Hôm nay,  

American Dream!

14/10/200800:00:00(Xem: 140927)

Tác giả: Lương NguyênThảo

Bài số 2430-16208507-vb3141008

Tác giả là cư dân West Covina, CA. Bài viết đầu tiên của Lương NguyênThảolà tự truyện của một nữ y sĩ tốt nghiệp ở Việt Nam, mới cùng chồng sang Mỹ, sinh con và dù trong cực nhọc khió khăn, quyết định tiếp tục học lại để thi International Board Doctor để lấy bằng tương đương. Mong tác giả tiếp tục viết thêm.

*

Dạo mới chân ướt chân ráo đến định cư ở Mỹ, tôi gặp anh ở lớp học ESL ban đêm. Lúc ấy tôi vừa mới đám cưới, trông nhút nhát và nhỏ nhắn như một sinh viên mới ra trường. Nghe tôi kể, anh không tin là tôi đã từng tốt nghiệp ở một trường Đại Học ở Việt Nam, và đã đi làm được hai năm. Lúc đầu anh dấu tôi anh đã từng là bác sỹ ở bệnh viện Chợ Rẫy ở Sài Gòn. Sau tôi gặp vợ anh đến đón anh và cho đi nhờ xe ra trạm xe buýt, tôi ngờ ngợ đã từng gặp anh chị ở đâu đó, sau mới nhớ ra hồi còn là sinh viên ở Việt Nam, tôi đi thực tập ở bệnh viện kế chỗ anh làm, gửi xe cùng một chỗ, nên đi ra đi vô gặp nhau riết thành quen mặt.

Anh sang Mỹ trước tôi 2 năm. "Mà cũng chưa đâu vào đâu em à!" anh cười hiền lành, than thở. Anh kể hồi mới qua, chị dâu cho vợ chồng anh với hai đứa con nhỏ ở free đúng 3 tháng, rồi chở anh đi vòng vòng kiếm nhà cho mướn, chỉ cái nhà mà sau này anh mới biết là của ông anh quý hóa của mình. Anh lăn ra làm đủ nghề, từ quét dọn lau chùi cầu tiêu trong trường high school đến chạy bàn trong một tiệm ăn, để lo cho vợ anh học trước. Rồi thấy vợ mang sách về nhà học hay quá, dân học Y vốn dĩ chăm học, anh ham quá, đi làm part time để được đi học. Chịu không nổi chi phí tiền thuê nhà, tiền bảo hiểm xe, tiền xăng nhớt anh bàn với vợ về Cali, thuê nhà ở chung với mấy anh em mới qua, để đỡ được tiền mà đi học.

"Thuyên biết không" hồi mới về Cali, 18 người ở trong cái apartment một phòng đó em. Phải dấu dép bớt đi, sợ thằng Manager nó để ý nó đuổi" anh thành thật kể.

Nghe anh kể tôi thấy mình cũng vơi bớt nỗi buồn xa xứ anh còn cực hơn tôi, dù sao tôi cũng được ông xã nuôi cho đi học.

"Sao anh không thi step 1, step 2… rồi đổi bằng hành nghề." Tôi hỏi anh lúc break for lunch.

"Em không thấy MD office mọc lên như nấm ở Orange County sao" Dễ gì mình interview được nhận intern trong bệnh viện của tụi Mỹ đâu em, accent mình trọ trẹ, nó không nhận mình resident đâu." Anh húng hắng ho, mấy tháng nay làm ở tiệm ăn overtime "mình nói tiếng Anh không giỏi, y tá nó nghe y lệnh không ra, bệnh nhân không hiểu mình nói gì, ai mà dám nhận mình."

"Vậy làm sao sửa accent"" tôi hỏi lại.

"Già đầu rồi còn sửa gì nữa em, muscle cứng, tongue cứng, vùng Broca trong não cũng hết nhạy bén tiếp nhận new language". Anh cười. "Có mấy đứa nhỏ nó qua đây sớm nên tụi nó sướng hơn lứa của mình."

"Ừ! Anh nói đúng đó, đám bạn cùng học với em hồi phổ thông qua đây mười mấy năm trước, đứa nào cũng học tới Doctor hết ráo." Tôi gật gù. "Dân Việt Nam mình học giỏi thiệt".

"Mà tụi nó ở Vietnam dễ dầu gì học được ở Đại Học. Ba đi cải tạo, Má bán trà đá, lấy tiền đâu mà đóng học phí. Như em đây, nhà em phải bán đất đai để lo cho em đi học." Tôi kể tiếp.

"Ở Mỹ này con nhà nghèo, cha mẹ income thấp thì được nhà nước cho tiền học, cho tiền sách. Như vợ chồng anh đây một năm cũng được mấy ngàn tiền học, tiền sách vở, được khám chữa bệnh miễn phí. Con anh đi học được free, sáng nào cũng được ăn breakfast no nê với một ly sữa tươi đầy, nên tụi nó mau cao dữ lắm." Anh nói.

"Tụi em không được cái gì hết, vì middle income." Tôi than. Anh cười hề hề "Ở Mỹ này anh nào lững lơ anh đó chết. Thà giàu hẳn, hay nghèo mạp rệp như anh.

Bẵng đi hơn một năm, tôi không gặp anh nữa vì tôi nghỉ học ở nhà sinh con. Một buổi sáng mùa đông lạnh, tôi đứng co ro ở trạm xe buýt để về nhà sau khi nộp đơn xin đi học ở trường college mà lúc trước tôi học ESL.

"Thuyên! Phải em đó không"" Tôi nghe một giọng nói quen thuộc. Quay đầu nhìn thấy hai vợ chồng anh ở parking lot ra. Anh tấp xe lại cho tôi quá giang.

"Em sinh con rồi có khỏe không"" Chị hỏi tôi giọng ân cần.

"Dạ khỏe, em đẻ mổ, tiền co-pay mắc dữ lắm" Tôi than. "Như anh chị sướng, có nhà nước lo."

"À! Mà anh chị lúc này học tới đâu rồi""Tôi hỏi.

"Chưa đâu vào đâu hết, mới xếp lớp tiếng Anh. Mùa tới anh chị mới bắt đầu học science courses. Còn em thì sao"" Anh vừa quẹo trái vừa hỏi.

"Em test xếp lớp hai tuần trước. Em học lớp tiếng Anh 110".

"Giỏi quá ta" chị kêu lên "Nguời ta qua đây cả năm chưa được lên lớp đó đâu, học hồi nào mà hay vậy""

"Em có bầu cứ ở nhà lấy sách tiếng Anh ra đọc tới lui, thành ra biết nhiều từ" tôi kể "Mà em nói không được, cứ ngọng nghịu chẳng thằng Mỹ nào nó nghe được, nó cứ hỏi lại không" Em lại không nghe ra" Tôi than.

"Từ từ cái gì cũng qua" Anh chị an ủi "Ai mới qua cũng vậy. Rồi em đi học lại có con nhỏ thì tính sao" Ở Mỹ này mà có con nhỏ là bó tay đó em, tiền babysister mắc lắm đó!"

"Em chắc chỉ lấy lớp đêm được thôi, chờ ảnh đi làm về rồi đi." Tôi trả lời.

Xe về đến nơi vợ chồng tôi ở share phòng, tôi cảm ơn anh chị.

Anh chọc tôi "Ở Việt Nam ở nhà lầu, qua đây ở garage người ta có buồn không"” Chị an ủi "Hồi anh chị mới qua, cũng ở basement của nhà bà con, lạnh muốn chết mà không có sưởi, không có nệm nằm gì hết trơn. Phải tuần sau ổng đi ngoài đường thấy người ta bỏ không tấm nệm, mới rinh về mẹ con nằm đỡ. Anh trai chị hồi mới qua, bị jobless, phải đi lụm ve chai, cứ thấy chỗ nào có rác là mừng đó em.”

Anh chị rủ tôi đi học lớp Anatomy, là môn cơ thể học, một môn căn bản cho những ai theo học ngành health care.

Vì đã từng học ở Việt Nam môn này, nên chúng tôi nắm bắt vấn đề rất nhanh. Thi thực hành, tôi được điểm cao thứ hai, xếp sau anh. Còn lý thuyết thì tôi lãnh con C.

"Em phải cẩn thận điểm, nếu sau này muốn học lên, GPA phải cao" Anh nhắc tôi.

"Em không take notes được, khó quá, em nghe ông thầy nói cứ như vịt nghe sấm. Mà ông này lại chẳng giảng theo cuốn sách nào."

Anh cho tôi mượn tập. Chữ doctor có khác, tôi chẳng chép lại được gì. Anh cũng bận đi làm tối mắt tối mũi. Anh em chỉ gặp nhau trong lớp học.

Tôi nhờ nhà tôi mua cho cái record. Ông thầy nói hươu vượn gì cũng thu hết ráo. Ngủ cũng gắn headphone nghe, nấu cơm, giặt giũ, cho con ăn, cho con bú cũng nghe. Test thứ hai tôi bay lên đứng đầu thực hành, còn lý thyết được strong A. Anh thì lúc nào cũng đứng nhất.

"Thuyên giỏi quá, em có trí nhớ tốt thiệt đó." Anh chị khen.

"Em thức đến 02-03 giờ sáng để ghi chép lại bài. Thằng con em hay thức đêm, em dỗ nó rồi thức luôn". Tôi ho sặc sụa. Anh chị nhìn tôi ái ngại.

Hết mùa học, tôi chia tay anh chị không học chung được nữa vì phải lo dọn nhà. Rồi lại dọn nữa, dọn hai ba lần vẫn chưa yên. Khi thì chủ phòng khó chịu vì con tôi khóc, khi thì ở vùng không an toàn bị đập kiếng xe..mướn apartment thì chúng tôi cáng đáng không nổi.

Anh chị vẫn tiếp tục học, bắt nhiều lớp, học nhanh như diều gặp gió. Với kiến thức của một doctor thì chương trình community college không có gì khó khăn với họ. Nghe anh kể anh có ý định nộp đơn vào Pharmacy Shool, vì ngành Dược đang phát triển tại Mỹ. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho thân mình, vì hồi ở Việt Nam, tôi chỉ được học những kiến thức lạc hậu, những lý thuyết chính trị nhồi sọ mà có đến chết tôi cũng chẳng nhớ nổi vì hoàn toàn trái ngược với thực tế mà tôi thấy.

*

Buổi tối tại một restaurant góc đường Bolsa, khu Little Saigon, chúng tôi có một bữa tiệc nhỏ của mấy người bạn học cũ mừng tôi qua Mỹ. Tôi cũng gặp lại Doãn, anh bạn hàng xóm, người đã từng làm tôi điên đảo thời high school. Lịch lãm trong bộ đồ Vest sang trọng, Doãn tự hào giới thiệu vợ mình, một cô gái gốc Việt sinh ở Mỹ, cũng là một bác sỹ khoa mắt tốt nghiệp ở trường Medical School nổi tiếng Bắc Mỹ, trường nổi tiếng anh đang theo học chuyên khoa giải phẫu thần kinh.

Nhìn đám bạn doctor thỏa thuê mãn nguyện trên xứ cờ Huê, tôi ngậm ngùi nghĩ tới mình và Châu. Tội nghiệp đã năm năm rồi, tôi nghe bạn bè nói Châu vẫn còn làm công không cho một bệnh viện ở Saigon. Nhớ lại hồi đó tôi cũng vậy, cứ đến ngày lễ tết là đổ mồ hôi hột vì phải lo quà cáp biếu xén cho mấy ông xếp. Nghe tôi kể doctor ở Vietnam lương không đủ mua một con gà luộc, thậm chí còn không lương, tụi nó trố mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh.

Doãn đang la rầy thằng con ba tuổi của anh làm đổ nước. Thằng bé nói tiếng Anh thực là sõi. Lúc ra ngoài xe, Doãn đến chào vợ chồng tôi, bày tỏ ý định chuẩn bị dọn sang Cali cho thằng nhỏ học tiếng Việt. "Doãn sợ ở bên đó gặp toàn Mỹ, nó cưới vợ Mỹ thì chết cha!"

"Vậy mà hồi nãy mới tự hào khoe về giọng tiếng Anh chuẩn như Mỹ trắng của vợ mình và căn nhà mới tậu ở khu Mỹ trắng." Tôi cười thầm.

*

Tôi đến thư viện gần nhà gặp Phước, một người bạn học cùng trường hồi ở Việt Nam nhưng khác khoa. Mắt sâu hoắm, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch. Phước cho biết anh đang chuẩn bị dự thi International Board Doctor để lấy bằng tương đương tại Mỹ.

"Ở nhà giữ con, lấy sách của Phước học rồi thi chung cho vui!" Phước đề nghị.

"Thôi Phước học đi, Thuyên còn phải lo đi kiếm tiền phụ ông xã, hãng xưởng bây giờ bấp bênh quá."

Phước được cái sướng là chỉ ngồi lo học, chưa con cái, vợ làm y tá lương cao, nhà cửa đã có sẵn.

"Ở Mỹ học hay lắm, Thuyên học được mà, học lại đi." Phước nói "Phước cũng phải chịu đựng lắm chứ, ăn rồi ngồi thư viện, ông bà già vợ nói lên nói xuống là bám váy đàn bà."Phước chặc lưỡi "nghĩ đến kiếm tiền thì thiếu gì nghề để làm ra tiền ở xứ này, đi làm Nail, làm tóc, cashier, chạy bàn…"

"Nhiều lúc bên vợ nói quá, cũng muốn bỏ cuộc quách đi làm hãng cho xong." Phước kể.

Ra bãi xe, Phước vẫy tay chào tôi, đưa tôi số phone, hẹn chừng nào muốn thi, Phước cho mượn sách copy "ai nói gì nói, đường mình mình cứ đi, miễn sao mình đạt được giấc mơ!"

"Ước mơ vuơn tới ngôi sao hả"" tôi chọc Phước. "Thôi, để Thuyên lo con cái cho nó khỏe hẳn rồi tính, trẻ em hôm nay, thế giới ngày mai mà!"

Phước cười "Qua Mỹ mấy năm rồi mà kiểu ăn nói cũng không đổi, y chang như hồi đi học ở Việt Nam."

Tối hôm đó tôi phone cho anh, người bạn học cũ ở trên, nhờ anh cho mượn cuốn schedule mùa học tới.

Tôi bắt đầu step by step để thực hiện giấc mơ Mỹ, đường nào cũng tới La Mã. Tôi làm không xong, thì con tôi sẽ làm giùm tôi.

Lương NguyênThảo

Ý kiến bạn đọc
08/03/201415:39:18
Khách
Cam on chi Tuong Van chia se. Nguyen Thao lau nay it co Vao Vietbao online nen khong biet chi Viet nhung dong nay.
19/05/201211:37:20
Khách
Nhỏ,

Chị may mắn hơn em, xx của chị qua Mỹ từ 82. Nhà cửa không phải chạy... xô giống Nhỏ, chị chỉ làm một full-time job là nuôi con, nội trợ và... học. Học part time thôi, cứ chồng đi làm về là ảnh đổi ca sang làm gà trống giữ con cho gà... mái tới trường. Chuyện học hành cũng lắm nỗi truân chuyên, nhất là khi bà Má bon chen làm bà sinh viên! Giờ nhớ lại, học hành thi cử toàn trong nước mắt vì nỗi nhớ con, nhớ chồng (chị đi học xa mất mấy năm, năm cuối cùng chọn thực tập ngay trong state nhà nên mới đỡ... toét mắt đó Nhỏ). Đường nào cũng tới La Mã, ăn thua mình có... lì đủ không, chồng con support cỡ nào. Cố lên em, mặc dù chị rất thích câu cuối cùng trong bài viết nhưng chị tin rằng ở xứ này với khả năng và ý chí thể hiện trong bài viết của em, cả hai mẹ con sẽ cùng biến Dream Comes True nhỏ ơi!

Tường Vân (Chị mới ghé thăm "nhà" của em bên FB và WP, cám ơn em đã invite chị nhé)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,252,001
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến