Hôm nay,  

Mưa Đầu Mùa

08/11/200700:00:00(Xem: 137835)
  • Tác giả :

Người viết: PNT

Bài số 2142-1934-710vb5081107

*

 Tác giả là một nhà giáo từng có hơn 30 năm dạy học tại Việt Nam. Đến Mỹ theo diện ODP, hiện tiếp tục nghề cũ tại một trung tâm dạy kèm tại miền Nam Cali. Bài mới đây của ông là những tản mạn về chương trình “Khánh Ly và Bạn Hữu” vừa được tổ chức tại Việt Báo Gallery chiều Chủ Nhật 28-10. Lần này là một tùy bút mới, viết về nhạc Trần Duy Đức phổ thơ Du Tử Lê và Ngô Tịnh Yên.

*

 Gần cả năm nay Cali không có một giọt mưa nào. Chỉ thấy mặt trời và nắng nóng đổ lửa. Nhiệt độ cứ nhích ở các con số 90 và 100. Nắng nhảy múa lung linh trên các tàng cây. Nắng hắt mùi nhựa đường vào mặt, vào mũi mỗi khi phải đi ra ngoài. Nắng rực rỡ chói chang. Và nắng cũng làm nổ đom đóm mắt. Lái xe giữa trưa đi ăn, nắng phía trước mặt dôi ngược lên từ đường nhựa lung linh như ảo ảnh sa mạc.Mặt trời chiếu ngang tầm mắt khi phải đi ngược nắng. Cuối tháng tám, tin tức khí tượng cho biết là sẽ còn tiếp tục nóng kinh hoàng như vậy cho đến ít ra là đầu tháng 9 mới hy vọng có chút xíu mưa! Và cũng đã có khuyến cáo dân chúng nên xài nước ít đi để tiết kiệm. Tôi không hiểu khi làm 2 câu thơ:

"Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát

 Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông"

Thi sĩ Nguyên Sa đã có dịp thưởng thức cái nắng nóng mấy tháng nay ở quận Cam nầy chưa" Vì nếu như bây giờ mà em có mặc áo lụa Hà Đông đi giữa trời Cali chăng nữa thì anh cũng vẫn thấy chảy mồ hôi như thường!

 Mấy hôm nay trời bỗng dịu lại. Đã bắt đầu có những làn gió mát và chút độ ẩm trong không gian, và buổi tối mở cửa sổ ngủ đã bắt đầu thấy hơi lạnh lúc nửa đêm về sáng. Hôm qua đi làm về thấy bầu trời vần vũ mây đen. Sáng nay hạnh phúc đến thật bất ngờ với người dân quận Cam. Cơn mưa đầu mùa, cơn mưa được mọi người chờ đợi đã từ lâu bất chợt đỗ òa xuống. Nước mưa như được tích lũy quá lâu trong bồn chứa nên bây giờ mặc sức tuôn xuống lai láng.

Đoạn đường từ nhà đến trường GW ngày thường lái xe mất chừng hai mươi phút, nhưng vào ngày mưa như hôm nay phải mất đến nửa giờ hoặc hơn. Xe đông, và kẹt xe quá đỗi. Chiếc xe cứ nhích dần theo dòng đèn xanh đỏ phía trước. Nước dưới bánh xe tung tóe ra hai bên và tạo nên một âm thanh kỳ lạ. Hai chiếc gạt nước làm việc không ngừng nghỉ, tạt nước liên hồi mà mưa vẫn nhạt nhòa trên mặt kính. Tôi bỏ CD nhạc vừa được cô học trò cũ gửi tặng vào máy, CD "Khúc mưa sầu" của nhạc sĩ Trần Duy Đức. Tôi vẫn có thói quen hay mở nhạc khi lái xe, để thấy đoạn đường rút ngắn bớt đi và để tâm hồn thư giãn trước khi bắt đầu một ngày làm việc mệt nhọc.

 Tôi rất mê thơ, nhưng không biết làm thơ và chỉ thích đọc thơ người khác. Âm nhạc cũng thế, tôi không biết sáng tác, chỉ biết đàn hát chút xíu để nghêu ngao đàn ca một mình mỗi khi buồn. Thơ và nhạc với tôi như một loại soupape an toàn cho những lúc bị depress vì công ăn việc làm hay vì những chuyện khác. Nhưng tôi có nhiều cơ may quen được những tác giả khá nổi tiếng.

