Hôm nay,  

Một Tấm Lòng Cho Nhau

13/11/200700:00:00(Xem: 151580)

Người viết: Nguyệt Bình

Bài số 2146-1938-714vb2121107

*

Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, đã có bài tham dự viết về nước Mỹ từ 4, 5 năm trước.   Bài viết mới lần này thể hiện  tấm lòng của người viết, nhân cuộc họp mặt năm thứ 11 của các gia đình  cựu tù nhân chính trị Bình Điền Huế, vừa được tổ chức tại hội trường City Westminster, chủ nhật 11-7-2007.

*

Sáng nay,  11-06-07 trên đài truyền hình SBTN trong chương trình Huynh Đệ Chi Binh do anh Huy Phương thực hiện có cuộc phỏng vấn các chiến hữu VNCH thuộc tổ chức của gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền, Hue.

Qua những lời giới thiệu của anh Huy Phương rồi tiếp theo là cuộc trò chuyện thân mật giữa anh và hai anh Võ Kỳ Thế, Nguyễn Văn Hòa về tổ chức sinh hoạt của gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền vào chủ nhật 11-11-07 nhằm ngày Veterans' Day của Mỹ.

Hình ảnh và câu chuyện trao đổi của cuộc phỏng vấn gợi cho tôi những nỗi niềm cảm xúc khôn nguôi về tình huynh đệ chi binh.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên họp mặt tại nhà anh Trương Hân - một kỷ niệm thật bùi ngùi khó tả.

Theo tôi được biết các anh em chiến sĩ VNCH có một ân tình đậm sâu, có những bức xúc mãnh liệt -những điều ức chế trong tâm tư không lối thoát sau khi miền Nam bị bức tử 30-4-1975.

Ra khỏi đất nước, đến được miền đất tự do tại Hoa Kỳ các anh mang theo bao nỗi niềm xót xa uất hận, dấy lên từ lòng yêu đất nước quê hương, yêu đồng bào, đồng đội, yêu lý tưởng tự do. Các anh mang theo những kỳ vọng và ý chí từ những  tháng năm bị đầy ải trong lao tù không bản án, không kháng án, một gông xích vô nhân tàn bạo, tham lam, đầy hận thù.

Tôi nhớ cuộc hội ngộ lần đầu được nung đúc vì những bức xúc bất tận ấy.  Bất cứ có cơ hội gặp gỡ nào, nhất là những lần đám cưới con cái  bạn bè là các anh có cơ hội gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi.

Sau bao lần tỉ tê, rù rì giữa anh Nguyễn Đình Khương và anh Hân Trương và sau đó là anh Hồ Xuân Lộc, anh Ngọc Châu, cuộc hội ngộ lần đầu được hình thành:  Một gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền tuy giản đơn nhưng chứa chan tình huynh đệ.  Đòn bẩy mạnh nhất cho cuộc họp mặt đầu tiên là anh Nguyễn Đình Khương.  Hai anh Khương, Hân đã bỏ ra  nhiều  tháng trời, tìm kiếm, lục danh sách địa chỉ anh em, đánh giấy mời, thảo luận kế hoạch tổ chức.  Ngân quỹ không có, hai anh tự túc lấy.  Mặt khác cổ động anh em tinh thần tự túc họp mặt.  Ai có chi mang tới nấy. 

Lời kêu gọi được hgưởng ứng. Thế là túm lớn, túm nhỏ, thức ăn nước uống có cả bàn ghế con con trên tay, mỗi anh mỗi chị mang tới chung vui.  Gia chủ thì góp sức bằng một quày barbeque ngoài trời.  Nghi lễ được thiết kế một bàn thờ tổ quốc, danh sách các anh em đã vĩnh viễn ra đi. 

Gặp lại nhau ai nấy cũng cảm động nghẹn ngào.  Các ông, mấy anh ôm nhau mừng mừng, tủi tủi, chuyện trò nổ giòn như ngô rang.  Các bà, mấy chị khóc là chuyện thường, đàn ông mấy anh mà khóc thì thật là cảm động.  Tôi nhớ hôm đó có Thiếu Tá Võ Trọng Hầu quận trưởng Thành Nội Huế cũng có đến tham dự và khóc chung với anh em. Hình ảnh ấy ghi đậm trong lòng nhau một tình thương cảm sâu xa. 

Sau đó anh chị em lại xúm xít kể cho nhau nghe chuyện xưa tích cũ.  Chồng thì đằng đẵng trong tù bị hành hạ khổ sai đói khát.  Vợ thì cơ cực vì lao nhọc bên ngoài chân thấp chân cao, tay bế tay bồng chạy gạo nuôi con.  Chưa nói đến nay hăm mai dọa có khi sợ đến té đ. trong quần, đó là trường hợp của tôi đã gặp phải, nên đã bị ướt cả đũng quần.

Mấy chị vừa kể chuyện, nước mắt cứ chảy dài tuy rằng miệng vẫn cười cười, nói nói vì mừng tủi.  Có chị lại bảo:  Thôi đi mấy chị ơi! Quên bớt đi cho rảnh khổ biết bao giờ nói cho hết chuyện gian nan cùng cực.

Làm sao tôi quên được hình ảnh chị vợ anh Thiếu Tá Thuyết giả ăn mày mà buôn bột ngọt trên tàu lửa, có khi chị giả đi kinh tế mới, gồng gánh giống thúng cong queo, soong nồi lỉnh kỉnh lọ nghẹ đen thui bôi đầy mặt mũi, rồi chui dưới gầm ghế toa tàu lửa nằm co ro.  Đi buôn bán nuôi con mà khổ rứa đó!

Làm sao tôi quên được cảnh thăm nuôi chồng mà không cho gặp, không cho nhận đồ ăn mang xách cho chồng bởi chồng phải cái tội "vượt ngục", "cải thiện đời sống" giúp anh em, có nghĩa là bòn kiếm rau má, rau lang giấu trong túi áo về chia anh em ăn cho đỡ đói, tội hát nhạc "phản chiến" v.v… mặc dù tôi đã hết lòng năn nỉ mà vẫn không được gặp.

Có chị lại bảo:  Thiệt ra mình muốn quên đi thì lại càng nhớ thêm.  Bây giờ tạ ơn trời đất chúng mình được xum nơi này thì thật là tràn đầy ân phước rồi đó mấy chị ơi!

Viết đến đây tôi thật âm thầm biết ơn Bác sĩ Tôn Thất Niệm đã giúp tôi giải tỏa gánh ưu phiền trong tâm tư uất nghẹn của những ngày đầu đến Mỹ. thời ấy, tưởng chừng màng óc mình có lúc muốn nổ tung.  B/S bảo:  Cô cứ viết trên giấy những gì cô suy nghĩ - viết ào ào ra cho dù là để đó chơi thôi, rồi dần dà cô sẽ vơi bớt những gì uất ức đè nặng trong đầu cô. 

Thế là từ đó tôi viết, viết bậy viết bạ và bây giờ tôi vẫn tiệp tục viết.

Sau cuộc hội ngộ kiểm điểm thu vén tất cả anh em cũng được hơn 80 người.  Để un đúc tình thương sâu đậm ấy, anh em lại hứa hẹn nhau những lần gặp gỡ cho những năm sau.  Mở rộng tình tương thân tương ái.  Thật là "lửa thử vàng gian nan thử dạ."  Dưới tinh thần gọi là "gia đình CTNCT Bình Điền" không mang bản sắc hội hè đình đám- không nhãn hiệu rườm rà.  Cứ thế và cứ thế tiếp tục mãi với tấm lòng độ lượng gắn bó thương yêu, không lợi danh, không tranh chấp phe phái.  Ai cũng ngạc nhiên khi thấy một tổ chức không có cơ sở kinh tài, không hề tổ chức gây quỹ mà sao vẫn lớn mạnh mãi lấy gì để chi phí khánh tiết, lấy gì để tương thân tương trợ lẫn nhau"!  Các anh trong ban lãnh đạo đồng quan điểm rằng:  Dù ở hoàn cảnh nào, dù đang sống trên đất Mỹ nhưng cũng có người già người trẻ, sức khỏe người tốt người không tốt, người làm ăn may mắn, kẻ kém hơn không đồng đều nên không bày biện chuyện niên liễm miên lỏ gì cả.

Các anh bảo nhau:  Chúng ta liệu cơm gắp mắm, sẵn sàng chia xẻ cho nhau.  Thế là mỗi kỳ hội ngộ đều có một thùng "phước sương" tùy hỉ công đức.  Anh em nào có thì tự động xông xáo hăng hái bỏ vô, anh em nào không có thì cũng OK!  Vui vẻ cả làng.  Ấy thế mà hằng năm đều được tổng kê phụ trội hơn so với tinh thần đứng trên đầu người đóng tiền niên liễm.  Tôi thường thấy anh Hồ Xuân Lộc - tuy không giàu có hơn ai nhưng tinh thần lúc nào cũng xung phong tiền hô hậu ủng.  Những bạn bè  ở tiểu bang xa làm ăn khấm khá cũng bay về dự hoặc gởi tiền về đóng góp tương thân tương trợ cho anh em tại quê nhà.

Thời gian trôi đi thật nhanh như vừa mới hôm qua mà nay đã hơn 10 năm rồi.

Từ lần họp mặt đầu tiên chưa đến một trăm anh em tham dự, những lần kế tiếp lại tăng dần, tăng dần... 200, 300 rồi 400 anh em.

Nhà nhà anh em lần lượt thay phiên nhau ghi danh đến lúc quá đông anh em phải nghĩ cách ra ngoài mướn phòng họp mặt.

Cứ thế tre tàn măng mọc.  Mấy anh em đứng ra tổ chức buổi đầu nay thì hơi hom hem đôi má, tự động nhường bước lùi dần lại phía sau, chia xẻ kinh nghiệm cho những anh em còn trẻ, tiếp tục truyền thống tốt đẹp của gia đình Cựu Tù Nhân Chính Trị Bình Điền.  Tình thương vô ưu, tình đoàn kết đậm sâu, thành  tấm gương tốt cho những thế hệ mai sau.

Từ buổi họp mặt đầu tiên tới nay thoắt đã hơn 10 năm. Tôi ghi lại bài viết này để kính tặng gia đình cựu tù nhân chính trị Bình Điền, nhân ngày họp mặt lần thứ 11 tại hội trường City Westminster.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,564,439
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến