Hôm nay,  

M

01/04/200900:00:00(Xem: 139835)

m


Tác giả: Nguyễn Thượng Đức
Bài số 2576-16208653- vb440109

Ngày đầu Tháng Tư  được coi là “April Fool’s  Day” - Ngày cá tháng tư, ngày của trò chơi phỉnh gạt nhau cho vui. Mời theo dõi cuộc hành trình của m... Mong tác giả Nguiyễn Thượng Đức sẽ góp thêm bài mới.

***
Nỗi rạo rực ào ạt dâng lên làm m  cảm thấy hừng hực trên mặt.  m không biết hai má mình có hồng lên hay không.  Mắt m long lanh.  Nhịp thở trở nên dồn dập.  M nép sát tấm thân mỏng manh của mình vào gốc cây điệp, nghiêng đầu mở lớn đôi mắt tròn để cố thâu hết trọn vẹn hình ảnh trước mặt. Trên chiếc võng đang đong đưa nhè nhẹ, người đàn ông đã thôi hý hoáy với cây bút và cuốn sổ nhỏ.  Lúc này cuốn sổ được gác hờ trên bụng, cây bút lơi trong tay.  Đầu người đàn ông hơi ngoẹo qua một bên, mắt nhắm, khoảng ngực lên xuống đều đều theo nhịp thở.  Hình như người đàn ông đang thiếp vào cõi mơ mà ông đã vẽ lên qua những câu thơ viết nửa chừng.  Khuôn mặt người đàn ông rạng lên vẻ hân hoan.
Bây giờ trời lặng gió.  Hồi sáng sớm, cây cối trong vườn đã bị từng cơn gió lồng lộn kéo qua tước đám lá vàng còn sót lại ra khỏi cành, phơi bày thân cây trần truồng  với những cành lớn như cánh tay rắn chắc vạm vỡ.  m chẳng bao giờ thích gió.  Nàng còn ghét những khi trời gió bão là đằng khác. 
M đã thấy người đàn ông từ trong nhà bước ra ngã người trên võng từ buổi trưa, lúc trời im gió và những tia nắng hanh bắt đầu chan chút hơi ấm hiếm hoi xuống vườn. 
Cả tuần nay rồi, cơn đòi hỏi trong m ồ ạt dâng lên làm nàng ray rức, bức xúc.  m cảm thấy nỗi thúc bách của điều đang muốn được có.  Nỗi thúc bách bủa vây, quanh quẩn, chiếm trọn mọi khoảng thời gian của nàng, làm đầu óc nàng lúc nào cũng hình dung tưởng tượng đến những cảm giác, những no nê thoả mãn của mình khi điều ấy xảy ra. 
Lâu rồi m chưa được thụ hưởng cảm giác tuyệt vời của việc kề cận với da thịt đàn ông.  Lần cuối xảy ra cách đây có lẽ hơn tháng.  Nói cho ngay, lần ấy đối với m cũng chẳng để lại ấn tượng gì đặc biệt.  Lớp da nhợt nhạt nung núc mỡ như da heo tây của lão Mỹ già làm m phải cố gắng lắm mới đạt được mục đích. Mà cũng chẳng trọn vẹn.  Đang nửa chừng thì lão Mỹ già đứng dậy bỏ đi làm nàng chơi vơi hụt hẫng, không cảm thấy no đủ.


m thuộc tuýp cần phải có việc ấy, không thể thiếu.  Trời đất dường như đã sinh ra m như vậy.  Việc ấy nuôi dưỡng m, cho m sinh lực, sức sống.  Thiếu nó, m không thể tồn tại trên cõi đời này.  Có việc ấy, m hân hoan, tung tăng, thịt da  săn  cứng tràn trề.  Không có nó, m vật vờ lang thang kiếm tìm.  Từ một nơi bùn lầy  nước đọng nào đó không ai biết, m đã được sinh ra và lớn lên để kiếm tìm, để được chúi đầu vào những khoảng thịt da ấm áp của kẻ không cùng loài.
Người đàn ông khẽ trở mình.  m nhẹ nhàng lần đến thật gần.  Nàng đưa mắt quan sát khắp thân thể người đàn ông, dừng lại ở những nơi chọn lựa.  m chú tâm đến những khoảng da thịt không bị áo quần che đậy.  Khoảng da ở cổ người đàn ông hiện rõ làm nàng nôn nao, nỗi thúc bách trong người nàng trở nên dồn dập.  Đối với m, khoảng da thịt nơi cổ phía bên dưới tai, ngang bên cằm của người đàn ông là khoảng da thịt tuyệt vời nhất.
Rất nhẹ nhàng, m ghé người xuống, đưa môi mình vào cổ người đàn ông.  Toàn thân m như phừng lên vì cái ấm áp của da thịt người đàn ông chuyền qua.  m chúi người xuống, nâng cao thân hình mình lên như muốn chui thật sâu trong khoảng thịt da ấm áp đó.  M nhắm mắt, tận hưởng nỗi kích xúc ngút ngàn đang lan tràn trên thân thể.  m như run lên, no đủ hớn hở đón nhận những tia sống li ti đang từ da thịt người đàn ông tuôn tuôn vào nàng...
*
Người đàn ông vung tay đập mạnh vào ngay phía dưới tai mình.  Nguyên bàn tay với những ngón thật bự đánh vào cổ vang lên một tiếng "bép" sắc gọn.  Thân hình m  bẹp dí xuống.  Người đàn ông vuốt tay ra phía cằm, kéo theo m dính vào ngón tay.  Thịt da m nát ngướu.  Đôi cánh mong manh đã đẩy thân nàng vo ve đây đó từ thuở rời chốn bùn lầy nước đọng cũng quyện vào mớ bầy nhầy.
Người đàn ông ngồi hẳn dậy, nhìn xuống bàn tay xoè trước mặt.  Trên ngón tay đeo nhẫn của ông, m chỉ còn là một mảng xám đen nhỏ xíu như hột mè, nối vào vệt máu nhỏ kéo dài.  Người đàn ông nhìn vệt máu còn đỏ hỏn rồi đứng dậy bước vào nhà, miệng ông lầm bầm:
-- M...m... mu... muoi... muôi  muôi... muỗi nhiều quá!
Hình như kẻ đập chết m là một ông gốc Việt cà lăm.
Nguyễn Thượng Đức
(April Fool’s  Day!)

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,657,980
Tác giả tên thật là Tô Văn Cấp, sinh năm 1941, cựu sĩ quan VNCH, cựu tù công sản, định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. 1, hiện làm việc tại học khu Ocean View. Ông đã góp nhiều bài viết về nước Mỹ, bài nào cũng cho thấy tấm lòng, và sự lạc quan, yêu đời. Bài viết mới nhất là một họp mặt trường cũ, với niềm vui của tình thầy trò.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, 2000, hai lần nhận giải thưởng, đã là thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết từ ba năm qua. Sách đã xuất bản: Chuyện Miền Thôn Dã.
Với một loạt truyện tự sự khác thường về đề tài đồng tính và sức mạnh gia đình, Lê Thị đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2012. Tác giả, 35 tuổi, cho biết đã đến Mỹ khi còn là một cậu bé “tiếng Việt chưa đủ vốn, tiếng Anh dăm ba chữ chập choẹ,” hiện hoạt động trong ngành thiết kế thời trang tại New York và Chicago. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả tên thật là Tô vĩnh Phúc. Trước 1975, tốt nghiệp cử nhân Luật Khoa và Văn Khoa tại Sài Gòn. Định cư tại Sacramento, California từ 1986, học và làm nhiều ngành khác nhau: Chủ nhiệm tuần báo Phù Sa, phát hành tại bắc Cali vào những năm 1990.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Bài dự viết về nước Mỹ gửi từ Sài Gòn bằng email, được đăng nguyên văn, không thêm bớt. Bài viết ngắn, tác giả 30 tuổi, cho biết đây là những câu hỏi mong được các chú bác anh em ở Mỹ trả lời.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài mới của tác giả.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles, từng nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012 với loạt bài kể chuyện câu cá đủ loại, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, sang Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... Chuyện lặn bắt bào ngư tại Mũi Arena -Mendocino, vùng Bắc Cali- là bài viết thứ năm của Mr. Bond.
Tác giả tự sơ lược tiểu sử: Trước năm 75, còn đi học, chỉ viết cho các báo thiếu nhi, học trò. Qua Mỹ từ 1990. Hiện ngụ tại Myrtle Beach, SC. Hải Âu tham dự viết về nước Mỹ từ 2010, bài đầu tiên: Mẹ Chồng, cho thấy tác giả có bút pháp đặc biệt, khi kể về hồn thiêng yêu thương của bà mẹ chồng. Bài mới nhất của tác giả kể về sự thần giao cách cảm của lòng mẹ bao la.
Trước 1975, tác giả là một nhà thơ quân đội, sĩ quan hải quân, từng tu nghiệp tại Mỹ. Sau năm 1975, ông trở thành người tù chính trị và định cư tại Hoa Kỳ theo diện H.O. Ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên và hai lần nhân giải, 2001 và 2012.
Nhạc sĩ Cung Tiến