Hôm nay,  

Lo

29/03/200700:00:00(Xem: 281874)

Tác giả: Thanh Mai

Bài số 1228-1839-545vb5290307

*

Tác giả cho biết bà qua Mỹ từ năm 1993. Hiện là Electronic Technician của Honeywell. Lần đầu gửi bài dự Viết Về Nước Mỹ, Thanh Mai viết “Tôi thấy nhiều người viết dễ dàng mà hay quá, nên cũng muốn viết.” Bài viết đầu của bà là một chuyện vui gia đình. Mong bà sẽ tiếp tục.

*

"Trời ơi! Bà dám để ổng về Việt nam một mình hở""

Đó là câu hỏi ngạc nhiên của mấy người quen khi nghe tin chồng tôi sẽ về Việt nam ăn Tết năm nay mà không có tôi tháp tùng. Trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại,   biết bao gia đình đang hạnh phúc phải tan nhà nát cửa vì mấy ông chồng về Việt nam ham của lạ. Nghe nói ở Việt nam giờ có câu vè: "Nhất muối tiêu, nhì Việt kiều. Mà chồng tôi thì hội đủ cả hai, thế thì mới nguy.

Tôi cũng liều cú này nên lo lắm đấy chứ. Lâu nay tôi chủ trương là "canh kỹ, không để địch thủ có cơ hội" nên hai kỳ rồi tôi đã “theo chàng về dinh.”

Gia đình tôi thì qua hết bên Mỹ, còn phía chàng thì còn kẹt lại cả bên Việt nam. Về quê nhằm mùa hè, trời Cam ranh nắng đổ lửa, mỗi lần ra đường nắng nóng muốn nổ đom đóm mắt nên tôi toàn rút trong nhà đọc báo, đọc truyện. Chán ơi là chán. Cho nên tôi quyết định là ra sao thì ra, không về nữa.

Mà mình không về lại không cho ảnh về thì tội quá. Giờ Ba mẹ ảnh còn sống, khỏe mạnh thì nên để ảnh về gặp gia đình mới vui chứ. Thằng con út của tôi cũng rất thích về quê Nội. Về đó, có các cô chú và các em bà con xúm lại đùa giỡn rất vui. Hơn nữa nó chưa biết thế nào là Tết trên quê hương nên thôi, cắn răng tôi “cấp visa” cho hai cha con về Việt nam kỳ này.

Chàng của tôi thì hồi giờ cũng có hạnh kiểm tốt, ảnh hiền và đàng hoàng. Nhưng ai mà dám bảo đảm! Chỉ là chưa có cơ hội đó thôi. Lỡ may mà về đó, xui xẻo gặp nhằm con yêu nhền nhện thì chết là cái chắc. Yêu nhện phun tơ chưa kịp hút tới thì chắc là ảnh đã tự động phóng tới hiến thân rồi. Tôi có hai cô bạn đẹp ơi là đẹp, vậy mà mấy ông chồng đều bị yêu nhền nhện ở Việt nam ăn tươi nuốt sống. Ngày xưa hai ổng cũng hiền và đàng hoàng như chồng tôi vậy đó.

Thấy tôi ngồi thừ ra suy nghĩ, anh chàng Tom làm chung trong hãng hỏi:

- Chồng you về Việt nam chưa"

- Chưa.

Hắn lại hỏi:

- You không về với chồng thì có kế hoạch gì không"

- Đi làm, về nhà nghỉ ngơi, nghe nhạc, coi phim. Khỏi phải bận rộn nấu ăn là sướng rồi.

Hắn gạ gẫm:

- You có thích ăn gì không tôi tới nhà nấu cho you ăn. You thích ăn hải sản phải không"

Trời ơi. Cái tên này! Tính thừa cơ đột nhập đây. Tôi lạnh lùng:

- Không! Cám ơn. Tôi đang diet.

Về nhà tôi kể cho chàng nghe và hăm:

- Nè, Ba mà về Việt nam ăn hàng bậy bạ là ở đây Má ăn hải sản Mỹ đó nghe.

Ảnh cười:

- Kiểu này chắc không chết chàng trai khói lửa mà chết người gái nhỏ hậu phương quá. Thôi chờ anh đem hải sản Việt nam về ăn nghe.

- Sứa khô Việt nam hở"

Hai đứa bật cười. Quả thật là tôi có dặn ảnh về mua sứa khô qua đây làm gỏi. Vợ chồng ở với nhau lâu hình như đầu óc hay méo mó nghĩ tục.

*

Rồi lụi hụi cũng tới ngày hai cha con lên đường. Lòng tôi lo lắng không yên. Giờ thì lo sợ nhỡ máy bay bị tai nạn. Trời ơi, lỡ bị gì thì kinh khủng quá. Cha con mà chết đi chắc mình phải làm overtime suốt vì ở nhà thì buồn chết. Tôi thầm cầu mong cho cuộc hành trình được an toàn, đi tới nơi về tới chốn. An toàn là đủ rồi, có bị yêu nhền nhện ăn thịt cũng không sao. Thật là mâu thuẩn.

Theo lịch trình bay thì từ Minnesota tới phi trường Nhật chờ hai tiếng rồi bay thẳng về phi trường Tân sơn nhất. Khoảng 7 giờ tối thì có phone của chàng gọi từ Nhật qua:

- Ba và con đang ở khách sạn tại Nhật. Máy bay tới trễ một tiếng nên trễ chuyến bay về Việt nam, phải chờ tại Nhật mười hai tiếng. Họ cho ở khách sạn miễn phí để chờ chuyến bay kế. Hai cha con vừa mới tắm rửa thay đồ xong.

- Cu Lộc nó có khỏe không" Cho nó uống thuốc và nhỏ mắt chưa"

- Rồi. Nó hơi mệt nên đang nằm lim dim ngủ. À, làm sao nhắn về mấy đứa nhỏ đi đón cho tụi nó biết chuyến bay đến trễ gần một ngày, để tụi nó kiếm chỗ nghỉ chứ không chờ suốt đêm ở phi trường tội.

Tội nghiệp mấy người đi đón. Nghe nói hai ba gia đình em ảnh bao xe vào Sài gòn đón anh Hai. Tôi gọi điện thoại về Cam ranh. Cũng may là cô em gái ở lại trực nhà cho biết là trong đám đi đón có đem theo điện thoại di động, sẽ liên lạc báo cho mấy người trong đó biết ngay, và có nhà của người quen để phái đoàn tạm trú qua đêm.

Tôi thở phào cất đi được gánh nặng, thôi gọi qua Nhật báo cho ảnh biết để yên tâm. Ủa, mà làm sao có số phone của ảnh ở Nhật mà gọi. Ảnh để điện thoại di động lại nhà mà. Suy nghĩ một tí tôi nhớ ra là ảnh gọi về điện thoại cầm tay của mình, phải có số phôn lưu lại chứ. Tự khen mình cũng thông minh thiệt! Tôi bấm phôn gọi ngược lại số đó, hóa ra là số phôn phòng tiếp tân của khách sạn. Cũng may là họ nói được tiếng Anh nên giúp tôi nối dây lên phòng ảnh. Anh chàng bắt phôn lên giọng ngạc nhiên thấy rõ:

- Ủa, sao gọi được vậy"

Tôi gáy:

- Má mà! Thấy thông minh không!

Tôi cho ảnh biết về việc mới liên lạc được bên nhà cho ảnh yên tâm. Hai đứa cà kê tán dóc một lúc rồi mới cúp phôn để ảnh đi ngủ. Anh hẹn trước khi lên máy bay về Việt nam sẽ mua thẻ gọi cho tôi biết nữa.

Khoảng tám tiếng sau, phôn reng, giọng của ảnh nghe là lạ:

- Hello. Ba và con đang chờ lên máy bay. Có chuyện buồn Má ơi.

Tôi hết hồn, nghĩ ngay đến thằng con vì sức khỏe nó không được tốt lắm.

- Chuyện gì vậy" Cu Lộc bị bịnh hở" Nó ngủ không được hở"

- Không phải. Ba làm mất máy quay phim và máy chụp hình rồi.

Tôi tưởng ảnh giỡn:

- Xạo đi. Mỗi người mang cái cặp nhỏ xíu mà sao mất được.

Giọng ảnh buồn hiu:

- Thiệt đó. Mất rồi. Hôm qua ở phi trường Nhật bị trễ máy bay nên hai cha con phải chạy tới chạy lui làm thủ tục. Không hiểu sao cái cặp bị tuột dây kéo, cái máy quay phim và máy chụp hình rớt hồi nào không biết nữa. Sáng nay dậy soạn đồ vô cặp mới biết mất.

Tôi chưng hửng! Ông xã của mình thật là hết nước nói. Tôi lo là "ổng" đi đường lạc mất thằng con nên tất cả hành lý đều đóng thùng gởi theo máy bay, chỉ để "ổng" mang theo cái cặp nhỏ đựng hai bộ đồ của hai cha con để thay dọc đường; cộng thêm ít thuốc thang của thằng nhỏ và hai cái máy quay phim với máy chụp hình. Hai cái máy này đem theo bên mình cho chắc chứ gởi hành lý có thể bị mất. Vậy mà! Máy quay phim mới mua cáo cạnh bill chưa kịp về, còn cái máy chụp hình xịn thằng con lớn tặng hôm lễ Giáng sinh. Tất cả hơn ngàn đô thế là đi đong. Tối ở khách sạn lấy đồ đi tắm mà "ổng" cũng không biết là thiếu mất hai cái máy thì hết nước nói. Đoảng quá đi thôi. Nghĩ lại hồi giờ cũng tại mình ra đường cứ lo coi chừng hành lý nên ổng ỷ y. Phải rút kinh nghiệm từ nay. Tôi tiếc của và bực mình hết sức nhưng thôi cuối cùng cũng phải an ủi chàng và tự an ủi mình:

- Thôi. Của đi thay người. Tài mất thì khỏi tai.

Tôi canh giờ hai cha con đến phi trường Việt nam, cộng thêm giờ làm thủ tục và lấy hành lý rồi gọi về phôn di động của đứa em đi đón. Trúng chóc. Phái đoàn đang trên đường về Cam ranh. Thế là đỡ lo bớt một chặng đường. Chuyến bay từ Minnesota đến Nhật xa và dài - lo! Chuyến bay từ Nhật về Việt nam, bay bằng hàng không Việt nam, dạo này hay gặp sự cố - lo! Giờ đến chặng đường xe đò từ Sài gòn về Cam ranh- cũng lo vì ở Việt nam tai nạn giao thông xảy ra như cơm bữa ai cũng biết. Xe chạy ẩu cứ lo tranh đường đón khách, không coi sinh mạng con người ra gì cả. Tôi hỏi thăm sức khỏe hai cha con chút xíu rồi cúp phôn để anh em nhà nẫu tha hồ đấu hót. Chắc chắn là vui lắm.

Hôm sau phôn từ Việt nam gọi qua. Ảnh vui vẻ:

- Má nó ơi! Cha con tới nơi bình yên. Bên đó má đừng có lo. Mấy đứa em gái và em dâu bên này canh anh Hai nó kỹ lắm.

Nghe ảnh kể là ảnh mời đại gia đình đi ăn tiệm. Tiệm ăn gần nhà nên ai ăn xong trước về trước. Mấy cô em gái và em dâu nhất định không chịu về trước, ngồi chờ anh Hai ăn xong tụi nó mới cùng về. Tụi nó bảo tụi em phải canh chừng anh Hai cho chị Hai. Nghe nói tôi cũng thấy mát lòng và đỡ lo được chút xíu.

Mấy ngày gần Tết anh tha hồ mà đi ăn tiệc. Mấy đứa em đứa thì cúng tổ thợ may, đứa thì cúng tổ đồng hồ. Rồi thi nhau nhà nhà cúng tất niên, hết em út rồi đến bạn bè. Tôi lại lo:

- Nè. Ba nó nhớ đừng uống nhiều xay xỉn nhen. Mà lỡ có say thì nhớ đừng có lái xe. Ba mà có chuyện gì thì Má chết trước đó. Và nhớ là cấm nhậu vịt trời để bị "yếu sinh lý" đó nghe.

Dặn thì dặn cho yên tâm vậy thôi chứ ở Việt nam thiên hạ hay ép uống lắm. Say rồi thì còn biết gì nữa. Được cái theo tôi biết thì mấy đứa em và bạn già của anh cũng hơi hiền hiền chắc không sao đâu. Còn từ "yếu sinh lý" bắt nguồn từ câu chuyện của hai người bạn. Hai cô này đều có chồng bị yếu sinh lý. Hai nàng lo thuốc thang bồi dưỡng cho hai đấng phu quân dữ lắm, nào thuốc tây, thuốc ta, rồi sâm nhung hảo hạng, rồi rượu rắn, lung tung lang tang mà hai chàng yếu vẫn hoàn yếu. Đùng một cái cả hai nàng đều phát giác ra là lâu nay ông chồng yêu quí của mình vác súng đi bắn vịt trời nên bịnh mới chữa hoài không khỏi. Thế mới hỡi ơi.

Cũng tội, ngày nào anh cũng gọi phôn về. Anh cho biết mua thẻ gọi rẻ lắm. Anh thường mua hai thẻ, anh gọi vợ, thằng con mười lăm tuổi gọi cho cô bạn thân. Hai tuần đầu tiên nó lỏn lẻn nói với mẹ là nhớ bạn nhiều, nhớ Mẹ ít. Đến tuần thứ ba thì cu cậu nhớ nhà nhớ Mẹ nhiều rồi, đòi sau này có về Việt nam thì phải về chung cả nhà. Còn chàng của tôi cũng than:

- Nhớ Má nó quá!

Tôi cũng giả bộ nhõng nhẽo:

- Mấy bữa nay trời lạnh quá mà thiếu người úm nè.

Mùa đông năm nay Minnesota bị mấy tuần lạnh quá cỡ, mà lại nhằm lúc chàng xa nhà nữa chứ. Có đêm rất lạnh đến nỗi máy sưởi bị hư đột ngột, tôi đang ngủ phải giật mình thức dậy, trùm găng tay, mũ len, tấc, mấy cái mền mà vẫn lạnh run. Nhiệt độ trong nhà càng lúc càng thấp. Tôi không thể nào ngủ lại được, lúc đó mới thấy ông xã mình quan trọng. Bữa đó mới bốn giờ sáng phải lái xe chạy vô hãng trốn lạnh. Tôi than với anh:

- Heat bị hư mà không có Ba ở nhà để sửa. Nhớ cái "heat tự động" của Má quá đi. (Thật ra có anh ở nhà cũng đâu có biết sửa, nói thế để cho anh chàng lên hương chút thôi).

Anh chàng nghe cảm động lắm. Già rồi chứ trẻ trung gì nữa, nhưng hai đứa tôi cứ hay đùa giỡn nhột nhạt như thế đấy. Tình càng già càng nồng mà. Chỉ có điều đừng để con nó nghe kẻo nó ganh tị, hoặc nó thấy Ba Mẹ nó quái chiêu chẳng giống ai.

Chắc là anh cũng nhớ mình thiệt. Có khi anh nói đang uống cà phê với bạn nhớ đến vợ và sợ vợ trông nên trốn ra gọi phôn một tí. Còn tôi thì thỉnh thoảng kiếm cớ đột xuất gọi về nhà anh khoảng chín hoặc mười giờ tối. Nhân tiện là để kiểm tra đó mà. Cũng may cho anh chàng (hay là may cho tôi), lúc nào cũng có ảnh ở nhà. Lần lần nỗi lo về mấy con yêu nhền nhện biến mất, chỉ còn nỗi lo về an toàn giao thông thôi. Kể cho cô bạn thân nghe về tình hình này, nó bảo:

- Coi chừng đây là chiêu độc của chàng để lấy điểm.

Con nhỏ này thật đa nghi như Tào Tháo, còn hơn cả tôi nữa.

Đến mùng ba Tết, còn hai hôm nữa là ngày chàng về, tôi nhắc:

- Ba mua hết đồ Má dặn chưa"

- Rồi, đóng thùng sẵn hết rồi.

- Còn cái đó đó. Ba mua chưa"

Anh chàng chưa nghĩ ra "cái đó đó" là cái gì. Tôi có dặn riêng chàng chứ không ghi trong giấy sợ lỡ mấy đứa em tình cờ đọc được thì kỳ chết. "Áo mưa" đó mà, ở Việt nam bán rẻ hơn bên Mỹ nhiều. Tôi sợ nhắc chàng mua sớm, nhân tiện lấy xài thì nguy nên phải để đến gần ngày về mới nhắc.

Anh chàng của tôi cười nhỏ nhỏ khi biết ra:

- Chưa mua được. Hôm bữa chạy vô mấy tiệm thuốc tây nào ngờ mấy người trong đó biết mình chào hỏi nên sợ quê quá không dám mua. Cam Ranh vậy mà nhỏ xíu, đi đâu cũng gặp người quen.

Rồi anh thêm:

- Má yên tâm chưa. Tai mắt nhân dân đầy rẫy, anh đâu dám léng phéng.

Mồng năm Tết, mấy đứa em lại theo xe bao tiễn đưa anh Hai và cháu vào Sài gòn để về lại Mỹ. Tôi lại lo âu về cuộc hành trình trở về, tim tôi hồi hộp không yên, nhưng đúng ra lần này ít lo hơn chuyến về Việt nam vì dầu gì cũng qua được nửa đường rồi. Đêm đó, tôi nằm mơ thấy Tivi thông báo có chuyến bay từ Nhật qua Mỹ bị mất tích và trên biển tàu vớt được mấy người. Sợ quá tôi tỉnh giấc và không ngủ lại được. Mới có ba giờ sáng thôi chạy xuống bếp nấu nồi cháo gà cho chàng. Đi đường mệt mỏi mà húp tô cháo gà thì tuyệt. Đáng lý nấu cháo vịt vì đã dặn: "Chàng ơi đừng đớp vịt trời, về nhà có sẵn vịt nhà for free" nhưng mà trong tủ lạnh không có vịt nên tạm thịt gà vậy. Thơ tôi vừa mới xuất khẩu đó, nghe cũng vui tai. Còn thằng con thì không khoái cháo nên tôi luộc bún nấu cho nó nồi canh thịt bò, có cà chua và xã. Nghĩ đến lúc sắp gặp lại hai cha con, lòng tôi thật rộn ràng và vui hẳn lên.

Chuyến bay của chàng về phi trường Minnepolis đúng giờ. Hai cha con trông khỏe, chỉ hơi đen hơn một chút thôi. Trở về an toàn rồi, mừng quá. Tôi ôm thằng con thật chặt, nó cũng ôm chặt Mẹ. Thương quá, nhớ quá! Rồi đến lượt ôm và xiết "thằng cha". Mọi nỗi lo toan tan biến.

Người ơi! Bây giờ thì có thể quẳng gánh lo đi và vui sống!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,093,476
Tôi chầm chậm đậu xe vào cái chỗ quen thuộc của tôi mỗi sáng chủ nhật, đó là một mảng lề thoai thoải giữa chừng con dốc, được thêu vá bởi màu sắc hoa Vàng Anh và cỏ dại. Bên kia là một cái park rộng thênh thang với những nhánh thông xanh nếu nhìn một lần sẽ không rõ là thiên nhiên hay là tranh vẽ,
Anh đã từng ghé lại Câu Lạc Bộ, Anh nói chuyện với anh em với tất cả hào khí của người lính! Anh khẳng định: Sống là chiến đấu, là chấp nhận thử thách! Đôi khi đời không yêu ta, ta cũng phải há mồm cắn vào nó, ghì chặt nó, như xích của tank cạp lấy mặt đường, bùn lầy
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương Xưa”, kể chuyện gặp gỡ
Tôi cởi tung quân phục, xếp gọn gàng lại, đặt trên đầu giường. Tôi nhìn đôi lon trung úy lần cuối. Nhìn chiến hạm lần cuối. Nhìn những bậc thang lên đài chỉ huy, như đưa tôi lên đài danh vọng thuở nào. Nhìn những bậc thang dẫn xuống hầm tàu, dẫn xuống lòng nước - như chôn vùi tuổi tên, chôn vùi cả một cuộc đời
Đào Như là bút hiệu của   Bác sĩ Đào Trọng Thể, tác giả đã được trao tặng giải Viết Về Nước Mỹ 2005,   "Tác Phẩm Xuất Sắc Nhất", với các bài “Tự Khúc”, “Dấu Chân Người Lính.” Trước 1975, ông là một y sĩ tiền tuyến chuyên về phẫu thuật. Định cư tại cư dân Oak Park, IL (vùng Chicago) Hoa Kỳ, ông là chuyên gia
Sau khi tham dự thánh lễ Phục Sinh về, đang ngồi viết lại những kỷ niệm buồn vui của đoạn đường di tản từ bãi biển Non Nước đến Cam Ranh rồi Vũng Tàu và chấm dứt đời lính tại căn cứ Sóng Thần vào sáng 30-4-75 thì con gái tôi gọi chỉ cho coi ca sĩ Chế Linh trong bộ quân phục
Anne Khánh-Vân, 33 tuổi, hiện đang sống tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn. Sau khi tốt nghiệp Kinh Tế Kế Toán và sống một thời gian ở Pháp, cô sang Mỹ và hiện đang vừa làm việc và vừa học thêm về Management Information System.   Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của cô là “Làm Lành Vết Thương
Tác giả định cư tại Hoa Kỳ từ 1987, hiện là một bác sĩ đang hành nghề tại quận Cam . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà là "Hạnh phúc rất đơn giản" kể chuyện về cách nhìn, cách nhận chân hạnh phúc của người phụ nữ Việt tại Hoa Kỳ qua ba hoàn cảnh sống khác nhau. Sau đây là bài viết thứ năm của bà.
Cường đang đọc lại cuốn sách "Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống” của dịch giả Nguyễn Hiến Lê mang từ Việt Nam qua Mỹ bỏ nằm ụ trên kệ sách mấy năm rồi mà không có thì giờ rảnh rỗi để nghiền ngẫm.   Hôm nay nhân ngày lễ, ông lấy được một tuần lễ Vacation đầu tiên sau bao năm lận đận với công việc
Nhạc sĩ Cung Tiến