Hôm nay,  

Bạn Đọc Khắp Nơi Và Viết Về Nước Mỹ

12/04/200800:00:00(Xem: 184295)

Tác giả: Nguyễn Lê

Bài số 2273-16208250-vb7120408

Tác giả Nguyễn Lê đã góp nhiều bài viết đặc biệt. Định cư  tại Philadelphia, PA, ông bà là người đầu tiên mở nhà hàng ăn Việt Nam tại đây. Bài viết về nước Mỹ của ông đề cập tới nhiều đề tài khác nhau, từ kinh nghiệm làm ăn, đời sống xã hội, tới nền nếp gia đình. Riêng những bài viết về kinh nghiệm mở nhà hàng ăn tại Hoa Kỳ rất được bạn đọc quí trọng. Bài mới của ông kể chuyện bà con thân hữu khắp nơi đọc Viết Về Nước Mỹ.

Vừa thưởng thức hương vị ngày tết Mậu Tý vẫn còn phảng phất đâu đây vừa ôn lại những kỷ niệm dồn dập ngày Tết vừa qua thì được tin anh chị vùng Denver, Colorado báo tin sẽ qua vùng Philadelphia.  Trước là chúc Tết sau là đưa cô con gái út tới thăm mấy đại học University of Pennsylvania, Jefferson, Drexel vì cô vừa tốt nghiệp xong bằng Cử Nhân sinh vật học (Biology).  Trong câu chuyện hàn huyên, chị tiết lộ anh chị là độc giả trung thành của Việt Báo online mục "Viết Về Nước Mỹ".  Mỗi lần xong công việc quản trị mấy shopping centers tại Denver, thì giờ rảnh rỗi chị lại online viết về nước mỹ.  Chị nói với tôi nhờ vào "net" Việt Báo mà chị biết được mọi sinh hoạt của người Việt trên khắp năm châu.

Trong lúc đưa anh chị bạn đi tham quan các đại học danh tiếng tại Phila cho cô con gái chuẩn bị làm ứng viên bác sĩ thì nhận thêm điện thoại của anh chị bạn vùng Foothill, CA ,báo tin đã mua nhật báo Việt Báo đăng bài "Tết Mậu Tý Saigon & Little Saigon".  Anh chị cho biết sau khi đọc xong bài báo, sẽ lại mấy tiệm sách vùng Little Saigon mua luôn "Viết Về Nước Mỹ" từ năm 2000 tới 2007.  Anh chị nay đã về hưu, lấy thú đọc sách làm thú vui hàng ngày.

Ở Phila tôi có ba anh bạn thân.  Một anh về hưu tại ngoại ô Phila. Hai anh ở ngay trong thành phố.  Anh bạn thứ nhất là nhà văn chuyên viết truyện trào phúng.  Anh là nhà văn quân đội đã có 7, 8 tác phẩm chào đời.  Đề tài của anh là những tràng pháo cười trong cuộc đời quân nhân, trào phúng về cuộc đời khi còn ở Việt Nam và khi qua tị nạn tại Mỹ qua diện H.O.  Cốt truyện của anh lồng trong khung cảnh quê nhà từ thưở niên thiếu tới lúc trưởng thành, lúc ở trại tù cải tạo tới cuộc sống tị nạn tại nước Cờ Hoa.  Anh vừa khoe với tôi đã vào "Việt Báo Viết Về Nước Mỹ" từ năm 2000 tới 2008.  Anh bạn thứ hai có cuộc sống thiên về nội tâm nhiều hơn.  Anh cũng vào Việt Báo online mỗi ngày và khi thấy bài viết của tôi, anh in ngay 2 bản một lúc và bỏ vào thùng thư của nhà tôi.  Anh nói với tôi anh cũng muốn góp mặt "Viết Về Nước Mỹ" nhưng thời gian chưa thuận tiện vì anh có nhiều việc phải làm.

Anh bạn thứ ba từ ngoại ô tới thăm tôi.  Anh mang cả một chồng tài liệu dầy cộm biếu tôi.  Mở chồng thơ lớn nặng cả đôi tay thì nhìn thấy những bài "Viết Về Nước Mỹ" anh đã in cho tôi từ năm 2004 tới năm 2007.

Tôi có thói quen từ ngày qua Mỹ cứ đến gần lễ Giáng Sinh và tân niên, tôi đều đặn gửi thư chúc lễ và tết tân niên với những lời chúc khuôn thước và ước lệ tới bà con bạn bè xa gần.  Mấy năm gần đây tôi gửi những bài "Viết Về Nước Mỹ" kèm theo thiệp chúc tân niên để thay đổi không khí thường lệ đã kéo dài cả ba thập niên.

Một anh bạn từ vùng Plano, Texas đã lập ban văn nghệ cây nhà lá vườn.  Bố con người đàn, kẻ trống kiêm nam nữ ca sĩ.  Ngoài ra anh lại làm thơ "thất ngôn bát cú" tả lại cái thú điền viên lúc về già.  Nhận được thư tôi, anh háo hức hỏi thăm thể lệ gia nhập làng văn của thế giới "Viết Về Nước Mỹ".

Chú em tôi ở Lakewood vùng Long Beach thường đọc Việt Báo mục rao vặt.  Mỗi lần có bài "Viết Về Nước Mỹ" của tôi là chú gửi cả tờ báo vào bao thư lớn qua đường bưu điện cho tôi.  Nhờ vậy mà tôi có tập hồ sơ Việt Báo từ năm này qua năm nọ.  Một anh bạn gần nhà chú cũng theo dõi Việt Báo và điện thoại hỏi tôi sao lâu chưa thấy bài viết mới.  Tôi được thêm một độc giả đã làm đà khuyến khích tôi tiếp tục lai rai góp mặt với các bạn viết trong mục Viết Về Nước Mỹ.

Tháng 8, 2007 Việt Báo tổ chức một buổi tiệc văn nghệ tại nhà hàng Seafood World, Cali để phát giải thưởng Viết Về Nước Mỹ năm 2007.  Tôi hân hạnh được mời tham dự vội giữ chỗ hai bàn nhân tiện đãi bà con, bạn bè tại Cali.  Trước là góp mặt với các tác giả Viết Về Nước Mỹ sau được dịp gặp mặt bà con thân hữu.  Ba người bạn, hai vợ chồng người cháu sau khi tham dự đã mua một chồng sách Viết Về Nước Mỹ năm 2007 kèm luôn cả cuốn sách bìa cứng "Cay Đắng Ngọt Bùi".  Một người từ vùng Garden Grove, 2 vợ chồng anh bạn từ vùng San Diego, CA,  hai người cháu từ Granada Hill, CA xuống Little Saigon sau hơn một giờ lái xe cũng đem về một chồng sách.  Riêng hai vợ chồng anh bạn vùng Hawthorne đã đều đặn đến nhà sách Văn Khoa trong thương xá Phước Lộc Thọ mua sách Viết Về Nước Mỹ từ năm 2004 đến 2007.  Đọc xong 4 cuốn, anh chị mua tiếp 3 cuốn từ 2000 tới 2003.

Trong dịp họp mặt tác giả, tôi đã may mắn được nói chuyện và biết mặt tác giả Huyền Thoại tức Thịnh Hương.  Khi đọc "Người đẹp Thương Xá" của chị trên Việt Báo online, tôi say mê đọc đi đọc lại nhiều lần bài của chị vì bản tính của tôi là mê "người đẹp".  Tôi khen chị hết lời, chị cũng không ngần ngại trút bầu tâm sự từ đầu tới cuối.  Chị là cư dân vùng San Francisco chúng tôi hứa hẹn sẽ tái ngộ tại vùng đồi núi như Đà Lạt tại S. Francisco khi có dịp.

Dịp Tết vừa qua, tôi đến nhà anh chị bạn vùng Corona, CA.  Anh hiện đang phục vụ cho đại công ty General Electric.  Trong câu chuyện anh tâm sự với tôi đã lên online Việt Báo Viết Về Nước Mỹ mỗi khi xong việc sở.  Đọc xong anh còn in những bài viết ưa thích gửi cho bạn bè và buổi chiều sau bữa cơm, anh chiêu đãi ông bố vợ và bà vợ yêu quý bằng cách đọc lớn tiếng mục Viết Về Nước Mỹ cho cả nhà cùng nghe.

Các cháu tôi ở vùng Houston, Texas thường lên Internet để theo dõi business, mỗi lần xong việc đều vào Vietbao.com qua mục "Viết Về Nước Mỹ" có bài nào bố mẹ yêu cầu chúng đều in ra để bố mẹ và cả nhà cùng đọc.

Một lần du lịch thăm nước Mễ vào tận thủ đô Mexico City gặp người em họ.  Anh bàn về "Thiền" của Thiền Sư Nhất Hạnh.  Tôi liền cho anh lên Việt Báo Viết Về Nước Mỹ.  Từ thời đó anh đều đều lên mạng lưới "Viết Về Nước Mỹ" anh còn điện thoại tới cô chị vùng Florida theo dõi.  Thỉnh thoảng hai chị em chia xẻ thông tin trên Việt Báo và có nhiều đề tài để nói với nhau nhiều hơn.

Năm 2004, tôi về Việt Nam nhớ Việt Báo trên net khi tới Hanoi và Saigon, nơi các bà chị và cháu nội ngoại vẫn theo dõi những bài Viết Về Nước Mỹ.

Năm 2006 tôi về thăm lại bà con bạn bè nhớ Việt Báo lên net thì bị bức tường lửa kiểm duyệt của mấy ông Việt Cộng giăng ra nên tôi không còn được thưởng thức Việt Báo tại Việt Nam nữa.  Lúc đó tôi buồn 5 phút nhớ Việt Báo Viết Về Nước Mỹ như nhớ phở Bolsa, như bún thịt nướng Hà Nội.  Mãi tới khi qua Đài Loan vào net mới gặp lại Việt Báo.  Nét mặt tôi tươi hẳn lên.  Bà xã lấy làm lạ chắc tôi mới gặp cô hoa hậu Đài Loan nào đây!"

"Viết Về Nước Mỹ" được hưởng ứng khắp năm châu.  Mỗi người có một lý do hoặc nhiều lý do để đọc và cảm hứng Viết Về Nước Mỹ.  Họ thấy chính mình hoặc gia đình hoặc bạn bè mình ở trong đó.  Họ thầm nghĩ mai mốt con cháu mình có chỗ để tìm về nguồn gốc của mình, đời sống của cha mẹ mình, những "cay đắng ngọt bùi" mà bố mẹ và tổ tiên mình đã trải qua trên đất Mỹ.  Dân biểu Trần Thái Văn tiểu bang Cali đã nói "Viết Về Nước Mỹ" là cuốn sách gối đầu giường của ông.  Nhờ có bài viết của Denny Le tôi mới biết được nước Mỹ đại lượng vô bờ bến để cứu vớt một mạng người đau màng óc như Denny Le tốn cả hàng triệu Mỹ Kim.  Không có nước Mỹ thì anh Denny nay đã nằm sâu trong lòng đất tại Việt Nam.

Công việc hàng ngày của tôi là vào msn.com đọc tin tức, qua TD Ameritrade.com coi stock lên stock xuống.  Cuối cùng là Vietbao.com rảo qua tin tức vùng thủ đô tị nạn và vào "Viết Về Nước Mỹ" thưởng thức những cay đắng ngọt bùi của cuộc đời tị nạn.  Hôm nào bận rộn không lên net là buổi tối dẫu cho khuya khoắt cũng phải chu toàn 4 mục căn bản mỗi ngày.  Sau đó là qua một đêm không mộng mị, sáng dậy khỏe khoắn và tiếp tục một ngày như mọi ngày.

Nguyễn Lê

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,240,822
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến