôi mang thức ăn và nước uống đến.  Tất cả đã đông đủ.  Theo "ban tổ chức" cho biết buổi họp mặt hôm nay sẽ có ba phần: ăn uống, văn nghệ và buổi ra mắt 2 tập truyện ngắn và thơ của Tường Vi "Đây mưa kia nắng" và "Tình yêu nuôi tôi lớn" Số tiền đóng góp sẽ được tác giả bảo trợ nuôi các trẻ em nghèo tại quê nhà. Hai tuyển tập nầy đã được in và phát hành tại Pháp và Đức, nơi Tường Vi sinh sống cùng với gia đình.  À thì ra cô nàng nầy đa tài quá! Mới bắt đầu chương trình văn nghệ thì có "phái đoàn" Hội Ái Hữu Bến Tre do nhạc sĩ Trúc Giang và 2 cô Thủy Tiên và Nhất Phương hướng dẫn đến tặng một chiếc bánh trông thật hấp dẫn cho những người con Bến Tre xa xứ.  Chuyện trò một lúc thì "phái đoàn" phải ra về vì còn một buổi họp mặt khác. Màn ra mắt 2 tuyển tập thật xúc động.  Mỗi một câu chuyện kể trong đó là một kỷ niệm đong đầy nước mắt.

Tôi đã nhiều lần tham dự những buổi hội ngộ của Hội đồng hương QNĐN , của các cựu học sinh Liên Trường, của Trung Học Kiến Hòa, ngôi trường đầu tiên tôi theo dạy, hay của Phan Châu Trinh nơi cuối cùng tôi làm thầy giáo trước khi sang Mỹ, và lần nào tôi cũng thấy hình ảnh của một nơi mình sinh ra, lớn lên, đi hoc và làm việc.  Học sinh của chúng tôi hầu hết đã thành công trên mọi lĩnh vực, những người đồng hương của chúng tôi cũng thế. Cứ mỗi lần xem báo, xem TV hay nghe radio thấy gương thành công của những người tôi quen biết, tôi bỗng thấy trong lòng thật nhiều tự hào.
                                 
Thân tặng các đồng nghiệp và các em học sinh THKH- Riêng tặng anh Khánh và Tường Vi để nhớ ngày hai người Mỹ Du!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,277,288
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến