Hôm nay,  

Ước Mơ Của Chị Sáu Nail

04/05/200900:00:00(Xem: 221235)

Ước Mơ Của Chị Sáu Nail

Tác giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài số 2605-16208682- vb250409                                                                            

Tác giả tham dự từ năm đầu  và sau một giải thưởng, ông  vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị, chỉ để hỗ trợ và cổ võ giải thưởng viết về nước Mỹ. Ông tự sơ lược về mình: Trước năm 1975, dạy học, quân nhân QLVNCH (khóa 18 Thủ Đức).Hiện giúp việc bán thời gian cho Sypris Data System Los Angeles. Bài mới nhất của ông nhân mùa Mother’s Day là kể về bà mẹ thuộc thế hệ thứ nhất của người Việt tại Mỹ.

***

Chị là con thứ Sáu của bác Bàng. Tên thật chị là Nương. Chị làm nghề nail. Bà Tư Trầu lối xóm thường gọi chị là con Sáu Nail cho dễ gọi, và để phân biệt với bà Sáu Móm bạn bà Tư Trầu ở gần nhà chị.  Chị Sáu Nương làm ở tiệm Nail Sài gòn nầy đã hai mươi năm rồi. Chị vừa xin nghỉ hưu.
Trước khi từ giã nghề nghiệp mà gần hai mươi năm gắn bó, chị bồi hồi luyến tiếc, ra vào ngẩn ngơ, buồn nhiều hơn vui.  Bỏ thì thương vương thì tội. Nhưng vì lý do sức khoẻ, và tuổi đã quá tri thiên mệnh, chị phải xin nghỉ thôi. Hơn nữa, hai người con gái của chị thúc dục chị mỗi ngày là mẹ phải nghỉ ngơi, hưởng nhàn, chúng con lo cho mẹ đầy đủ được mà.
Các cô đều có nhà ra ở riêng từ khi tốt nghiệp hậu đại học, và có việc làm vững chắc và thường xuyên chạy về nhà thăm cha mẹ,  săn sóc, lo lắng cho anh chị khi cuối tuần, ngày lễ. Ý kiến của các cô thường là quyết định cuối cùng. Tuy vậy, tính chị muốn tự túc, tự cường không muốn nhờ đến con cái. Thêm nữa, chị thích đi làm, ngồi nhà xem phim bộ, đi ra, đi vào chỉ chuốc bệnh vào người. Anh Sáu thì lương ba cọc, ba đồng, nay công ty laid off, mai sở cắt bớt giờ làm. Giờ thì anh cũng sắp tới tuổi hưu sáu lăm rồi.
Dù gì đi nữa, anh chị vẫn sống một cách sung túc nhờ bàn tay đảm của chị. Đúng như bài hát của Vân Sơn:  "Nghề Nail đâu có bèo. Tiền vô đầy ngăn kéo" nhưng tiếc thay bàn tay chị bắt đầu run run khi cầm cái dũa. Mắt chị phải mang kính lão vào mới thấy rõ khi cắt móng khỏi chạm vào da khách hàng. Làm nghề nầy, gặp người khách dễ tính, sơ hỡ chút đỉnh, họ bỏ qua, vui vẻ. Còn gặp kẻ khó tính, ưa kiếm chuyện, chuyện bé xé ra to. Họ đưa ra tòa thưa kiện làm tiền, ăn vạ,"play game" thì lôi thôi lắm! Tuy chị lớn tuổi nhất trong tiệm; nhưng cô chủ luôn trọng dụng, nể nang chị, và lấy làm tiếc rẽ khi phải đồng ý  cho chị nghỉ hưu. Cô mở tiệc khoản đãi để nói lời cảm ơn và giã từ chị.
Ở tiệm nầy, chị Sáu không những thâm niên đã gần hai mươi năm trong nghề, chị chỉ làm tiệm nầy từ khi ra nghề đến giờ, không nhảy tiệm nên có nhiều khách quen. Có những người khách họ  đến nhờ chị săn sóc móng tay, bàn chân, mái tóc, các con gái họ mới lên năm, lên bảy tuổi, bây giờ chúng thành thiếu nữ cũng theo mẹ đến tiệm Sài gòn Nail nầy  nhờ săn sóc bàn tay, suối tóc. "Cái răng cái tóc là vóc con người mà." Chị còn là là thầy của những cô thợ trẻ mới ra trường. Cô chủ hiện giờ, hồi cô mới xin vào làm ở đây, tay nghề non, lúc đó chị đã ngồi ở tiệm nầy chín năm rồi. Chị ân cần chỉ vẽ, giúp đỡ, khuyến khích cô bạn trẻ đồng nghiệp mới gia nhập nghề nail.
Cô N. làm ở đây 5 năm thì đùng một cái, tin dữ xảy ra, bà chủ tiệm bất ngờ bị tai nạn xe hơi, hôn mê, và hơn tám tháng  sau từ trần. Không rõ ông chủ tiệm để ý cô thợ trẻ tên N. từ lúc nào chị không rõ; nhưng muời lăm tháng sau khi vợ mất, ông chủ làm đám cưới với N. Cuộc tình họ thật là bí mật. Ai ai trong tiệm cũng ngỡ ngàng, chưng hửng. Cô N. là đàn em của chị, được chị tận tình chỉ vẽ, nâng đỡ lúc mới đến làm như đã kể trên,  nay bỗng nhiên một sớm, một chiều trở thành bà chủ mới. Chị Sáu không lấy đó làm hãnh diện, cậy thế, cậy thần gì, công việc của chị vẫn như cũ; hết lòng giúp đỡ cô chủ mới như giúp đỡ bà chủ cũ.
Chị tiếp tục công việc hàng ngày như thường lệ. Tính nết chị hiền lành, phóng khoáng, vui vẻ, hài hòa. Nhưng những con ngựa non háu đá trong tiệm; thỉnh thoảng ngỏ lời châm chọc nói xa, nói gần, nói bóng, nói gió, ganh tỵ, không để chị yên, chị chỉ cười, không giận dỗi trách móc, cãi cọ gì. Chị hiền khô như cục đất. Vì vậy, người người trong tiệm riết rồi ai cũng thích chị, mến chị.


Hồi mới vào làm ở tiệm nail nầy, tuổi chị đã 40. Bạn đồng nghiệp người trẻ nhất mới 17 đang học nghề vì có bà con xa gần với bà chủ cũ nên được nhận vào, vừa làm vừa học, còn lại là những người vừa mới ra trường thẩm mỹ và cũng có người lăn lộn trong nghề đã năm, bảy năm, kinh nghiệm đầy mình, và nhảy tiệm cũng thuộc hàng sư phụ. Có người đã đi xuyên bang, nay mỏi gối chồn chân, để dành bộn bạc, ôm trọn mớ tiền  trở lại nam Cali, mua nhà lập nghiệp cho gần gũi bà con đồng hương để được ăn cơm gạo trắng thơm nàng Hương, nước mắm Phú quốc. Ở các tiểu bang miền Đông, tuy nghề nầy hái ra tiền hơn miền Tây; nhưng mỗi lần kiếm thức ăn Việt nam phải lái xe cả trăm miles, và người Việt sống thưa thớt, rãi rác cách xa mấy mươi miles nên họ không có bạn bè, ít gặp được đồng hương, đồng hội, không vui vẻ, sôi nỗi như ở Little Sài gòn. 
Riêng chị Sáu, chị chân chỉ hạt bột, chị kết tiệm nầy từ hôm mới ra nghề đến giờ. Sống lâu lên lão làng. Nếu chị chịu khó đi học thêm ban đêm lấy bằng college, có license dạy học, tiếng Anh nói đúng giọng, xài từ cho chỉnh ,  chị xin chân giảng viên dạy nail ở các trường thẩm mỹ của tiểu bang hoặc làm giám khảo cho các kỳ thi nail không khó gì; nhưng chị thích an phận, thủ thường với những gì mình đang có, không ngó lên, so bì, bon chen tranh đua hơn thua với mọi người. Chị âm thầm làm việc phụ chồng, nuôi con.
Anh chị Sáu chỉ có hai người con gái. Hồi còn trẻ, anh Sáu thường thủ thỉ, rù rì với vợ những lúc hai vợ chồng có những ngày nghỉ: "nè mình ráng chịu đau một lần nữa thôi để chúng ta có đứa con trai nối dõi tông đường, chứ con Ái và con Liên khi lớn lên tụi nó lập gia đình, sinh con lấy họ chồng, mình mất đi dòng họ  nhà mình đó em". Chị Sáu suy nghĩ lung lắm nhưng sợ rằng hồi đó mình đã gần bốn mươi rồi, có bầu bạn bè sẽ cười cho. Hơn nữa , nó lại chui ra đứa con gái nữa thì sao. Chị an uỉ anh Sáu: "Em thấy ở bên nầy có con gái nhờ hơn con trai đó anh. Còn chuyện nối dõi dòng họ  như các cụ xưa nhà ta quan niệm thì đã lỗi thời rồi anh. Anh thấy không bà Sáu Móm đó, bà ấy về ở với cô Lan chứ đâu ở với mấy cậu con trai đâu. Em qua chơi thấy cô Lan săn sóc mẹ thật là chu đáo. Đi làm về không thấy mẹ trong nhà là chạy đi tìm mẹ ngay, nhiều lúc bà Sáu đang săn sóc mấy cụm hoa hồng hay đang trồng rau, tưới nước sau vườn. Cô Lan không thấy mẹ đã chạy qua nhà mình kiếm, anh có thấy không. Em cũng thường đùa với Lan là cô sắp lấy chồng rồi mà kiếm mẹ đòi bú sửa sao".
Bây giờ trong bụng chị Sáu lo lắm! Hai cô con gái nhà chị nhan sắc không nỗi tệ, lại có duyên ngầm. Một cô ba tám, cô kia bốn mươi mà chưa có nơi nào chính thức xin hỏi làm vợ mà cũng không có bạn trai, tình yêu, ước hẹn gì. Anh chị Sáu cứ lo khi anh chị về chầu tổ tiên; lũ trẻ vẫn chưa có người bầu bạn thì tính sao đây.
Hồi hai cô vừa mới tốt nghiệp bốn năm Đại Học, ong bướm châp chờn, kẻ đón người đưa, ai cũng muốn làm con rễ chị; nhưng hai cô cứ bảo các chàng trai si tình là phải chờ đợi, chờ lâu không được, bây giờ ai cũng vợ con đầy đàn, còn các cô tiếp tục học lên nữa để có một nghề nghiệp chắc chắn, lương bỗng cao hơn.
Mà thật vậy, cô Ái dược sĩ làm việc cho công ty Pharmacitical ở Los, cô Liên tiến sĩ phụ khảo đại học UCLA. Thật ra, họ không phải là những cô gáí ế chồng, các cô cũng có nhiều người Mỹ chưa một lần lập gia đình hay "giữa đàng đứt gánh" muốn kết tóc xe tơ; nhưng hai cô muốn " trâu ta ăn cỏ đồng ta" nên dung dằng chọn lựa. Các cô lại thích có chồng là người Việt nam cho hợp với phong tục, tập quán của người Việt; nghe cải lương, Paris By Night, Asia, mơ Lâm Nhật Tiến, Như Quỳnh, Mai Hương, Thanh Thúy, Vân Sơn, ăn mắm lóc, cá kho tộ, canh chua, bún chả Hà nôi, bún riêu, mì Quảng, bún bò giò heo, phở bò, cơm tấm Thành, dưa cải, củ kiệu, đọc báo tiếng Việt, v...v...và khói bị ông chồng Mỹ phàn nàn là vào nhà nghe nặng mùi nước mắm.
Các cô là những người con có hiếu nên theo đúng nỗi mong ước của anh chị Sáu muốn có rễ người Mỹ gốc Việt. Nhưng những chàng Việt nam thì trên không ngó xuống, dưới không dám nhìn lên nên các cô vẫn phòng không lẽ bóng, tuy các cô có tiền bạc rủng rỉnh, nhà cửa cái cho thuê dưới phố, cái ở trên đồi, xe BMW đời mới, cái chạy đi làm, cái hai chỗ ngồi để đi tắm biển, trượt tuyết Big Bear. Các cô nghi ngờ rằng: người ta lấy mình vì sự nghiệp, tài sản của mình chứ không phải tình yêu đôi lứa nên ngập ngừng so sánh, rồi trở thành gái lỡ thời. Phòng không chiếc bóng quanh năm.
Chị Sáu về hưu với nỗi mong ước có chút cháu ngoại để chị bận rộn với công việc hàng ngày; săn sóc cháu để quên đi nỗi buồn xa xứ nhưng biết đến bao giờ!
Nguyễn Hữu Thời

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,131,559
Mười bẩy năm trước đây, ngày gia đình tôi vừa đến Mỹ, phóng viên nhật báo PEOPLE, có trụ sở đặt tại Muskegon City, thuộc tiểu bang Michigan đến phỏng vấn, cũng còn quá sớm, thời gian vừa chấm dứt chiến cuộc, vẫn còn có những sự kiện nóng bỏng, một số người Mỹ, nhất là nhóm phản chiến, chưa hiểu rõ người
Đã rất khuya mà Ngọc không tài nào chợp mắt được. Một phần có lẽ do hôm nay trời trở nên nóng lạ lùng làm Ngọc khó ngủ. Nhưng cái chính là Ngọc cứ mãi suy nghĩ về Ngày- của- Mẹ, ngày lễ mẹ đầu tiên trên đất Mỹ. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống ở Việt Nam, Ngọc đâu có hề biết hay nghe nhắc đến Ngày-của-Mẹ
Chiều thứ Bảy cuối năm Ất Dậu, ngồi chơi bên ly rượu tất niên ở nhà người bạn, vô tình cầm lên tờ báo Việt ngữ, tôi chợt bàng hoàng. Trong trang phân ưu lớn của tờ báo, người ta nói đến tên anh, thiếu tá Ngô Giáp. Chủ tịch hội ái hữu không quân Nam Cali, vừa qua đời ở tuổi 65! Đã 40 năm rồi từ ngày tôi biết anh
Ba mua cái bàn về rồi để đó đi làm.   Cái bàn còn nguyên trong thùng chưa ráp lạị   Bé Tí rủ: - Chị Tâm với em ráp cái bàn cho ba hen.    Tôi lắc đầu quầy quậy: - Tí rủ lộn người rồi.   Tay chân chị Tâm mà đụng vô mấy cái vụ này thì.... hỏng bét. Con Tí cười cười:
Rất vui khi nhận thư góp ý cuả ông về bài "Dậy Học Trên Đất Mỹ" mà tôi viết cách đây không lâu. Vui nhất là thư của ông đến từ   Cần Thơ,   một miền đất thân yêu mà chắc trong nhiều năm nữa, tôi chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ mà thôi. Điều vui hơn là sau khi ông gửi những thắc mắc ấy đến, tôi lại nhận đuợc một lá thư 
Gần hai mươi năm sau ngày miền Nam Việt Nam sụp đổ, Hoàng mới đặt chân đến nước Hoa Kỳ theo diện HO. Tuổi đời gần năm mươi, hai bàn tay trắng, nhờ sự giúp đỡ của hội Từ Thiện và bạn hữu phải làm lại từ đầu, chạy ngược chạy xuôi tìm việc làm để có tiền thanh toán nơi ăn chốn ở. Bạn hữu muốn anh có một
Thằng bé ngồi kế bên chị nó, đòng đưa hai chân trong đôi giày màu trắng có viền đen. Ngồi đối diện với hai chị em nó là người đàn ông có đôi vai gầy, đang chăm chú đọc tờ báo xếp làm đôi, tóc ông lòa xòa rơi xuống vầng trán có nếp nhăn li ti. Thằng bé đưa mắt nhìn đám trẻ tung tăng đùa giỡn trong khung lưới nhựa
Bản Quốc ca Việt Nam được mở đầu cho cuốn băng nhạc, những bản hùng ca thời chiến, mà tôi đã nghe đi nghe lại hơn mười lăm năm nay. Tôi thường tìm đến băng nhạc này mỗi khi lòng xôn xao nhớ về quê hương và những ngày xưa yêu dấu.   Trong lời ca điệu nhạc đầy hùng khí như vẫn còn vang dội những bước chân hiên ngang
Đã mấy lần tôi bỏ chúng ra khỏi túi hành trang chuẩn bị lên đường thì bà cụ lại lén chờ lúc tôi không có mặt bỏ chúng vào,   -hôm ấy là ngày 15 tháng 6 năm 1975, ngày chót theo lệnh trình diện lên đường đi tu huyền- tôi xách cái túi lên thì lại thấy đôi dép râu và bộ bà-ba đen đã nằm lại trong đó từ lúc nào. Bực quá tôi lấy chúng
Mỗi khi hạ về, ngày của Mẹ lại đến. Bất chợt, bâng khuâng, tôi bỗng thấy ganh tỵ với những ai còn được cài bông hồng trên áo!   Sự ganh tỵ ích kỷ, nhỏ nhoi nhưng thật khó tránh khỏi. Thế rồi mọi ký ức, kỷ niệm với Mẹ, về Mẹ lại ùa về vỡ òa từng rung cảm để tôi không thể không cầm viết.   Viết không hay, nhưng phải viết vì
Nhạc sĩ Cung Tiến