Hôm nay,  

Tạ Ơn!

18/10/200700:00:00(Xem: 139831)

Bài số 2125-1917-693vb5181007

*

Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ, tác giả cho biết danh tính đầy đủ là Thu Ho Beresford, cư dân San Jose. Trong một hồi ký, bà kể nguyên văn như sau "Ngày tôi rời Việt Nam trong lặng lẽ, một mình; Mười năm sau tôi đem về cho ba má một người con rể cao lớn xứ người. Anh đã hưởng cái Tết Nguyên Đán 91 đầu tiên cùng với gia đình chúng tôi. Một đại gia đình, chỉ với đám con, ba má đã được 9 gái 2 trai. Bây giờ, họp mặt với cả con rể dâu và cháu được tất cả 32người, còn thiếu 4 người nữa của gia đình chị Châu.còn đang ở Cali. Má tôi săn sóc ông xã tôi tận tình, bà đem cuốn album ra chỉ vẽ, dẫn giải về cô vợ thương yêu của Bob. Tôi phải ngồi bên "thuyết minh" cho Bob và má, vì má tôi cứ thao thao bất tuyệt không ngừng." Sau đây là câu chuyện về ông chồng gốc Mỹ về ra mắt nhà vợ.

*

Còn vài tháng nữa là đến lễ Thank Giving, một tập tục đẹp của người Mỹ, có lẽ đối với lối sống của họ mọi ý nghĩ đều phải thực hiện bằng hành động, thay vì thể hiện qua ý nghĩ như người Á Đông chúng ta.

Nhiều lần trong đời tôi muốn tạ ơn người, tạ ơn tha nhân, tạ ơn đời đã cho mọi người, cho tôi, cho gia đình tôi có cuộc sống bình an, hạnh phúc trên đất nước này. Tạ ơn nước Mỹ! đã chấp chứa tôi, tạ ơn anh, ông xã đã đón tôi vào đời của anh, người chỉ biết pha nước mắm giỏi hơn làm sandwich cho anh, mặc dầu đã sống với nhau hai mươi năm.

Nhớ lại ngày đầu mới quen, anh đưa tôi đến nhà hàng Việt Nam, ăn gỏi cuốn chấm tương ngọt, ăn bún tôm thịt nướng, ăn phở. Tôi ngồi nhìn anh thưởng thức món ăn của người mình một cách thích thú, anh được điểm rồi đó! Lúc đó, vào thời gian 80s tôi chưa biết anh có lúc là giảng viên của DeAnza College và một số trường ở vùng tôi ở, anh dạy về môn Electronic mà học trò của anh đa số là người Việt mình, nên việc anh biết ăn thức ăn Việt Nam cũng chẳng là lạ!

Thế rồi sau đó, anh chàng rước tôi về để nấu thức ăn Việt cho riêng anh.

 Thời gian đầu chung sống với nhau, ai đi làm về trước thì người ấy nấu cơm. Thường thì tôi đảm nhiệm làm bếp nhiều hơn và làm lâu hơn, chỉ có những hôm làm overtime nên phải về trễ. Những ngày ấy anh chàng làm hỏa đầu quân một cách nhanh chóng chỉ trong khoảng 15, 20 phút là có ăn. Thời gian đầu chưa quen, lên bàn ăn nhìn mâm cơm chàng nấu mà trong lòng tôi muốn khóc. Anh chàng không thích rau nên có nhiều thịt và khoai tây lẫn bắp khô khốc.

Nói đến bắp, lúc đó tôi sợ muốn chết vì đã qua năm năm ăn độn với khoai, với bobo, lẫn chuối và đu đủ xanh trong thời gian ở nội trú đi học sau 75 và cũng làm tôi nhớ lại thời gian đi học ở miền Đông nước Mỹ. Lúc đó quen được một Mục Sư người Mỹ ông mời tôi và người bạn đến nhà ông dùng bữa. Ông đãi chúng tôi steak, khoai tây và bắp. Sau khi hàn huyên xong bữa ăn, chúng tôi cám ơn ra về. Khi lên xe, anh bạn tôi bảo:

- Ông Mục Sư bần tiện, cho ăn bắp!

Lúc đó, tôi chưa biết gì về đời sống của người Mỹ nên không có ý kiến gì, không biết rằng như thế là ông quí chúng tôi lắm nên đãi đằng sang như vậy, nếu không thì chỉ được ăn hamburger, hot dog là cùng. Bây giờ nhớ lại, tôi bật cười anh chàng bạn tôi quê mùa không biết bắp cũng là thức ăn thường xuyên của người ta như mình ăn cơm vậy.

Như lần về Việt Nam đầu tiên năm 91, các bạn tôi làm cùng hãng xúm nhau chọc anh chàng:

- Hey Bob, ông về VN làm sao ông ăn được thức ăn ở bển.

- Ở VN có gà không"

- Có

- Ở VN có khoai tây không"

- Có

- Thế thì bà xã tôi sẽ nấu cho tôi ăn. Chỉ khác nhau cách nấu thôi, đúng không"

Thấy không chọc anh chàng tôi được, đám bạn quỉ quái bèn hạ độc thủ:

- Hey Bob, về VN làm sao ông có thể đi cầu cá được"

- Tại sao"

- Tại vì ông bự quá, sợ ông ngồi thoải mái xong khi đứng dậy ba miếng vách đi theo!

Nói xong, đám bạn tôi cười hô hố, cười bò nghiêng ngửa. Tôi phải lên tiếng bênh:

- Be nice you guys!

Thật vậy, khi về VN tôi thấy căn nhà được ba xây sửa lại ở quê lớn như cái đình, như trong thư các em gởi qua báo cho biết lúc đó thiên hạ bảo vậy, vẫn không đủ chứa cho 32 người con cháu dâu rể cùng trở về họp mặt.

Buổi sáng hôm sau thức dậy, đi vòng quanh nhà, cái đình của gia đình tôi không có toilet mà chỉ có hai cái cầu cá đúng y như đám bạn quỉ quái đoán. Tôi rên thầm trong bụng "khổ cho Bob rồi!". Tôi có hỏi má tôi về chuyện này:

- Sao ba má không xây nhà cầu"

Má tôi bảo:

- Đám em mầy bảo tụi bây về chơi có hai tuần, xây mất công, đi cầu cá mát hơn!

- Trời! bắt Bob ngồi cầu cá" Tôi rên rỉ, xót xa cho ông xã!

Tôi bèn "thông báo" cho chàng, thú tiêu khiển của anh sẽ thay đổi đấy nhé. Anh chàng oai hùng bảo:

- Mọi người ăn ở làm sao thì anh cũng sẽ làm vậy!

- Giỏi!

Tôi liền giới thiệu cái cầu cá nổi danh của dân mình, anh chàng vội lắc đầu:

- Chắc anh không đi được!

Ngày sau đó, anh chàng bị Tào Tháo rượt. Tôi đau lòng đành bảo:

- Thôi anh đành chịu phiền ngồi enjoy ở nơi chốn đồng không hiu quạnh, ngắm trăng thanh gió mát vậy nhé, nếu không chịu đi ở cầu cá, sorry honey!

Tôi vội vào nhà kể lể với má tôi:

- Má ơi, tội nghiệp cho Bob quá, thân dài 6 feet 3 nặng 270 pound, lúc nào cũng ôm cái bụng phú quí đi theo mà bây giờ bắt anh ngồi đồng, trơ trọi bên lùm cây, con thấy tội quá. Với con không sao vì lớn lên ở đây. Sau 10 năm quen đời sống bên ấy cũng hơi mắc cỡ, nói chi ảnh má à!

Cả nhà cảm thấy tội cho Bob mà đó cũng làm điều ba tôi lo âu khi nghe tin Bob về thăm.

Đến bây giờ, anh không nhắc chuyện ấy vì anh chấp nhận đời sống bên nhà là vậy, nhưng vẫn thường chọc chúng tôi khi thấy chị em tôi nướng bánh tráng. Anh kể:

- Hôm đó, cả nhà gọi bà bán bánh tráng dạo vào nhà, bà ấy nướng bánh tráng cạnh chuồng trâu. Đây đó có vài bãi cứt trâu, bà ấy ngồi nướng bánh, lúc trở bánh thỉnh thoảng rơi xuống đất, bà ấy cầm lên phủi phủi. Thế là xong! Cả nhà ăn mà không hay biết.

Anh lắc đầu. Tôi gàn bướng cãi lại:

- Có sao đâu! Hi Hi Hi!

Sau đó không lâu gia đình chị tôi về bảo là ở nhà đã xây toilet rồi! Tôi và Bob cùng cười mãi chuyện này.

Ít lâu sau, ba má và em gái út qua. Sáu tháng sau nữa gia đình em trai qua. Tất cả 8 người ở chung một nhà, trong căn town house nhỏ xíu chỉ đủ ấm cúng cho tôi và chàng. Anh đã mất đi không gian riêng tư, không được mặc chiếc quần lót đi nhong nhỏng trong nhà. Chúng tôi sử dụng luôn phòng khách, không còn chỗ trống nào cả.

Riêng tôi thật lòng muốn mọi người ở chung một nhà, vui hưởng tình gia đình, tôi đã mất mát hơn 10 năm xa nhà, cùng cho cả nhà quen đời sống bên này trước khi ở riêng.

Mỗi ngày chàng hay nhắc ngó chừng má nấu nướng vì má hay quên, để ý tắt bếp phòng hờ hỏa hoạn.

Một hôm, đi làm về tôi thấy chiếc thảm trải chân ở nhà bếp nằm choáng ngay giữa sàn, tôi hỏi má. Bà tủm tỉm cười:

- Má nấu đồ ăn làm phựt lửa, sợ quá quăng cái nồi nóng xuống sàn, nên sàn nhà bếp bằng vinyl bị cháy dính với đít nồi... Miệng thằng Bob ăn mắm ăn muối!

- Má ơi! Má không cẩn thận còn đổ thừa cho Bob.

Khi chàng đi làm về thấy vậy, bà phân bua, mạnh ai người ấy nói. Anh hay chọc má tôi. Anh hay gọi:

- Maá! Maá!

Bà cũng thích anh!

Đám bạn bè của anh, họ nói:

- Phục mầy! ở được với in law lâu như vậy.

- Vợ tao muốn vậy!.

Sau đó, một thời gian cả nhà đã quen với đời sống bên này, tôi để gia đình sống riêng. Ba tôi thường nói:

- Bob là người tốt.

Chỉ bấy nhiêu thôi, đủ làm cho Bob vui rồi. Anh hay bảo:

- Vợ tôi vui, tôi cũng vui!

Đến bây giờ tôi vẫn thường cám ơn anh, từ việc lớn đến việc nhỏ mà thời gian đầu tôi không nói được. Phải một thời gian tôi mới quen dần hai tiếng cám ơn và xin lỗi khi sống với anh, cũng một lời nói tại sao không nói lời đẹp để vừa lòng nhau!

Dần dà cả nhà cũng quen đời sống mới ở đây, cũng là lúc chúng tôi được tin sét đánh là Ba tôi bị lung cancer. Cả nhà thay phiên nhau đưa ba đi bệnh viện check up sau khi giải phẫu cắt một phần của phổi. Cứ ngỡ ba sẽ qua khỏi cho đến một hôm bệnh viện gọi hủy bỏ cái hẹn làm Radiation, ba bật khóc, cả nhà cùng khóc. Ba lẵng lặng chấp nhận số phận trời đã gọi, hằng tuần nurses từ hội Hospice đến chăm sóc từ ngày đầu cho đến khi ba tôi qua đời.

Tôi thật lòng cám ơn những bác sĩ và những y tá, những cán sự xã hội đã giúp đỡ ba tôi mọi việc, giúp ba ra đi trong nhẹ nhàng, ít đớn đau. Cám ơn những phúc lợi xã hội mà ba tôi và hầu như những người già mọi nơi đến sống ở đất nước này đều được hưởng. Cám ơn đất nước này - AMERICA - đã cưu mang gia đình tôi trong suốt thời gian đầu mới đến. Thật lòng!

God Bless AMERICA!

God Bless You!

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,600,857
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến