Hôm nay,  

Gọi Mẹ Trong Nghịch Cảnh

15/05/200900:00:00(Xem: 188046)

Gọi Mẹ Trong Nghịch Cảnh

Tác giả: Kim Trần
Bài số 2614-16208691- vb651509

Sinh năm 1983, từng học ngành sư phạm tại Cal State, Kim Trần là tác giả đã hai lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ. Năm 2005, cô là người trẻ tuổi nhất trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ 2005 với bài viết ngắn nhất, 727 chữ, "Những bài học đầu tiên về nước Mỹ". Năm 2008, cô nhận giải vinh danh tác giả với bài viết về ma tuy,ù khi kể chuyện "Người Yêu Tôi: Một Con Nghiện." Lễ Mẹ năm trước, Kim Trần viết về Mẹ bằng cách  nhìn lại chính những cư xử vô tình của chính mình, như thường thấy của đứa con đối với mẹ. Bài viết mới của cô mùa lễ mẹ năm nay mang tên “Lỗi Lầm Của Mẹ - Nước Mắt Đời Con,” viết thay lời những đứa con bất hạnh kêu mẹ. Tựa đề được đặt lại theo nội dung.

***

Mẹ là nguồn gốc của nụ cười và niềm hạnh phúc. Không gì sánh bằng tình yêu thương và công ơn dưỡng dục của mẹ. Nhưng trong cuộc sống không ai hoàn hảo - kể cả mẹ - những người đang vô tình không biết rằng ở đâu đó trong góc tối căn phòng, bên song cửa lạnh lẽo, có những giọt nước mắt và lời nói nghẹn ngào của những đứa con đang cần sự lắng nghe, chia sẻ và vòng tay âu yếm của mẹ.
Thế gian có rất nhiều nỗi đau, và thiếu vắng tình thương yêu của mẹ là một trong những nỗi đau lớn nhất mà loài người khó vượt qua được...
Có biết bao tiếng gọi “Mẹ ơi!” Nhưng đằng sau những tiếng gọi đầm ấm, hạnh phúc, biết ơn, cũng có không ít tiếng gọi mẹ của những người con côi cút, bất hạnh.
Bài viết này thay lời của những người con đang thiếu vắng tình yêu thương của mẹ.
Đứa con bị bỏ rơi,
Mẹ ơi. Con biết mình không thể có mẹ bên cạnh, nhưng con vẫn mãi ước mơ đượcï gặp mẹ một lần.
Đành rằng mẹ là mẹ của con, là người đã mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày và đưa con đến với thế giới này, nhưng mẹ ơi, cuộc sống không có mẹ con từng quá mệt mỏi. Con đã trải qua những ngày tháng mồ côi không êm đềm, hạnh phúc như những đứa bé có cha mẹ khác.
Con không biết làm gì để quên đi nỗi đau không có mẹ. Mọi người thường bảo con: ai cũng có số phận, hãy chấp nhận và ngẩng cao nhìn đời. Con đã nhiều lần trách mẹ tại sao bỏ con, lúc mới sinh ra, khi con chưa biết gì, khi đầu óc con còn chưa hình dung và khắc ghi hình ảnh mẹ. Có lúc con cố gắng học dần cách chấp nhận số mệnh mồ côi của mình và nói với bản thân rằng mẹ cũng như bao nhiêu người mẹ khác, với tình yêu thương con sâu đậm; Việc dứt bỏ con là điều mẹ chẳng bao giờ muốn nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc.
Nhưng hoàn cảnh đó là gì hả mẹ"
Con đã cố gắng hình dung tất cả những lý do để mẹ phải bỏ con đi. Có phải người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ khi mẹ trót mang con" Mẹ không chịu nổi áp lực dư luận và miệng lưỡi nhân gian nên phải bỏ lại con để đi tìm cuộc sống mới. Hay vì gia cảnh quá khốn cùng mẹ không nuôi nổi con" Còn bao nhiêu câu hỏi khác con đã từng tự hỏi. Vô số lý do khác làm thành nỗi khúc mắc quá lớn mà có lẽ suốt cuộc đời này con mãi mãi không hiểu được.
Cũng đã có những lúc con nghĩ giá như mẹ đừng sinh con ra, để con phải mang mãi trong tâm trí "dấu chấm hỏi", bài hát cùng tên của thằng bé mồ côi như tâm trạng của chính con:

"Mẹ ơi, mẹ ở đâu"
Mẹ ơi, mẹ là ai"
Mưa rơi, ôi lạnh quá,
Gió buốt từng cơn,
Con nằm bơ vơ,
Nằm mơ một mái nhà,
Có mẹ và có cha.

Tại sao sinh em trong cuộc đời"
Mà sao không cho em tình người"
Tại sao em lang thang lạc loài"
Em nào có tội gì đâu! ..."

Đêm nào con cũng nghĩ đến mẹ, tự hỏi mẹ đang sống ở đâu, đang làm gì, có nghĩ đến con không"
Con lớn lên trong vòng tay của những người xa lạ, họ cũng đối xử tốt với con nhưng mẹ ơi con thèm tình yêu thương và vòng tay của mẹ. Con thầm nghĩ nếu mẹ không bỏ đi, con đã lớn lên trong cuộc sống khác, có thể sẽ cực khổ hơn cuộc sống con đã trải qua nhưng dù cho có là nước mắt hay nụ cười, con nghĩ có mẹ vẫn hơn trong đời. Con rất muốn tìm mẹ, nếu biết mẹ ở đâu dù có cực khổ đến đâu con nhất định sẽ tìm mẹ. Nhưng mẹ ơi làm sao con tìm mẹ khi con không biết chân dung hình hài của mẹ, không biết tên tuổi mẹ, và thậm chí không biết cả cái tên mẹ đặt cho con ngày sinh con ra. Con không biết làm gì lúc này, thốt gọi mẹ, òa khóc, hay im lặng và xót xa"


Dù không có mẹ bên cạnh nhưng con vẫn muốn cảm ơn mẹ đã sinh con ra. Con tự nói với bản thân rằng hạnh phúc lớn nhất đơn giản chỉ là con đã được sinh ra, để học cách sống, cách chấp nhận đau khổ và cảm nhận hạnh phúc. Máu trong người con từ mẹ mà ra, trái tim con đập, sức mạnh con có để đứng vững trong cuộc sống, tất cả những thứ đó cũng do mẹ tạo ra.
Đứa con không cùng
huyết thống,
Tuy không cùng máu mủ nhưng con thương mẹ như mẹ ruột của con. Mất đi người mẹ là nỗi đau quá lớn trong đời con, và được mẹ đây bảo bọc, con mãi không quên ơn sâu nghĩa nặng. Con không biết làm gì để đền đáp, chỉ biết cố gắng làm một người con đúng nghĩa, cho dù mẹ có xem con là người ngoài gia tộc. Nhiều lúc con rất muốn ôm mẹ vào lòng và nói con rất yêu mẹ, nhưng mẹ hình như không mong chờ điều ấy từ con.
Con thật sự mong muốn mẹ nhận ra con rất yêu mẹ và mong mẹ cũng yêu con như cách mẹ yêu các em, dù biết rằng điều ấy rất khó xảy ra. Tuy thế con biết mẹ yêu bố, vì thế mà mẹ chấp nhận gọi con bằng con của mẹ. Dù không cảm nhận được tình thương thật thụ của người mẹ dành cho con, con cũng vẫn muốn cảm ơn mẹ đã cho con cảm giác không còn là đứa trẻ mồ côi khi con được gọi mẹ bằng mẹ. Cho dù mẹ không sinh ra con nhưng con vẫn yêu mẹ như yêu người mẹ duy nhất của con. Có lúc con không cầm được nước mắt vì những câu nói vô tình của mẹ, những lần mẹ mắng và đuổi con đi, nhưng con không bao giờ trách mẹ.
Con rất hy vọng một ngày nào đó mẹ sẽ nhìn con bằng ánh mắt thiết tha như mẹ nhìn các em. Mẹ sẽ đón nhận những nụ hôn con muốn dành cho mẹ. Mẹ sẽ để con phụ mẹ trông em và giúp mẹ làm việc nhà. Mẹ sẽ để con ngủ trong vòng tay mẹ một lần... Con hy vọng .. ngày ấy sẽ không xa.
Đứa con hư hỏng,
"Hello, sao mẹ không bắt máy mẹ ơi""
"Hello, mẹ ơi. Có phải mẹ đó không" Mẹ đang nghe con phải không" Mẹ đừng tắt máy nhé. Mẹ ơi. Con biết mẹ giận và buồn con nhiều nhưng mẹ hãy nói chuyện với con đi. Con đang sợ lắm. Con biết mẹ đã quá thất vọng khi con trở nên hư hỏng thế này. Mẹ đã trông đợi quá nhiều ở con để rồi hôm nay con thành ra như thế. Mẹ bảo con "Đừng có gọi tao bằng mẹ mày nữa! Đi ra khỏi đây và đừng bao giờ trở về. Tao không có đứa con như mày." Mẹ đã mắng con và đẩy con ra khỏi cửa như thế. Con đã đứng như trời trồng. Tim con thắt lại sau câu nói ấy, và con đã bỏ đi hơn hai tuần chỉ vì những lời đay nghiến đó. Tại sao mẹ lại nỡ thốt ra những câu nói vô tình như thế" Lần đầu tiên con nếm những giọt nước mắt của mình, những giọt nước mắt mặn chát.
Những ngày con sống không có mẹ là những ngày địa ngục, lạnh lẽo và u tối. Con rất nhớ mẹ. Xin mẹ hãy tha thứ cho con. Con hứa sẽ không bao giờ phạm lỗi lầm như thế nữa. Con sẽ học ra trường, sẽ làm lại từ đầu. Con sẽ làm tất cả những gì có thể để bù đắp lại nỗi thất vọng và đau khổ của mẹ. Xin mẹ đừng ruồng bỏ con. Xin mẹ hãy cho con giữ lại đứa bé trong bụng. Mẹ ơi. Con cần mẹ. Con muốn tâm sự và kể cho mẹ nghe tất cả những gì đã xảy ra nhưng tại sao mẹ không nghe con giải thích. Mẹ đã không muốn nói chuyện với con. Mẹ à, có bao giờ mẹ (phone disconnected) hello, hello"
. . .
Mẹ ơi, là con nữa nè.
Con cần mẹ, con xin mẹ lắng nghe con một lần. Mẹ luôn muốn con nghe lời răn dạy của mẹ nhưng tại sao mẹ không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con. Mẹ luôn cho rằng mẹ là mẹ của con, mẹ sinh ra con nên mẹ hiểu tất cả những gì về con. Nếu mẹ hiểu con, con mong mẹ hiểu rằng giây phút này con chỉ muốn mẹ lắng nghe con.
Mẹ biết không, con tự tin mình sẽ có thể chăm sóc bản thân và đứa con trong bụng con. Con sẽ làm được, mẹ hãy cho con cơ hội chứng minh điều ấy. Mẹ ơi, con muốn được về nhà với mẹ. Xin mẹ tha thứ cho con và chấp nhận con. Không có mẹ, con sẽ chết mất mẹ à. Mẹ ơi, hãy gọi điện thoại cho con. Mẹ ơi...
. . .

Lời người viết: Chắc chắn còn nhiều lắm, tiếng kêu mẹ của những người con bất hạnh. Không thể kể hết. “Mẹ ơi!” Chỉ một tiếng kêu thôi, biết bao tình huống khác nhau. Ước mong những người mẹ, những người con cùng bỏ chút lòng hình dung thêm và nghĩ đến nhau.
Kim Trần

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 861,377,110
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến