Hôm nay,  

M

01/04/200900:00:00(Xem: 139782)

m


Tác giả: Nguyễn Thượng Đức
Bài số 2576-16208653- vb440109

Ngày đầu Tháng Tư  được coi là “April Fool’s  Day” - Ngày cá tháng tư, ngày của trò chơi phỉnh gạt nhau cho vui. Mời theo dõi cuộc hành trình của m... Mong tác giả Nguiyễn Thượng Đức sẽ góp thêm bài mới.

***
Nỗi rạo rực ào ạt dâng lên làm m  cảm thấy hừng hực trên mặt.  m không biết hai má mình có hồng lên hay không.  Mắt m long lanh.  Nhịp thở trở nên dồn dập.  M nép sát tấm thân mỏng manh của mình vào gốc cây điệp, nghiêng đầu mở lớn đôi mắt tròn để cố thâu hết trọn vẹn hình ảnh trước mặt. Trên chiếc võng đang đong đưa nhè nhẹ, người đàn ông đã thôi hý hoáy với cây bút và cuốn sổ nhỏ.  Lúc này cuốn sổ được gác hờ trên bụng, cây bút lơi trong tay.  Đầu người đàn ông hơi ngoẹo qua một bên, mắt nhắm, khoảng ngực lên xuống đều đều theo nhịp thở.  Hình như người đàn ông đang thiếp vào cõi mơ mà ông đã vẽ lên qua những câu thơ viết nửa chừng.  Khuôn mặt người đàn ông rạng lên vẻ hân hoan.
Bây giờ trời lặng gió.  Hồi sáng sớm, cây cối trong vườn đã bị từng cơn gió lồng lộn kéo qua tước đám lá vàng còn sót lại ra khỏi cành, phơi bày thân cây trần truồng  với những cành lớn như cánh tay rắn chắc vạm vỡ.  m chẳng bao giờ thích gió.  Nàng còn ghét những khi trời gió bão là đằng khác. 
M đã thấy người đàn ông từ trong nhà bước ra ngã người trên võng từ buổi trưa, lúc trời im gió và những tia nắng hanh bắt đầu chan chút hơi ấm hiếm hoi xuống vườn. 
Cả tuần nay rồi, cơn đòi hỏi trong m ồ ạt dâng lên làm nàng ray rức, bức xúc.  m cảm thấy nỗi thúc bách của điều đang muốn được có.  Nỗi thúc bách bủa vây, quanh quẩn, chiếm trọn mọi khoảng thời gian của nàng, làm đầu óc nàng lúc nào cũng hình dung tưởng tượng đến những cảm giác, những no nê thoả mãn của mình khi điều ấy xảy ra. 
Lâu rồi m chưa được thụ hưởng cảm giác tuyệt vời của việc kề cận với da thịt đàn ông.  Lần cuối xảy ra cách đây có lẽ hơn tháng.  Nói cho ngay, lần ấy đối với m cũng chẳng để lại ấn tượng gì đặc biệt.  Lớp da nhợt nhạt nung núc mỡ như da heo tây của lão Mỹ già làm m phải cố gắng lắm mới đạt được mục đích. Mà cũng chẳng trọn vẹn.  Đang nửa chừng thì lão Mỹ già đứng dậy bỏ đi làm nàng chơi vơi hụt hẫng, không cảm thấy no đủ.


m thuộc tuýp cần phải có việc ấy, không thể thiếu.  Trời đất dường như đã sinh ra m như vậy.  Việc ấy nuôi dưỡng m, cho m sinh lực, sức sống.  Thiếu nó, m không thể tồn tại trên cõi đời này.  Có việc ấy, m hân hoan, tung tăng, thịt da  săn  cứng tràn trề.  Không có nó, m vật vờ lang thang kiếm tìm.  Từ một nơi bùn lầy  nước đọng nào đó không ai biết, m đã được sinh ra và lớn lên để kiếm tìm, để được chúi đầu vào những khoảng thịt da ấm áp của kẻ không cùng loài.
Người đàn ông khẽ trở mình.  m nhẹ nhàng lần đến thật gần.  Nàng đưa mắt quan sát khắp thân thể người đàn ông, dừng lại ở những nơi chọn lựa.  m chú tâm đến những khoảng da thịt không bị áo quần che đậy.  Khoảng da ở cổ người đàn ông hiện rõ làm nàng nôn nao, nỗi thúc bách trong người nàng trở nên dồn dập.  Đối với m, khoảng da thịt nơi cổ phía bên dưới tai, ngang bên cằm của người đàn ông là khoảng da thịt tuyệt vời nhất.
Rất nhẹ nhàng, m ghé người xuống, đưa môi mình vào cổ người đàn ông.  Toàn thân m như phừng lên vì cái ấm áp của da thịt người đàn ông chuyền qua.  m chúi người xuống, nâng cao thân hình mình lên như muốn chui thật sâu trong khoảng thịt da ấm áp đó.  M nhắm mắt, tận hưởng nỗi kích xúc ngút ngàn đang lan tràn trên thân thể.  m như run lên, no đủ hớn hở đón nhận những tia sống li ti đang từ da thịt người đàn ông tuôn tuôn vào nàng...
*
Người đàn ông vung tay đập mạnh vào ngay phía dưới tai mình.  Nguyên bàn tay với những ngón thật bự đánh vào cổ vang lên một tiếng "bép" sắc gọn.  Thân hình m  bẹp dí xuống.  Người đàn ông vuốt tay ra phía cằm, kéo theo m dính vào ngón tay.  Thịt da m nát ngướu.  Đôi cánh mong manh đã đẩy thân nàng vo ve đây đó từ thuở rời chốn bùn lầy nước đọng cũng quyện vào mớ bầy nhầy.
Người đàn ông ngồi hẳn dậy, nhìn xuống bàn tay xoè trước mặt.  Trên ngón tay đeo nhẫn của ông, m chỉ còn là một mảng xám đen nhỏ xíu như hột mè, nối vào vệt máu nhỏ kéo dài.  Người đàn ông nhìn vệt máu còn đỏ hỏn rồi đứng dậy bước vào nhà, miệng ông lầm bầm:
-- M...m... mu... muoi... muôi  muôi... muỗi nhiều quá!
Hình như kẻ đập chết m là một ông gốc Việt cà lăm.
Nguyễn Thượng Đức
(April Fool’s  Day!)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,479,459
Tác giả, tự giới thiệu là “người viết mới toanh” vì chưa từng viết bài gởi cho báo nào, cả ở VN lẫn Mỹ. Sơ lược tiểu sử: Từ 1971, từng học Trung Học Nguyễn Đình Chiểu, Mỹ Tho. Qua Mỹ năm 2009. Hiện ngụ tại Milpitas, San Jose, California.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2007 với bài viết "Duyên Nợ Với Nước Mỹ," kể chuyện gia đình có ông bố từng được người Mỹ nhận làm con nuôi, mà suốt 50 năm thăng trầm, cả nhà vẫn cứ hụt mãi cái hẹn với Hoa Kỳ.
Đây là bài viết “nóng hổi” về Boston, thành phố vừa xẩy ra vụ nổ bom trong ngày hội Marathon hôm 15 tháng Tư 2013. Trước đây 12 năm, Boston cũng là nơi xuất phát 19 tên không tặc từng tấn công nước Mỹ ngày 11/9/2001. Kông Li là bút hiệu của Phạm Công Lý,
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Cô định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. đầu thập niên 90, hiện là cư dân Berry Hill, Tennessee, làm việc trong Artist room của một công ty Mỹ. Sang năm 2013, đầu tháng Giêng, tác giả góp thêm bài “Thiên Thần Đen”,
Tác giả sinh năm 1956. Qua Mỹ tháng 10 năm 1994 cùng với gia đình theo diện HO. Hiện đang sống tại thành phố Tacoma, tiểu bang Washington. Đang làm việc cho một công ty thuộc ngành lâm nghiệp tại tiểu bang Washington. Sau đây là bài viết về nước Mỹ thứ ba của Minh Nghĩa.
Tác giả là Bác sĩ Vĩnh Chánh, thuộc Hội Y Khoa Huế Hải Ngoại. Bài “Không Bỏ anh em, không bỏ bạn bè” ông góp cho Viết về nước Mỹ gần 3 tháng trước hiện đã có gần 20,000 lượt người đọc. Tốt nghiệp Y Khoa Huế năm 1973, thời chiến tranh,
Cứ gọi cô là Quận Chúa, cái nickname mà thầy giáo lớp 10 đã gọi khi cô đậu thủ khoa vào ngôi trường có một lịch sử lẫy lừng trong thành phố và nằm trên một con đường đẹp nhất của thành phố – Trường Lý Tự Trọng
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu.
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, cựu sĩ quan VNCH, cựu tù công sản, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng
Tác giả là cư dân Minnesota, hiện làm việc trong ngành bưu điện. Đôi bạn Hoàng Trần - Thanh Mai đã góp nhiều bài đặc biệt và cùng nhận giải tác giả xuất sắc Viết Về Nước Mỹ 2008. Bài mới của ông kể chuyện du lịch vui vẻ từ California tới Bắc Cực. Bài đăng 2 kỳ. Phần tiếp theo là chuyện bắt đầu từ Grand Canyon. Hình ảnh, bộ tứ du lịch tại:
Nhạc sĩ Cung Tiến