Hôm nay,  

Tháng Tư...

01/04/200900:00:00(Xem: 843665)

Tháng Tư...

Tác giả: Phan 
Bài số 2575-16208652- vb440109

Thàng Tư thêm một lần trở lại. Mời đọc một đoản văn nhiều chất thơ và tâm sự lưu vong của Phan, một nhà báo, phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine ở Dallas. Tác giả đã nhận Giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2007.

***
 Tháng Tư trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Tháng Tư lá mới, Lễ Phục Sinh, thời tiết như tuổi trưởng thành - đẹp và đầy sức sống. Tháng Tư như sự khởi đầu của vũ trụ sau giấc ngủ đông. Thân cây già cỗi, khắc khoải qua mùa giá rét đã sinh ra chồi non trong thế giới tuần hoàn; chú bé co ro trong áo ấm thật dầy, đón xe bus học trò ngoài ngã tư đường lất phất sương đông - như lớn hẳn lên với nắng Tháng Tư - trong cái T shirt chói chang màu Texas; và con sóc con năm ngoái còn lẽo đẽo theo mẹ đến lề đường học luật giao thông, học cách qua đường sao cho đừng hoá kiếp! Chú sóc con Tháng Tư qua đường vừa ngoái lại mùa đông đã xa... hạt giẻ nuôi chú lớn chỉ còn có vỏ trong hốc cây; người mẹ già nhìn theo đứa con háo hức lên đường. - Giấc mộng đời vừa rụng khỏi thân cây, mái ấm gia đình... chú sóc con mang theo lời chúc lành của mẹ đi vào cõi mông lung.
Tháng Tư trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Những đám mây soi mình dưới ao cạn làm chùn chân chú bé tính xuống chơi. Tôi ngước lên trời quê tôi với tiếng thét gầm của máy bay phản lực F5 đang truy đuổi máy bay Mig 21 cố xâm nhập vùng trời Sài Gòn. Chiến tranh đã về tới vùng trời bình yên cuối cùng ở quê tôi. Trận chiến trên không làm cho người lớn hoang mang; người ít nói nhất như Phật Bà Quan Âm cũng loảng xoảng trên ban thờ... rồi rơi xuống đất, niềm tin đã lung lay! Mẹ tôi lo sắp xếp những bao bồng bột cho từng đứa con - mỗi đứa 2 bộ đồ, tờ giấy Khai sanh và Tờ khai gia đình (dĩ nhiên là bản sao). Mỗi đứa được cột vào cổ một sợi chỉ đỏ để Phật Bà Quan Âm luôn sát bên mình mà che chở cho những đứa con ham chơi của mẹ. Mẹ tôi, còn có mỗi âu lo. Lo mấy đứa nhỏ rồi đây thất lạc; mấy đứa lớn ngoài trận... không biết có nhớ ngậm Phật Bà vô miệng lúc xung phong!
Tháng Tư trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Chú sóc con đã qua được bên kia đường; đang tán gái. Cô bé sóc làm điệu suốt mùa đông trong hang đã quên lời mẹ dặn - thấy trai như lân thấy pháo. Chú bé tôi ném hòn sỏi xuống ao cho sóng loang đi những đám mây tạo ảo giác ao sâu, nhưng chân không bước xuống làn nước xuân mát rượi vì trên đầu tiếng gầm rú của phản lực cơ hấp dẫn hơn! Hai chiếc F chui vào những đám mây đen... mất dấu! Rồi đột nhiên lao ra khoảng da trời xanh trong với uy vũ của tốc độ chóng mặt; chiếc Mig quặt né vụng về nhưng  F ta hình như quá trớn; phải lượn một vòng thật rộng mới quay lại được để chơi tiếp trò chơi mèo vờn chuột.


Dưới đất, bạn bè tôi đã dang đôi tay bé con, chân chạy, đôi môi gầm rú... văng nước miếng lên tận mũi, tận mắt để rượt nhau - đứa nào cũng dành làm F để truy kích Mig. Thằng Đeo - con ông Chín Cấm, mới đạp đinh hai, ba hôm, chân còn xưng tù vù. Nó cò cò theo bạn, cũng dang tay làm máy bay Đầm Già đi thả trái châu, cho F thấy đường... bắn chết cha Việt cộng.
 Tháng Tư trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Những đám mây cổ tích không che chở nổi bầu trời tự do. Quê tôi từ đó không còn những cánh chim sắt mang tự hào dân tộc; chở ước mơ trẻ con bay tới tương lai. Chúng tôi qua tuổi bay bằng tay vào những giấc mơ Đại bàng. Chúng tôi bỏ xứ ra đi như con sóc con mới qua đường lúc nãy. Dòng sống cuốn trôi đi những giấc mơ thiên thần, thời gian xoá tan đi những bể dâu thời cuộc. Ký ức Tháng Tư chỉ còn như giấc mơ ban ngày.
Tháng Tư trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt. Chú sóc con ngồi nhìn những đám mây cổ tích, nhớ về hốc cây, những hạt giẻ no tròn từ trên cây hạt giẻ không rụng thẳng vào hang! Chú trở về con đường mà lần đó chú đã băng qua-một mình. Bên kia đường không cò là thế giới tuổi thơ. Tôi trở về nhà tôi cũng không còn là quê hương tôi nữa! Mây Tháng Tư trên trời mang bóng dáng mẹ tôi đang ngơ ngác tìm đàn con thất lạc. Tiếng gầm rú không xé toạc không gian như Tháng Tư cổ tích mà như tiếng kêu oan của những linh hồn mất nước chơi vơi...
Tháng Tư lá mới, Lễ Phục Sinh, thời tiết như tuổi trưởng thành - đẹp và đầy sức sống... đã chết theo dòng lịch sử lưu vong từ Tháng Tư năm ấy! Những Tháng Tư trôi theo dòng người hối hả khắp hành tinh. Tháng Tư dừng lại với cái chết của Đức Thánh Cha John Paul II - niềm tin cuối cùng của hoà bình thế giới đã ra đi ngày 02 Tháng Tư , năm 2005. Tháng Tư chỉ còn lại bầu trời nhiều mây và những cơn mưa bất chợt; những hốc cây thì thầm với gió đã bao đời sinh vật nhỏ bé, dễ thương, đến rồi đi. Mây Tháng Tư bay qua bầu trời mang trí tưởng trẻ con; mang hình hài quê cũ khi con không còn trẻ nên mãi mãi... Tháng Tư trời thường nhiều mây và những cơn mưa bất chợt.
Phan

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,926,788
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.
Đây là tự sự của một thành viên tham gia chương trình VVNM. Tác giả bắt đầu tập viết ở tuổi 70 (2015), trong thời gian hai năm đã vượt qua mọi khó khăn và đã đoạt được giải Danh Dự (2016) và giải Vinh Danh Tác Phẩm (2017). Tác Giả quê quán ở Bến tre, sang Mỹ năm 1973, môt chuyên viên kỹ thuật về hưu, đang định cư tại Orange County. Hiện ông vẫn tiếp tục viết với sức sáng tác mạnh mẽ.
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà sinh năm 1951tại miền Bắc VN, di cư vào miền Nam 1954, là thư ký hành chánh sở Mỹ cho tới ngày 29 tháng Tư 1975. Vượt biển và định cư tại Mỹ năm 1980, làm thư ký văn phòng chính ngạch tại City of San Joje từ 1988-2006. Về hưu vào tuổi 55, hiện ở nhà chăm nom các cháu nội ngoại. Bài đầu tiên của bà, “Cả Đời Tôi Làm Thư Ký Sở Mỹ. Sau đây là bài viết thứ hai của bà.
Tác giả là trưởng ban Tuyển Chọn Chung Kết giải Việt Báo từ năm 2017. Tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu, bà nhận giải chung kết VVNM 2001, với bài “32 Năm Người Mỹ Và Tôi” và vẫn tiếp tục viết. Bà hiện làm việc bán thời gian cho National-Interstate Council of State Board of Cosmetology (NIC) và là cư dân Westminster. Bài mới nhất là chuyện mấy bà mấy cô đi chụp quang tuyến để khám ung thư ngực.
Tác giả Hồ Nguyễn, cư dân Buffalo, NY. đã dự Viết Về Nước Mỹ từ hơn 10 năm trước Bài viết đầu tiên của ông là "Kinh 5 Dị Nhân" kể về vùng quê, nơi hơn 1000 người -phân nửa dân làng- vượt biên mà có tới hơn 400 người tử vong... Hiện ông đang là cư dân Orlando, FL. và bài mới là chuyện về một số người thành công, một đề tài mà ông đã được mời nói chuyện tại Đại Học Buffalo.
Anthony Hưng Cao là một Bác sĩ nha khoa, hiện hành nghề tại Costa Mesa, Nam Cali, từng nhận giải Tác Giả Xuất Sắc 2010,với hồi ký "My Life" chia sẻ kinh nghiệm học tập của ông. Ngoài nghiệp y khoa, ông còn là người viết văn, soạn nhạc và luôn tận tụy với sinh hoạt nghệ thuật, văn hóa, giáo dục. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Tác giả cùng 2 con gái tới Mỹ ngày 27 tháng Bảy năm 2001 theo diện đoàn tụ, hiện có tiệm Nails ở Texas và lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XIX. Bài viết mới của bà kể về nghề lái taxi tại Huế và người khách đặc biệt là một nhạc sĩ gốc Việt danh tiếng ở Mỹ.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây là bài viết mới nhất.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ năm 2017 và đây là bài viết thứ ba của ông. Ông tên thật Trần Thanh Hiền, sinh năm 1955 tại Thạch Hãn, Quảng Trị, định cư tại Tulsa, Oklahoma từ 1977. Sau 35 năm làm Engineering Designer trong ngành Safety Technology – Fire Protection (Kỹ Thuật An Toàn – Phòng Chống Lửa), đã về hưu năm 2015, khi vừa tròn lục tuần, hiện là thông dịch viên hữu thệ tiếng Việt cho Tulsa County District Court và làm thiện nguyện tại Tulsa Catholic Charities.
Nhạc sĩ Cung Tiến