Hôm nay,  

Chuyện Chỉ Nghe Nhưng Chưa Thấy

08/01/200800:00:00(Xem: 124410)

Tác giả: Văn Văn

Bài số 2194-1986-760vb2070108

(Bài Viết Về Nước Mỹ năm 2007)

*

Tác giả Văn Văn hiện sống ở Việt Nam và đang chờ được sang Mỹ theo diện bảo lãnh. Nghe tán dóc về những chuyện chỉ nghe nhưng chưa thấy về nước Mỹ, ông lo tới phát ốm, gửi thư cho ông anh ở Mỹ...

*

 Kính gởi anh Phan,

Em có người bạn thân làm chủ một quán nhậu, có việc gấp phải đi xa mấy tuần lễ nên nhờ trông hộ quán ít lâu, sợ nếu đóng cửa tạm thời e sau này sẽ mất khách.

Thời buổi cạnh tranh làm ăn ai cũng phải giữ uy tín, nếu không người ta tưởng là mình bị phá sản thì chí nguy!

Em chỉ trông coi thôi còn các khâu khác đều có người đảm trách, mới có mấy ngày nhưng em nghe nhiều chuyện kể của khách hàng rồi đâm ra lo đến muốn phát ốm.

  *

-Nghe nói anh Hai sắp được con bảo lãnh đi Mỹ hả"

 Nâng ly rượu lên uống khà một cái rồi người được gọi là anh Hai ấy chậm rãi trả lời, sau khi gắp một miếng mồi chiêu rượu.

-Giấy tờ xong hết rồi, chỉ chờ ngày đi nữa thôi nhưng tao lo quá!

-Anh lo khủng bố hả" Chèn ơi! Lo vậy có thừa không anh" Em nghe nói hệ thống an ninh của Mỹ tốt lắm, nhất là sau sự cố mười một tháng chín người ta đã tăng cường an ninh rất chặt chẽ.

-Không! Kể cả sác suất máy bay trục trặc kỹ thuật còn nhỏ hơn "cò ỉa miệng chai" đâu đáng sợ, chỉ sợ hệ thống luật pháp nước Mỹ làm đàn ông mình bị mất quyền lợi.

-...!"

-Này nhé! Ở bên nhà mình đang là "gia trưởng" nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, qua đó rồi mình chỉ còn lại "gia phó" theo nghĩa bóng mà thôi.

-Anh nói sao chớ hiến pháp Mỹ nổi tiếng về tính bình đẳng dành cho mọi công dân mà.

-Hiến pháp là vậy, nhưng khi thực hiện luật pháp họ nghiêng về nữ quyền.

-Anh lo làm chi, em thấy chị Hai hiền khô mà.

-Ậy! Tại chưa có cờ để phất đấy, khi có rồi bà ấy mọc nanh mọc vuốt cho mà xem.

-Anh nói chị qua đó rồi già rồi xấu đi chứ gì"

-Chú mầy hiểu lầm tao rồi, qua bên đó có mỹ phẩm tốt thì đẹp hơn chứ! Tao nói là nanh vuốt pháp luật trang bị cho mấy bà ấy, theo báo chí tao tìm hiểu thì đàn ông qua bên đó chỉ cần trí nhớ trung bình là được.

 Nhìn người bạn mồm há hốc ngạc nhiên, ông chậm rãi nói tiếp:

-Có anh chàng nọ tánh hay quên cũng bị vợ ly dị. Chuyện là vầy: Việc quan hệ phòng the ấy mà, cô nàng nói mới "... ." vừa rồi. Chàng ta không nhớ bảo rằng chưa, đòi nữa, vậy là ra toà phải mang tội.

-Có thật vậy sao" Mà toà kết tội danh gì"

-Tội hiếp... vợ!

-Trời ơi! Từ thuở sinh ra đến giờ em mới nghe nói, làm gì có luật pháp xen vào chuyện đó được" Hiếp ai thì còn nghe đươc, này lại là...

-Ấy! vậy mà ở Mỹ lại có đấy! Chuyện "ấy" mà "nhớ vượt thời gian" cũng toi luôn. Có anh chàng mãi lo bận bịu công việc lâu lâu về chiều vợ một lần, cái ở tháng trước mà cứ tưởng tuần rồi, cũng bị vợ kiện tội "đồng sàng mà dị mộng, bỏ bê nhiệm vụ" lại ra toà lại li dị! Cho nên tao phải học nằm lòng trước khi học tiếng Anh:

-Dù "mau quên" hay "nhớ dai" cũng nên giới hạn trong vòng một tuần thôi, đó là khung an toàn đấy!

-Lạ quá anh hén! Chuyện đó làm gì có ở nước mình.

-Còn nhiều chuyện động trời nữa, nhưng trước khi nói tiếp chuyện ở Mỹ tao hỏi chú mầy, ở Việt Nam chồng dùng vũ lực với vợ thì gọi là vũ phu, vậy vợ bạo lực với chồng gọi là gì"

-Có phải là vũ nữ không anh"

-Bậy! Vũ nữ là những Cave ở các vũ trường chuyên làm cho các chú vui vẻ yêu đời, giúp các cụ được "luyện dưỡng sinh nghệ thuật" thêm phần gân cốt. Thú thật với chú mầy tao chưa thấy danh từ chính thức nào chỉ trường hợp vợ vũ lực với chồng cả. Có lẽ ở Việt Nam mình chuyện nầy ít xảy ra.

-Còn ở Mỹ thì sao anh Hai"

-Nói cho cùng thì ở đâu cũng vậy, sống với nhau lâu ngày rồi thì không tránh được ít nhiều cãi vã và theo kinh nghiệm của diễn viên điện ảnh Mỹ (cho tới lúc phỏng vấn) được xem là có hạnh phúc lâu bền nhất khi được hỏi bí quyết (dường như là Collin) cho biết:

-Muốn tạo hạnh phúc bền chặt thì thỉnh thoảng trong gia đình cũng cần cãi vã ... có kiểm soát!

 Còn chuyện tao muốn kể cho chú mầy nghe, ở Mỹ năm xưa có một chàng có tính hay quên như đã nói trên cứ đòi hỏi mãi bị vợ cắt cái "giống" quí ném qua cửa sổ, rất may mà không bị chó tha, lại nhờ ở Mỹ có máy móc tối tân và bác sĩ giỏi, nên hàn lại được còn như ở mình là tiêu luôn rồi.

- Chà! Chà! cái nầy tội nặng đa! Cái nầy xâm phạm vừa thể chất vừa tinh thần, ở xứ mình xử chắc cũng khá nặng, còn như ở Trung Đông nếu không bị xử tử thì cũng "mắt đền mắt, tai đền tai" còn ở Mỹ thì họ quy tội danh gì, xử có nặng lắm không anh"

- Dường như họ xét tội "phòng vệ quá mức cần thiết" hay sao đó mà xử nhẹ hều hà.

- Như vậy chắc anh chàng ấy hận cô vợ đó thấu xương hé anh Hai"

- Không! Dường như chàng ta không giận mà có vẻ cám ơn nữa!

- Lạ dzậy"

- Ừ, đã nói là chỉ có ở Mỹ thôi mà! Sau khi lành lặn lại rồi các công ty tranh nhau mời làm quảng cáo, chàng ta kiếm được bộn tiền, người ta đồn mới đây chàng ta đã nhận giới thiệu sản phẩm cho công ty sản xuất nút chai, chuyên cung cấp nút cho các hãng đóng chai rượu sâm banh, lúc ấy không biết do hiếu kỳ hay thương hại mà các cô nộp đơn xin cưới duyệt không xuể, dường như bây giờ chàng ta đã chọn được vợ rồi, chú mày xem trong cái rủi lại có cái may...  Lại còn một chuyện nữa, chú mầy có nhớ Mike Tyson không" Trên võ đài đã từng đường đường một đấng "quyền anh" mỗi cú đấm được điểm tính ra tiền, nhà mình ăn cả năm không hết, vậy mà đã từng bị "quyền em" hạ đo ván thê thảm nơi chốn pháp đình!

Cụ Nguyễn Du mà còn sống nếu được qua Mỹ nhất định sẽ có thêm tác phẩm cảm thương phận đàn ông, đối xứng với truyện Kiều...

*

Anh Phan ơi.

 Câu truyện trên còn dài nữa mà em nhớ hổng hết, nghe nói trong các kỳ lễ lớn như lễ Độc Lập của nước Mỹ người ta hô khẩu hiệu: "Nước Mỹ muôn năm" thì chính giới nữ ở Mỹ gào to nhất, có đúng vậy không anh"

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,272,708
Tác giả lần đầu tiết về nước Mỹ từ tháng 11, 2019, với bài “Tình người hoa nở”, tháng 12, “Mùa kỷ niệm” và “Chị em trung học Nữ Thành Nội.” Cô tên thật là Nguyễn thị Minh Thuý sinh năm 1955. Qua Mỹ năm 1985, hiện là cư dân thành phố Hayward thuộc Bắc Cali và còn đi làm. Bài gần đây nhất của tác giả là “Chuyện về Những Bà Mẹ”. Sau đây là bài viết thứ 8.
Tác giả qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, là một kỹ sư từng làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ với bài viết về Mẹ trong mùa Mother’s Day 2019, ông cho biết có người cha sĩ quan tù cải tạo chết ở trại Vĩnh Phú, vùng biên giới Việt-Hoa. Bài viết mới kể về chuyện người mẹ và tác giả thăm nuôi đúng vào những giờ phút sau cùng của người cha trong trại tù cải tạo. Tựa đề đầy đủ của bài viết: “Ba Tôi, Những Giờ Phút Sau Cùng và người bạn tù trên đất My” được rút gọn theo nội dung.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Thời tiết Cali đầu tuần bất ngờ có mưa bụi mát mẻ, hệt như tiết xuân dù đang mùa kiết hạ. Đúng là lúc có thể mơ xuân với một truyện tình vui của Orchid Thanh Lê, tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2015. Cô sinh tại Sài Gòn, hiện là Phó Giáo Sư tại Viện Nghiên Cứu Ngôn Ngữ Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ, Monterey, Calif. Đây là bài tác giả gửi sớm, tính dành cho báo xuân Canh Tý 2020 sắp tới. Sắp họp mặt Viết Về Nước Mỹ năm thứ 20, mời đọc trước chuyện xuân.
Họp mặt phát giải thưởng và ra mắt sách Việt Báo Viết Về Nước Mỹ năm thứ XX - gồm những bài viết được phổ biến từ 1 tháng Bẩy 2018 tới 30 tháng Sáu 2019 - được quyết định tổ chức vào Chủ Nhật 11 Tháng Tám 2019, và 16 tác giả sẽ nhận các giải thưởng.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Sáu 2017, cô đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX và hiện là cư dân Los Angeles, công việc: làm tax accountant. Bước sang năm thứ 20 của giải thưởng, tác giả tiếp tục cho thấy một sức viết mạnh mẽ khác thường. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Father's Day 2019, mời đọc bài viết mới của Hoàng Chi Uyên. Tác giả là một chuyên viên xã hội từng nhận giải thưởng lớn khi được bình chọn là nhân viên xuất sắc trọn năm 2003 và phụ trách Phòng Xã Hội, thuộc Trung Tâm Cao Niên thành phố Milpitas, Bắc California, và đã về hưu. Tháng Ba 2019, bà góp bài viết về nước Mỹ đầu tiên: "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc" kể về hoạt động xã hội; Bài thứ hai: "Ban Cướp Biển," hồi ký về nhóm điều tra chống cướp biển trại tị nạn Pulau Bidong.
Mùa Father's Day, mời đọc chuyện “Ba Thế Hệ Cha và Con" của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM 2013. Bài viết mới của Vĩnh Chánh là hồi ký về một gia tộc hoàng phái quyền chức, với những mảnh vỡ trôi dạt từ trong ra ngoài nước.
Chủ Nhật 16/6 là Father’s Day 2019. Mời đọc bài viết đặc biệt của tác giả từng nhận giải Danh Dự VVNM năm thứ mười chín, 2018. Bà.cùng hai con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy 2001 theo diện đoàn tụ. Bà hiện là chủ tiệm Nails ở Texas và kết hôn với một người Mỹ. Về người cha được tưởng nhớ, mời coi lại hình ảnh và bài viết “Công Chúa Triều Nguyễn” do tác giả Tôn nữ Trấn Định Minh Nguyệt thời đổi đời, trong đồng phục tài xế taxi tại Huế, lái xe đưa thân phụ Vĩnh Bạch từ Mỹ về, cúng đền Trấn Định Quận Công tại Truồi
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng Năm 2019. Ông là anh cả trong 9 anh chị em, có người cha chết trong trại cải tạo Vĩnh Phú từ 1979, bà mẹ một mình lo cho các con. Ông qua Mỹ năm 1998 diện đoàn tụ ODP, hiện là một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Bài viết mới được “Viết trong ngày sinh nhật 88 của Mẹ,” Tựa đề được trích từ lời kết của bài viết xúc động: “Căn bệnh Alzeithmer với mẹ cũng là một may mắn trong muôn vàn bất hạnh. Cái quên, cái lẫn sẽ làm mẹ có thể sống được với tôi, với con cháu thêm một thời gian.”
Nhạc sĩ Cung Tiến