Hôm nay,  

Mẹ Và Bà Nội

14/05/200800:00:00(Xem: 163451)

Tác giả: Nguyễn Duy An

Bài số 2298-16208275-vb4140508

Nguyễn Duy An là người Á châu đầu tiên đảm nhiệm chức vụ Senior Vice President của National Geographic. Năm 2006, ông là tác giả đã nhận giải Chung Kết  Viết Về Nước Mỹ. Sau đây là một bài viết ngắn của ông nhân mùa Mother’s Day, được ghi “Viết theo lời kể của bé Út.

Bà nội từ Việt Nam qua Mỹ du lịch 6 tháng...

Ngoại trừ hai tuần nghỉ hè, ngày nào bố cũng phải đi làm từ sáng đến tối, nhiều khi còn đi công tác xa nhà cả tuần lễ mới về. Thường ngày mẹ chở bà nội đi nhà thờ, đi chợ, và ngay cả lúc chở chúng con tới trường mẹ cũng chở bà nội theo vì không dám để bà nội ở nhà một mình.

Mấy tháng sau, bà nội quen biết nhiều bạn già trên nhà thờ và ngoài chợ Việt Nam. Một lần đi chợ, một cụ già, bạn mới quen của bà nội, chạy theo ra bãi đậu xe nhờ mẹ giúp chở về "Nhà Già" vì bà ra trễ nên xe "bus" đã đi mất rồi. Bà nội thắc mắc:

- Sao bà không nhờ con cháu chở đi mà lại đi xe "Nhà Già""

- Dâu con bên này chán lắm bà ơi! Chẳng những chúng nó không muốn mình ở chung... mà sau khi đẩy mình vô "Nhà Già" rồi, thích thì chúng nó cho các cháu vào thăm, không thích thì cả năm cũng không thấy mặt một đứa cháu nội! Chúng nó bây giờ không giống như thời tui với bà làm dâu ngày xưa đâu! May mà bà còn có con gái.

Bà cụ lầm (!) nhưng bà nội cũng không đính chính. Bà nội dơ tay vuốt tóc mẹ rồi nói lớn trong niềm vui sướng: "Ừ... Con gái ruột của tôi đây bà ạ!"

Mẹ vòng tay ôm bà nội vào lòng. Con nghe có tiếng sụt sịt... Một vài giọt nước mắt nhỏ giọt xuống bãi đậu xe.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,418,554
Bố tôi người Nam Định. Mẹ tôi từ Thái Bình. Năm 1954, hai người gặp nhau trên một chuyến phà trên đường di cư từ Bắc ra Nam. Chưa đầy một năm sau lần hội ngộ ấy, bố mẹ tôi lấy nhau
Bà Lệ Hằng đang trang điểm trên gác bỗng ngưng lại, chồm người qua lan can nói gióng xuống dưới nhà: - Nè Mận à! Mầy có chịu tắt TV đi rồi vào thay quần áo để cùng tao lên phi trường
Đưa hai vợ chồng người khách hàng ra cửa rồi, tôi trở lại bàn giấy ngồi. Lật cái hồ sơ của hai người ra đọc lại từng trang xong tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Hai cái hồ sơ này
Cuối cùng thì chị Cả cũng ra đi…Tôi không tin đó là sự thật cho tới ngày đưa chị ra sân bay Tân Sơn Nhất, nhìn bóng chị cao dần cùng chiếc thang cuốn, cao dần, mất hút. Tôi trở về nhà
Anh! Biết nói gì khi cánh cửa hạnh phúc của chúng ta đã đóng lại! Mãi mãi và vĩnh viễn ta mất nhau vì anh đã có những cánh cửa khác đang mở rộng chào đón anh! Mùa Thu đã trở lại
Trên đường lái xe về nhà, trên một góc phố chờ đèn xanh đèn đỏ, góc phố này thường kẹt xe lắm hình như phải chờ đến 5 phút mới tới lượt đèn xanh và chỉ được vài cái xe di chuyển
Máy chụp hình được đặt trong một hộp trắng, đi kèm với một hệ thống đèn flash, được dựng ở bốn góc
Ông buồn lắm! Sang tới đất nước này, lòng ông càng trĩu nặng. Ông đã tính không đi. Người ta bảo, sang bên đây buồn, nhất là những người già như ông. Nhưng đám con ông nó nghĩ khác
Từ sáng, người bạn sponsor thả vợ chồng con cái Nguyên xuống Sở Xã Hội này để làm thủ tục "đầu tiên" (xin trợ cấp tị nạn) với chính quyền, rồi hẹn khoảng năm giờ
Sau năm 1975, một số dân tị nạn chúng ta vô nghề làm móng tay móng chân và đắp bột. Nghề nầy hồi trước dân địa phương đã chập chửng khai thác rồi nhưng rất đắt tiền. Một bộ móng tay
Nhạc sĩ Cung Tiến