Thât tình cờ, trong một lần họp mặt với các em học sinh cũ, chúng tôi ngồi đàn hát với nhau, và một trong những bản nhạc chúng tôi hát hôm đó là bản " Rộn ràng một nỗi đau".

Hát xong, một em học sinh hỏi tôi: "Thầy có biết mình vừa "múa rìu qua mắt thợ" không" Mình đang hát nhạc của anh Trần duy Đức, và bà xã của anh ấy là học trò thầy lâu nay, Nguyệt Hạnh đó!".

À, cô nầy kín tiếng thật. Hèn gì nãy giờ khi chúng tôi hát, cô ta cũng hát theo, vừa hát vừa cười tủm tỉm. Tôi nói với Hạnh: "Đây là bản nhạc thứ hai thầy được biết là của ông xã em. Bản đầu tiên thầy được nghe các đây khá lâu tại nhà thờ Holy Spirit khi nhạc sĩ Vũ thành An, lúc đó gần thành Thầy Sáu vĩnh viễn, ghé phát hành mấy CD thánh ca của anh. Nghe Vũ thành Anh hát bản "Trong tay thánh nữ có đời tôi", thơ Du Tử Lê, nhạc Trần duy Đức, thầy thấy lịm người đi vì xúc cảm. Lúc đầu thầy cứ tưởng được nghe một bản thánh ca, nhưng về sau mới biết là không phải."

Thơ Du tử Lê và nhạc Trần duy Đức đã đến với tôi như thế đó. Thật tình cờ, thật rất ư là do cơ duyên.

"Có tốt với tôi thì tốt với tôi bây giờ

Đừng đợi ngày mai...đến lúc tôi xa người

Đừng đợi ngày mai...đến khi tôi phải ra đi

Ôi muộn làm sao nói lời tạ ơn"

Dòng thơ Ngô tịnh Yên, rất thật, rất nhân bản đã được anh sử dụng âm thanh đưa cái thật, cái nhân bản đó đi sâu vào lòng người. Đời buồn như thế đó. Lúc sống gặp nhau thì "bằng mặt" nhưng không "bằng lòng", đến lúc không còn nhau thì mới nói những lời tử tế. Sao không tốt với nhau,không tử tế, không bao dung với nhau ngay từ bây giờ nhỉ, cả hai, thi sĩ và nhạc sĩ đều tự hỏi" Tiếng hát tuyệt vời của Khánh Ly, qua điệu Swing thật "rộn ràng", như mời gọi

"...Đừng đợi ngày mai...

biết đâu tôi nằm im hơi

Tôi chẳng làm sao tạ lỗi cùng người..."

Bên ngoài mưa vẫn còn nặng hạt, và trong xe, nhạc đã chuyển qua bản tiếp theo, thật tình cờ như không gian bên ngoài. Tiếng hát Ngọc Lan, tiếng hát mượt mà như nhung đã bỏ khán thính giả đi về một nơi chốn khác an bình hơn."Nằm nghe ngày tháng rơi đều

Ngoài hiên mưa đọng bọt bèo

Tình nằm trong nấm mộ rêu

Trở mình nghe những quạnh hiu..."

 Người nghệ sĩ tự hỏi:

"Mây về đâu"...Ta về đâu"

Ngày qua ngày mãi lao đao

Phù du một kiếp hư hao

Nằm nghe ngày rớt đêm sâu

Tình ơi thân phận hồn thâu..."

Ở những lần gặp gỡ sau nầy anh mới cho biết là "Khúc mưa sầu" đã được anh viết vào năm anh 18 tuổi lúc đang đóng quân ở Pleiku.  "Anh T. biết Pleiku buồn như thế nào rồi đó! Cả tuần lễ mưa mãi không dứt. Mình đứng trong căn cứ, nhìn ra ngoài thấy bầu trời mây đen vần vũ, mưa nặng hạt, lòng thì buồn tênh nên vội vã lấy giấy bút ra và "Khúc mưa sầu" đã thành hình như thế đó, anh!"

Xe cũng vừa vào parking lot. Tôi tắt máy, lấy dù che mưa đi vào trường.

Xin được cám ơn đời, cám ơn người, cám ơn những cơn mưa đầu mùa đã tạo nguồn cảm hứng cho các thi sĩ và nhạc sĩ sáng tác những dòng thơ, những nét nhạc làm đẹp thêm cuộc đời và làm ấm thêm tình người.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,181,646
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến