Hôm nay,  

Ước Mơ Của Chị Sáu Nail

04/05/200900:00:00(Xem: 221199)

Ước Mơ Của Chị Sáu Nail

Tác giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài số 2605-16208682- vb250409                                                                            

Tác giả tham dự từ năm đầu  và sau một giải thưởng, ông  vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị, chỉ để hỗ trợ và cổ võ giải thưởng viết về nước Mỹ. Ông tự sơ lược về mình: Trước năm 1975, dạy học, quân nhân QLVNCH (khóa 18 Thủ Đức).Hiện giúp việc bán thời gian cho Sypris Data System Los Angeles. Bài mới nhất của ông nhân mùa Mother’s Day là kể về bà mẹ thuộc thế hệ thứ nhất của người Việt tại Mỹ.

***

Chị là con thứ Sáu của bác Bàng. Tên thật chị là Nương. Chị làm nghề nail. Bà Tư Trầu lối xóm thường gọi chị là con Sáu Nail cho dễ gọi, và để phân biệt với bà Sáu Móm bạn bà Tư Trầu ở gần nhà chị.  Chị Sáu Nương làm ở tiệm Nail Sài gòn nầy đã hai mươi năm rồi. Chị vừa xin nghỉ hưu.
Trước khi từ giã nghề nghiệp mà gần hai mươi năm gắn bó, chị bồi hồi luyến tiếc, ra vào ngẩn ngơ, buồn nhiều hơn vui.  Bỏ thì thương vương thì tội. Nhưng vì lý do sức khoẻ, và tuổi đã quá tri thiên mệnh, chị phải xin nghỉ thôi. Hơn nữa, hai người con gái của chị thúc dục chị mỗi ngày là mẹ phải nghỉ ngơi, hưởng nhàn, chúng con lo cho mẹ đầy đủ được mà.
Các cô đều có nhà ra ở riêng từ khi tốt nghiệp hậu đại học, và có việc làm vững chắc và thường xuyên chạy về nhà thăm cha mẹ,  săn sóc, lo lắng cho anh chị khi cuối tuần, ngày lễ. Ý kiến của các cô thường là quyết định cuối cùng. Tuy vậy, tính chị muốn tự túc, tự cường không muốn nhờ đến con cái. Thêm nữa, chị thích đi làm, ngồi nhà xem phim bộ, đi ra, đi vào chỉ chuốc bệnh vào người. Anh Sáu thì lương ba cọc, ba đồng, nay công ty laid off, mai sở cắt bớt giờ làm. Giờ thì anh cũng sắp tới tuổi hưu sáu lăm rồi.
Dù gì đi nữa, anh chị vẫn sống một cách sung túc nhờ bàn tay đảm của chị. Đúng như bài hát của Vân Sơn:  "Nghề Nail đâu có bèo. Tiền vô đầy ngăn kéo" nhưng tiếc thay bàn tay chị bắt đầu run run khi cầm cái dũa. Mắt chị phải mang kính lão vào mới thấy rõ khi cắt móng khỏi chạm vào da khách hàng. Làm nghề nầy, gặp người khách dễ tính, sơ hỡ chút đỉnh, họ bỏ qua, vui vẻ. Còn gặp kẻ khó tính, ưa kiếm chuyện, chuyện bé xé ra to. Họ đưa ra tòa thưa kiện làm tiền, ăn vạ,"play game" thì lôi thôi lắm! Tuy chị lớn tuổi nhất trong tiệm; nhưng cô chủ luôn trọng dụng, nể nang chị, và lấy làm tiếc rẽ khi phải đồng ý  cho chị nghỉ hưu. Cô mở tiệc khoản đãi để nói lời cảm ơn và giã từ chị.
Ở tiệm nầy, chị Sáu không những thâm niên đã gần hai mươi năm trong nghề, chị chỉ làm tiệm nầy từ khi ra nghề đến giờ, không nhảy tiệm nên có nhiều khách quen. Có những người khách họ  đến nhờ chị săn sóc móng tay, bàn chân, mái tóc, các con gái họ mới lên năm, lên bảy tuổi, bây giờ chúng thành thiếu nữ cũng theo mẹ đến tiệm Sài gòn Nail nầy  nhờ săn sóc bàn tay, suối tóc. "Cái răng cái tóc là vóc con người mà." Chị còn là là thầy của những cô thợ trẻ mới ra trường. Cô chủ hiện giờ, hồi cô mới xin vào làm ở đây, tay nghề non, lúc đó chị đã ngồi ở tiệm nầy chín năm rồi. Chị ân cần chỉ vẽ, giúp đỡ, khuyến khích cô bạn trẻ đồng nghiệp mới gia nhập nghề nail.
Cô N. làm ở đây 5 năm thì đùng một cái, tin dữ xảy ra, bà chủ tiệm bất ngờ bị tai nạn xe hơi, hôn mê, và hơn tám tháng  sau từ trần. Không rõ ông chủ tiệm để ý cô thợ trẻ tên N. từ lúc nào chị không rõ; nhưng muời lăm tháng sau khi vợ mất, ông chủ làm đám cưới với N. Cuộc tình họ thật là bí mật. Ai ai trong tiệm cũng ngỡ ngàng, chưng hửng. Cô N. là đàn em của chị, được chị tận tình chỉ vẽ, nâng đỡ lúc mới đến làm như đã kể trên,  nay bỗng nhiên một sớm, một chiều trở thành bà chủ mới. Chị Sáu không lấy đó làm hãnh diện, cậy thế, cậy thần gì, công việc của chị vẫn như cũ; hết lòng giúp đỡ cô chủ mới như giúp đỡ bà chủ cũ.
Chị tiếp tục công việc hàng ngày như thường lệ. Tính nết chị hiền lành, phóng khoáng, vui vẻ, hài hòa. Nhưng những con ngựa non háu đá trong tiệm; thỉnh thoảng ngỏ lời châm chọc nói xa, nói gần, nói bóng, nói gió, ganh tỵ, không để chị yên, chị chỉ cười, không giận dỗi trách móc, cãi cọ gì. Chị hiền khô như cục đất. Vì vậy, người người trong tiệm riết rồi ai cũng thích chị, mến chị.


Hồi mới vào làm ở tiệm nail nầy, tuổi chị đã 40. Bạn đồng nghiệp người trẻ nhất mới 17 đang học nghề vì có bà con xa gần với bà chủ cũ nên được nhận vào, vừa làm vừa học, còn lại là những người vừa mới ra trường thẩm mỹ và cũng có người lăn lộn trong nghề đã năm, bảy năm, kinh nghiệm đầy mình, và nhảy tiệm cũng thuộc hàng sư phụ. Có người đã đi xuyên bang, nay mỏi gối chồn chân, để dành bộn bạc, ôm trọn mớ tiền  trở lại nam Cali, mua nhà lập nghiệp cho gần gũi bà con đồng hương để được ăn cơm gạo trắng thơm nàng Hương, nước mắm Phú quốc. Ở các tiểu bang miền Đông, tuy nghề nầy hái ra tiền hơn miền Tây; nhưng mỗi lần kiếm thức ăn Việt nam phải lái xe cả trăm miles, và người Việt sống thưa thớt, rãi rác cách xa mấy mươi miles nên họ không có bạn bè, ít gặp được đồng hương, đồng hội, không vui vẻ, sôi nỗi như ở Little Sài gòn. 
Riêng chị Sáu, chị chân chỉ hạt bột, chị kết tiệm nầy từ hôm mới ra nghề đến giờ. Sống lâu lên lão làng. Nếu chị chịu khó đi học thêm ban đêm lấy bằng college, có license dạy học, tiếng Anh nói đúng giọng, xài từ cho chỉnh ,  chị xin chân giảng viên dạy nail ở các trường thẩm mỹ của tiểu bang hoặc làm giám khảo cho các kỳ thi nail không khó gì; nhưng chị thích an phận, thủ thường với những gì mình đang có, không ngó lên, so bì, bon chen tranh đua hơn thua với mọi người. Chị âm thầm làm việc phụ chồng, nuôi con.
Anh chị Sáu chỉ có hai người con gái. Hồi còn trẻ, anh Sáu thường thủ thỉ, rù rì với vợ những lúc hai vợ chồng có những ngày nghỉ: "nè mình ráng chịu đau một lần nữa thôi để chúng ta có đứa con trai nối dõi tông đường, chứ con Ái và con Liên khi lớn lên tụi nó lập gia đình, sinh con lấy họ chồng, mình mất đi dòng họ  nhà mình đó em". Chị Sáu suy nghĩ lung lắm nhưng sợ rằng hồi đó mình đã gần bốn mươi rồi, có bầu bạn bè sẽ cười cho. Hơn nữa , nó lại chui ra đứa con gái nữa thì sao. Chị an uỉ anh Sáu: "Em thấy ở bên nầy có con gái nhờ hơn con trai đó anh. Còn chuyện nối dõi dòng họ  như các cụ xưa nhà ta quan niệm thì đã lỗi thời rồi anh. Anh thấy không bà Sáu Móm đó, bà ấy về ở với cô Lan chứ đâu ở với mấy cậu con trai đâu. Em qua chơi thấy cô Lan săn sóc mẹ thật là chu đáo. Đi làm về không thấy mẹ trong nhà là chạy đi tìm mẹ ngay, nhiều lúc bà Sáu đang săn sóc mấy cụm hoa hồng hay đang trồng rau, tưới nước sau vườn. Cô Lan không thấy mẹ đã chạy qua nhà mình kiếm, anh có thấy không. Em cũng thường đùa với Lan là cô sắp lấy chồng rồi mà kiếm mẹ đòi bú sửa sao".
Bây giờ trong bụng chị Sáu lo lắm! Hai cô con gái nhà chị nhan sắc không nỗi tệ, lại có duyên ngầm. Một cô ba tám, cô kia bốn mươi mà chưa có nơi nào chính thức xin hỏi làm vợ mà cũng không có bạn trai, tình yêu, ước hẹn gì. Anh chị Sáu cứ lo khi anh chị về chầu tổ tiên; lũ trẻ vẫn chưa có người bầu bạn thì tính sao đây.
Hồi hai cô vừa mới tốt nghiệp bốn năm Đại Học, ong bướm châp chờn, kẻ đón người đưa, ai cũng muốn làm con rễ chị; nhưng hai cô cứ bảo các chàng trai si tình là phải chờ đợi, chờ lâu không được, bây giờ ai cũng vợ con đầy đàn, còn các cô tiếp tục học lên nữa để có một nghề nghiệp chắc chắn, lương bỗng cao hơn.
Mà thật vậy, cô Ái dược sĩ làm việc cho công ty Pharmacitical ở Los, cô Liên tiến sĩ phụ khảo đại học UCLA. Thật ra, họ không phải là những cô gáí ế chồng, các cô cũng có nhiều người Mỹ chưa một lần lập gia đình hay "giữa đàng đứt gánh" muốn kết tóc xe tơ; nhưng hai cô muốn " trâu ta ăn cỏ đồng ta" nên dung dằng chọn lựa. Các cô lại thích có chồng là người Việt nam cho hợp với phong tục, tập quán của người Việt; nghe cải lương, Paris By Night, Asia, mơ Lâm Nhật Tiến, Như Quỳnh, Mai Hương, Thanh Thúy, Vân Sơn, ăn mắm lóc, cá kho tộ, canh chua, bún chả Hà nôi, bún riêu, mì Quảng, bún bò giò heo, phở bò, cơm tấm Thành, dưa cải, củ kiệu, đọc báo tiếng Việt, v...v...và khói bị ông chồng Mỹ phàn nàn là vào nhà nghe nặng mùi nước mắm.
Các cô là những người con có hiếu nên theo đúng nỗi mong ước của anh chị Sáu muốn có rễ người Mỹ gốc Việt. Nhưng những chàng Việt nam thì trên không ngó xuống, dưới không dám nhìn lên nên các cô vẫn phòng không lẽ bóng, tuy các cô có tiền bạc rủng rỉnh, nhà cửa cái cho thuê dưới phố, cái ở trên đồi, xe BMW đời mới, cái chạy đi làm, cái hai chỗ ngồi để đi tắm biển, trượt tuyết Big Bear. Các cô nghi ngờ rằng: người ta lấy mình vì sự nghiệp, tài sản của mình chứ không phải tình yêu đôi lứa nên ngập ngừng so sánh, rồi trở thành gái lỡ thời. Phòng không chiếc bóng quanh năm.
Chị Sáu về hưu với nỗi mong ước có chút cháu ngoại để chị bận rộn với công việc hàng ngày; săn sóc cháu để quên đi nỗi buồn xa xứ nhưng biết đến bao giờ!
Nguyễn Hữu Thời

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,098,569
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến