Hôm nay,  

Một Tấm Lòng Cho Nhau

13/11/200700:00:00(Xem: 151201)

Người viết: Nguyệt Bình

Bài số 2146-1938-714vb2121107

*

Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, đã có bài tham dự viết về nước Mỹ từ 4, 5 năm trước.   Bài viết mới lần này thể hiện  tấm lòng của người viết, nhân cuộc họp mặt năm thứ 11 của các gia đình  cựu tù nhân chính trị Bình Điền Huế, vừa được tổ chức tại hội trường City Westminster, chủ nhật 11-7-2007.

*

Sáng nay,  11-06-07 trên đài truyền hình SBTN trong chương trình Huynh Đệ Chi Binh do anh Huy Phương thực hiện có cuộc phỏng vấn các chiến hữu VNCH thuộc tổ chức của gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền, Hue.

Qua những lời giới thiệu của anh Huy Phương rồi tiếp theo là cuộc trò chuyện thân mật giữa anh và hai anh Võ Kỳ Thế, Nguyễn Văn Hòa về tổ chức sinh hoạt của gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền vào chủ nhật 11-11-07 nhằm ngày Veterans' Day của Mỹ.

Hình ảnh và câu chuyện trao đổi của cuộc phỏng vấn gợi cho tôi những nỗi niềm cảm xúc khôn nguôi về tình huynh đệ chi binh.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên họp mặt tại nhà anh Trương Hân - một kỷ niệm thật bùi ngùi khó tả.

Theo tôi được biết các anh em chiến sĩ VNCH có một ân tình đậm sâu, có những bức xúc mãnh liệt -những điều ức chế trong tâm tư không lối thoát sau khi miền Nam bị bức tử 30-4-1975.

Ra khỏi đất nước, đến được miền đất tự do tại Hoa Kỳ các anh mang theo bao nỗi niềm xót xa uất hận, dấy lên từ lòng yêu đất nước quê hương, yêu đồng bào, đồng đội, yêu lý tưởng tự do. Các anh mang theo những kỳ vọng và ý chí từ những  tháng năm bị đầy ải trong lao tù không bản án, không kháng án, một gông xích vô nhân tàn bạo, tham lam, đầy hận thù.

Tôi nhớ cuộc hội ngộ lần đầu được nung đúc vì những bức xúc bất tận ấy.  Bất cứ có cơ hội gặp gỡ nào, nhất là những lần đám cưới con cái  bạn bè là các anh có cơ hội gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi.

Sau bao lần tỉ tê, rù rì giữa anh Nguyễn Đình Khương và anh Hân Trương và sau đó là anh Hồ Xuân Lộc, anh Ngọc Châu, cuộc hội ngộ lần đầu được hình thành:  Một gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền tuy giản đơn nhưng chứa chan tình huynh đệ.  Đòn bẩy mạnh nhất cho cuộc họp mặt đầu tiên là anh Nguyễn Đình Khương.  Hai anh Khương, Hân đã bỏ ra  nhiều  tháng trời, tìm kiếm, lục danh sách địa chỉ anh em, đánh giấy mời, thảo luận kế hoạch tổ chức.  Ngân quỹ không có, hai anh tự túc lấy.  Mặt khác cổ động anh em tinh thần tự túc họp mặt.  Ai có chi mang tới nấy. 

Lời kêu gọi được hgưởng ứng. Thế là túm lớn, túm nhỏ, thức ăn nước uống có cả bàn ghế con con trên tay, mỗi anh mỗi chị mang tới chung vui.  Gia chủ thì góp sức bằng một quày barbeque ngoài trời.  Nghi lễ được thiết kế một bàn thờ tổ quốc, danh sách các anh em đã vĩnh viễn ra đi. 

Gặp lại nhau ai nấy cũng cảm động nghẹn ngào.  Các ông, mấy anh ôm nhau mừng mừng, tủi tủi, chuyện trò nổ giòn như ngô rang.  Các bà, mấy chị khóc là chuyện thường, đàn ông mấy anh mà khóc thì thật là cảm động.  Tôi nhớ hôm đó có Thiếu Tá Võ Trọng Hầu quận trưởng Thành Nội Huế cũng có đến tham dự và khóc chung với anh em. Hình ảnh ấy ghi đậm trong lòng nhau một tình thương cảm sâu xa. 

Sau đó anh chị em lại xúm xít kể cho nhau nghe chuyện xưa tích cũ.  Chồng thì đằng đẵng trong tù bị hành hạ khổ sai đói khát.  Vợ thì cơ cực vì lao nhọc bên ngoài chân thấp chân cao, tay bế tay bồng chạy gạo nuôi con.  Chưa nói đến nay hăm mai dọa có khi sợ đến té đ. trong quần, đó là trường hợp của tôi đã gặp phải, nên đã bị ướt cả đũng quần.

Mấy chị vừa kể chuyện, nước mắt cứ chảy dài tuy rằng miệng vẫn cười cười, nói nói vì mừng tủi.  Có chị lại bảo:  Thôi đi mấy chị ơi! Quên bớt đi cho rảnh khổ biết bao giờ nói cho hết chuyện gian nan cùng cực.

Làm sao tôi quên được hình ảnh chị vợ anh Thiếu Tá Thuyết giả ăn mày mà buôn bột ngọt trên tàu lửa, có khi chị giả đi kinh tế mới, gồng gánh giống thúng cong queo, soong nồi lỉnh kỉnh lọ nghẹ đen thui bôi đầy mặt mũi, rồi chui dưới gầm ghế toa tàu lửa nằm co ro.  Đi buôn bán nuôi con mà khổ rứa đó!

Làm sao tôi quên được cảnh thăm nuôi chồng mà không cho gặp, không cho nhận đồ ăn mang xách cho chồng bởi chồng phải cái tội "vượt ngục", "cải thiện đời sống" giúp anh em, có nghĩa là bòn kiếm rau má, rau lang giấu trong túi áo về chia anh em ăn cho đỡ đói, tội hát nhạc "phản chiến" v.v… mặc dù tôi đã hết lòng năn nỉ mà vẫn không được gặp.

Có chị lại bảo:  Thiệt ra mình muốn quên đi thì lại càng nhớ thêm.  Bây giờ tạ ơn trời đất chúng mình được xum nơi này thì thật là tràn đầy ân phước rồi đó mấy chị ơi!

Viết đến đây tôi thật âm thầm biết ơn Bác sĩ Tôn Thất Niệm đã giúp tôi giải tỏa gánh ưu phiền trong tâm tư uất nghẹn của những ngày đầu đến Mỹ. thời ấy, tưởng chừng màng óc mình có lúc muốn nổ tung.  B/S bảo:  Cô cứ viết trên giấy những gì cô suy nghĩ - viết ào ào ra cho dù là để đó chơi thôi, rồi dần dà cô sẽ vơi bớt những gì uất ức đè nặng trong đầu cô. 

Thế là từ đó tôi viết, viết bậy viết bạ và bây giờ tôi vẫn tiệp tục viết.

Sau cuộc hội ngộ kiểm điểm thu vén tất cả anh em cũng được hơn 80 người.  Để un đúc tình thương sâu đậm ấy, anh em lại hứa hẹn nhau những lần gặp gỡ cho những năm sau.  Mở rộng tình tương thân tương ái.  Thật là "lửa thử vàng gian nan thử dạ."  Dưới tinh thần gọi là "gia đình CTNCT Bình Điền" không mang bản sắc hội hè đình đám- không nhãn hiệu rườm rà.  Cứ thế và cứ thế tiếp tục mãi với tấm lòng độ lượng gắn bó thương yêu, không lợi danh, không tranh chấp phe phái.  Ai cũng ngạc nhiên khi thấy một tổ chức không có cơ sở kinh tài, không hề tổ chức gây quỹ mà sao vẫn lớn mạnh mãi lấy gì để chi phí khánh tiết, lấy gì để tương thân tương trợ lẫn nhau"!  Các anh trong ban lãnh đạo đồng quan điểm rằng:  Dù ở hoàn cảnh nào, dù đang sống trên đất Mỹ nhưng cũng có người già người trẻ, sức khỏe người tốt người không tốt, người làm ăn may mắn, kẻ kém hơn không đồng đều nên không bày biện chuyện niên liễm miên lỏ gì cả.

Các anh bảo nhau:  Chúng ta liệu cơm gắp mắm, sẵn sàng chia xẻ cho nhau.  Thế là mỗi kỳ hội ngộ đều có một thùng "phước sương" tùy hỉ công đức.  Anh em nào có thì tự động xông xáo hăng hái bỏ vô, anh em nào không có thì cũng OK!  Vui vẻ cả làng.  Ấy thế mà hằng năm đều được tổng kê phụ trội hơn so với tinh thần đứng trên đầu người đóng tiền niên liễm.  Tôi thường thấy anh Hồ Xuân Lộc - tuy không giàu có hơn ai nhưng tinh thần lúc nào cũng xung phong tiền hô hậu ủng.  Những bạn bè  ở tiểu bang xa làm ăn khấm khá cũng bay về dự hoặc gởi tiền về đóng góp tương thân tương trợ cho anh em tại quê nhà.

Thời gian trôi đi thật nhanh như vừa mới hôm qua mà nay đã hơn 10 năm rồi.

Từ lần họp mặt đầu tiên chưa đến một trăm anh em tham dự, những lần kế tiếp lại tăng dần, tăng dần... 200, 300 rồi 400 anh em.

Nhà nhà anh em lần lượt thay phiên nhau ghi danh đến lúc quá đông anh em phải nghĩ cách ra ngoài mướn phòng họp mặt.

Cứ thế tre tàn măng mọc.  Mấy anh em đứng ra tổ chức buổi đầu nay thì hơi hom hem đôi má, tự động nhường bước lùi dần lại phía sau, chia xẻ kinh nghiệm cho những anh em còn trẻ, tiếp tục truyền thống tốt đẹp của gia đình Cựu Tù Nhân Chính Trị Bình Điền.  Tình thương vô ưu, tình đoàn kết đậm sâu, thành  tấm gương tốt cho những thế hệ mai sau.

Từ buổi họp mặt đầu tiên tới nay thoắt đã hơn 10 năm. Tôi ghi lại bài viết này để kính tặng gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền, nhân ngày họp mặt lần thứ 11 tại hội trường City Westminster.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,900,357
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến