Hôm nay,  

Dì Trà Mi

15/10/200800:00:00(Xem: 171607)

 

Người viết: Trân Nguyên

Bài số 2431-16208508-vb4151008Tác giả sinh năm 1970, cư dân Monterey Park, Nam California, đang làm việc tại St. Joseph Providence Med. Center; Nghề nghiệp: siêu âm. Trân Nguyên đã góp nhiều bài viết đặc biệt và đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2006. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.

***

Nơi tôi làm việc có một nơi cao chót trên tầng sân thượng, nơi mặt trời mỗi sáng tới mọc và buổi chiều lằng lặng ra đi & mà tôi thường mang hình ảnh đó trong lòng để miêu tả sự vô thường của cuộc đời. Thấm thoát mà tôi đặt chân tới xứ này đã tròn 20 năm. Ngày tôi mới đến Mỹ chỉ vừa 16 tuổi, trăng non mới ló đầu thềm ngỡ ngàng và ngây thơ. Ba tôi đón Mẹ và tôi ở phi trường Los sau 10 năm dài xa cách và nhung nhớ. . .  Nhưng cuộc trùng phùng hội ngộ không lâu thì tôi khám phá, bên cạnh Mẹ tôi, cha còn có bóng dáng một người đàn bà khác: Dì Trà Mi - Bạn học của cha tôi. Ngày xưa, Mẹ nói: Họ là bạn rất thân!!! Nhưng tôi còn lâu mới tin. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt là tôi nhận ra ngay điều bất thường. Nhưng tôi cứ yêu cha tôi, lỗi nằm ở người đàn bà đó. Tôi khẳng định! Tuổi trẻ nóng nảy và háo thắng, tôi không tin là mình không thể đánh gục người đàn bà "cả gan" đã dành Ba của tôi. Mỗi lần dì đến thăm, tôi leo lên lầu, trùm mềm. . . ốm!!! Ba lo lắng hỏi, thì tôi nói tôi không thích Dì kia tới. Ba im lặng mà không giải thích gì. Một lần đang sinh hoạt gia đình Phật tử, Dì đi lễ chùa, gặp tôi Dì mừng rỡ. . . ôm tôi, tôi gỡ tay ra lùi lại: - Người như Dì mà cũng bày đặt đi Chùa hở" Rồi khanh khách cười, nụ cười bén ngót sắc như dao. Dì nhìn tôi khẩn khoản. Tôi quay lại thách thức: - Tôi nói có chữ nào sai (" ) Người ta nói, dì Trà Mi là người không đơn giản và không dễ gì đối phó. Vậy mà đứng trước mặt tôi Dì ngây hiền đến dại dột: - -Sao. . . sao con giống hệt Ba con. Tôi quay lưng đắc thắng. Ai nói giống Cha thì được chớ mà nói giống Mẹ là tôi: Sức mấy!Mặc dù, Mẹ tôi một thời "tuyệt sắc giai nhân". Nhưng Mẹ thì hiền như cục đất, suốt đời chỉ biết phục tùng va yêu thương cha thôi, sức mấy mà hất nổi mấy tảng đá phù dung lúc nào cũng vây hãm lấy cha. Nghĩ vậy mà tôi luôn nghênh nghênh tự đắc, là tôi đã làm một điều vĩ đại còn hơn cả trả hiếu cho Mẹ. Mặc dù những việc tôi làm Mẹ không hề biết. Ví dụ Dì Trà Mi khen áo tôi đẹp, thì tức khắc : - Đẹp xấu không quan trọng, hễ là đừng lấy áo của người khác mặc, thì sẽ chẳng giống ai. Mẹ tôi vốn mềm mỏng, yếu đuối và cả tin. . .  Tất nhiên là tin luôn cả sự hiện diện của Dì Trà Mi bên cạnh Ba tôi. Bằng chứng là trong nhà tôi ngày xưa, đã treo nhiều bức ảnh mà Dì Trà Mi ôm Mẹ tôi cười, rất ngọt. Nhưng mà tôi thì cứ như cơn bão cát vun vút từng cơn vào người Dì kia, mỗi khi gặp mặt. Ai biểu Dì si mê Ba, hay hai người si mê nhau, tôi không thể nào chấp nhận nổi. Mỗi lần như vậy Dì đều im lặng nhìn Ba tôi nhẫn nhục mà không bao giờ mệt mỏi. Ánh nhìn buồn và đẹp vời vợi mang một sức chịu đựng vô vàn!!! Và số lần Dì thăm viếng nhà tôi cũng thưa dần. Lần cuối cùng gặp Dì là trong một đám cưới. Tôi ngồi với Ba. Và Dì. . . lần đầu tiên tôi thấy hai người không ngó mặt nhau. Tôi len lén nhìn, đôi mắt ướt của Dì, buồn đến tàn nhẫn. Đôi mắt như đang tạ từ điều mà mình yêu dấu nhiều năm. Tôi hả hê, tự đắc cả một ngày vui mà không để ý hôm đó Ba gần như không ăn gì. *Năm tôi vào college, lạ lùng thay người đàn ông tôi gặp đầu đời cung sinh ra trên một mảnh đất với cha tôi. Nơi trôi chảy một dòng sông tên của Họ: Sông Hàn. Tôi gặp Hàn ở cùng một ngôi trường, y như ngày xưa cha gặp dì Trà Mi ở Quốc Học Đồng Khánh. Tôi sống nhiều với bên ngoại nên đặc sệt tiếng Huế. Quê của Hàn cách một con đèo Hải Vân. . . Đà Nẵng. Lần đầu tiên gặp, đôi mắt ngùn ngụt lửa với đôi mày đen thui của Hàn nhìn tôi sâu hoắm. Tôi tỉnh bơ, việc gì. . . Hàn nhẩn nha ngâm nga: - Học trò xứ Quảng ra thi, Thấy cô gái Huế, chân đi không đành. Tôi dùng hết sức điệu đàng mà chua ngoa cuả con gái Huế: - Hứ!!! một tiếng thấu trời xanh, sân trường chao đảo, ngúng nguẩy bỏ đi. Hàn nối gót với mấy câu thơ Mường Mán: - Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó! Về đi thôi O nớ. . . chiều rồi!Chiều xuống bên nhau, tôi im lặng gật đầu. Vậy là. . . Ngày đó còn nhỏ, tôi làm sao hiểu và tiên liệu hết khắp nẻo đường đời. . . Tôi với Hàn sẽ lần lượt dẫm qua, dẫm qua nhiều số phận, trong đó có cả số phận của chính mình. Tôi lớn lên, sinh nhật tôi lần lượt qua đi, đếm tới lần thứ 20 bên người bạn thân nhất đời mình là Hàn (có nghĩa là gấp đôi số thời gian Dì Trà Mi ở bên cạnh Cha tôi, lúc Mẹ và tôi chưa có mặt)Hai đứa cùng nhau chứng kiến bao nhiêu là vật đổi sao dời, cùng nhau chia bùi xẻ ngọt, chứng kiến ca. . . ngày vui của đôi bên và thế hệ thứ hai chào đời. Nhiều lần tôi cứ tự hỏi tôi là gì trong lòng của Hàn và ngược lại. . . Nếu chỉ nói thuần túy hai chữ tình bạn không thôi thì thật không gì sánh bằng. Thôi thì cứ là. . .  những dấu chấm lửng. . . không tên. Hàn cười vu vơ. Mọi người công nhận và ngưỡng mộ tình bạn của chúng tôi. Hai đứa cứ phoong phoong đạp xe song song trên con đường lộng gió tuyệt đẹp như thời còn đi học. . . Mà không bao giờ ngờ rằng, có một ngày con đường đó hẹp dần, hẹp dần và chỉ còn có một. Không cần biết đó là đường lên Thiên đàng hay xuống địa ngục, nhưng đến nước này rồi thì không còn chọn lựa nào khác, chỉ còn thẳng tắp một con đường và tiếp tục lao. Phía trước là vực sâu, mà cứ đẹp như Vườn Địa Đàng. Hai đứa ôm nhau lăn dài xuống dốc mà. . . không thể nào quay lại nỗi. Tôi nhắm mắt: - Hàn ơi! Em sợ quá!! Nhưng vô vọng, hai đứa vốn là người thôi chứ đâu phải hai vị thánh sống!Tình yêu là chuyện muôn đời. Người ta dùng biết bao ngôn từ mỹ miều để miêu tả nó. Với tôi tình yêu là: Tôi yêu Hàn và. . .  vợ anh ấy cũng yêu ảnh như tôi. Ngày xưa bên Hàn, tôi thấy tình bạn của hai đứa thiêng liêng đến chừng nào, thì bây giờ tôi thấy hoảng hốt chừng đó. Mỗi lần nhìn gương, tôi không còn nhìn thấy mình mà cứ thấy hình ảnh Dì Trà Mi, thấy cả người "đầu ấp tay gối" với Anh mỗi đêm. Lòng se thắt buồn đau mà không thể chia xẻ cùng ai. Ngày xưa, tôi chiến thắng Dì Trà Mi một cách dễ dàng mà bây giờ, hơn lúc nào hết, tôi cần phải thắng con tim yếu ớt của mình, thì tôi lại thua. Thua đậm!Tôi sợ. . . sợ hãi một ngày nào đó, tôi sẽ nhận đủ trở lại những gì mà Dì Trà Mi đã âm thầm trải qua, chông gai và nhiều hy sinh lắm, tôi biết. Người đời bảo không nên yêu một người đàn ông đã có vợ, trừ phi người đó là cha mình. Nhưng đàn ông có vợ trên đời không chỉ có mỗi cha mình nên chi từ đó xảy ra nhiều bi kịch. Ngày mai tôi sẽ xa Hàn, sẽ rời khỏi nơi này. . .  Không hẳn là tôi muốn bỏ cuộc. Tôi chỉ về lại nơi mà Ba tôi đã đón tôi vào 20 năm trước, để phụng dưỡng người đã ngoài 75, có nghĩa là số tuổi của người Dì kia cũng đã xấp xỉ bằng ngần đó. Tôi không biết có còn cơ hội nhìn lại suối tóc của người đàn bà tuyệt đẹp ngày xưa, mà thời gian và những cơn sóng đời đã làm bạc đầu đến trắng phau. TRÂN NGUYÊN<"xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,195,098
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến