Hôm nay,  

Tôi Thi Đậu Quốc Tịch

19/05/200900:00:00(Xem: 278968)

Tôi Thi Đậu Quốc Tịch

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2617-16208694- v351909

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***

Mục đích sau cùng của người di dân hay tị nạn ở xứ này là trở thành công dân Mỹ. Tôi cũng không khác chi. Điều ấy đã trở thành sự thật ngaỳ hôm qua vào lúc hai giỡ rưỡi trưa trong buổi lễ trao quyền quốc tịch ở cơ quan Sở Di Trú của tiểu bang Washington. Phải nói đây là sự kết hợp do công tôi chịu khó bỏ ra học, sự chăm lo của chồng tôi và điều may mắn.
Ngay từ hồi nộp đơn, chồng tôi đã chuẩn bị bài vở, thu băng để tôi học. Tôi biết mình tiếng Mỹ không có là bao nên cố tâm học để hy vọng thi đậu. Ngoài việc in bài học trên internet ra, chồng tôi còn đọc hết những câu đó vào cassette để tôi nghe trong khi lái xe và khi tôi ở nhà. Tôi cũng có được dĩa CD thi quốc tịch do người Mỹ đọc cho quen giọng. Mỗi lần đi làm hay đi đâu tôi mở cái CD nghe đến nổi gần thuộc lòng. Ngoài ra tôi còn phải học những câu về lý lịch của mình và tra nghĩa những danh từ mà có từ đến tiếng Việt tôi còn chưa biết! Cũng may là tôi có "cuốn tự điển sống" bên cạnh mình.
Tôi rất nhát nói và sợ nhất là điều này. Sợ vào gặp giám khảo rồi run mà không trả lời được gì cả. Chồng tôi nói là tôi cứ học cho thật kỹ thì sẽ thấy tự tin và đỡ sợ hơn khi thi. Dì Ba cùng quê với tôi cũng nói là mình đừng sợ gì cả, họ cũng như mình, cứ học cho kỹ bài là đậu. Tôi nghe vậy mà thấy vững lòng hơn nhiều.
Ngoài việc nghe học tôi nhắn với chị Hai tôi bên đó đi chùa thỉnh một câu thần chú để tôi học thuộc để đi thi! Có điều tôi rất bực mình là chồng tôi ít khi nào giúp tôi trực tiếp mà luôn đọc bài vào băng để tôi nghe. Ảnh nói như vậy tôi muốn nghe lúc nào, bao nhiêu lần đều được thay vì cứ hỏi ảnh hoài. Lần thi này tôi đóng tiền hơn ba trăm đồng, nghe nói trong tương lai tiền đóng có thể tăng gấp hai, tôi lại càng thêm lo. Thi rớt lần đầu chắc tôi không còn đầu óc đâu mà thi lại nữa. Trở thành công dân Mỹ bài học nói là tôi có thể bảo lãnh cho thân nhân, được làm việc cho chính phủ và có passport để đi chơi xứ nọ xứ kia cho biết với người ta. Điều này thúc đẩy tôi hăng hái học kỹ thêm. Tính từ ngày nộp đơn thi đã gần tám tháng  mà sao tôi không thấy thư gởi về hẹn ngày thi. Tôi đâm ra chán mà không chăm học như trước nữa. Và điều may mắn đã xảy ra cho tôi.
Số là có một hôm thư và các tờ quảng cáo gởi về quá nhiều. Chồng tôi vứt xấp quảng cáo qua bên không thèm đụng tới. Không biết sao bữa nọ tôi lại lục mấy tờ quảng cáo thì thấy ngay cái thư hẹn ngày đi thi của Sở Di Trú! Mừng ơi là mừng! Chồng tôi nói tôi đi mua bánh trái về cúng để tạ ơn. Tôi làm theo liền!
Trước ngày đi thi tôi vào hãng làm xin lấy vaction nghỉ  một tuần để ôn bài chuẩn bị. Mấy chị làm chung cười tôi nói là làm gì mà quan trọng dữ vậy. Ai nói gì thì nói chớ tôi biết mình kém dở nên phải lo xa. Hai ngày trước khi thi tôi nhờ chồng tôi đọc những câu hỏi để tôi trả lời và để biết câu nào mình chưa nhớ hiểu để học lại. Chồng tôi nói là tôi được tám mươi phần trăm rồi đó, chỉ cần học kỹ lại và bình tĩnh khi thi thì đậu thôi. Tôi cũng mong như vậy. Tôi hỏi mấy người quen thi rồi họ nói là nếu vào gặp được mấy ông, nhất là mấy ông bà giám khảo da đen thì dễ đậu lắm còn gặp mấy ông bà da vàng hỏi thì chỉ có nước xách gói ra về học lại. Tôi van vái là mình được gặp may mắn đó nếu không thi rớt là cái chắc. Tuần trước nghe nói vợ của một anh bạn đậu một cách dễ dàng nhờ gặp ông giám khảo da đen tôi thấy mà ham.


Hôm bữa thi tôi xin về sớm lúc mười một giờ rưỡi để chuẩn bị và chồng tôi lái xe đưa tôi lên nơi thi hẹn vào lúc hai giờ. Hôm đó trời nắng thật đẹp. Tôi ăn mặc chỉnh tề, chồng tôi cũng vậy. Tôi thì trong bụng đánh lô tô, chồng tôi bề ngoài không có gì lo nhưng tôi biết trong bụng ảnh cũng đang…đánh cá ngựa! Sau khi bị lạc đường chúng tôi tới cơ quan và trả năm đồng để vào đậu xe trong bãi. Qua cổng xét an ninh chúng tôi vào hàng số 3 để được phỏng vấn thi trên lầu hai. Khi lên lầu tôi thấy đã đông người đang chờ đợi, tây tầu, âu á đủ cả. Tôi hồi hộp ngồi chờ đợi cạnh hai vợ chồng người Phi với đứa con gái nhỏ và bà vợ là thí sinh. Nhìn giám khảo ra và gọi thí sinh  mà tôi thấy nôn cả ruột. Tôi cũng nhận thấy có rất nhiều giám khảo người Châu Á. Xin cho con đừng gặp mấy ông bà này, tôi lầm thầm trong bụng. Chờ đợi sao mà lâu vậy. Bài vở trong đầu tôi gần bay mất hết. Cửa phòng thi mở, tôi thấy một ông giám khảo da đen bước ra. Tôi nói với chồng tôi:
- Phải em được thi với ông này thì…
Mới nói tới đó thì ổng gọi tên tôi ngay! Hên ơi là hên! Tôi lật đật đứng dậy đi ngay lại cửa.
Sau khi cố lấy bình tỉnh để chào ông giám khảo, tôi được mời ngồi trước mặt ổng. Ông ta hỏi thăm sức khỏe của tôi rồi bắt đầu hỏi tên họ lý lịch và địa chỉ. Tôi nói được hết Ổng bắt đầu hỏi về những điều "có" và "không" của một người tạm trú ở Mỹ. Tôi cũng trả lời được. Ông khen "very good", sau đó ổng hỏi tôi bảy câu về lịch sử Mỹ, tôi cũng trả lời được. Lại "very good". Bỗng nhiên ổng hỏi:
- Cô có biết nghĩa chữ "deportation" là gì không"
Tôi chết cứng! Tôi không nhận được ra chữ đó. Tôi run run nói:
- Can you repeat, please.
Ông chịu lặp lại đến lần thứ ba thì ổng có vẻ muốn mời tôi ra khỏi phòng. Tôi quýnh quá nói đại:
- Sir, sir, repeat for me one more time. One more. Last time, Please! OK"
Ông cười ra tiếng tồi nói đây là lần chót nhe. Ổng đọc chậm và rõ, tự nhiên tôi nhận ra nó rồi lắp bắp trả lời:
- Means…you…sent back to your country…from the U.S (bị trả về xứ mình từ Mỹ)
Ông ta cười to nói "Very good!" Tôi mừng muốn xỉu luôn!
 Sau đó ông đọc cho tôi viết hai câu ngắn và đưa giấy tờ cho tôi ký. Tôi biết mình đã đậu! Đúng là gặp ông da đen thì đậu, y như lời thiên hạ nói mà.
Tôi định ra cửa làm mặt buồn để hù chồng tôi mà không được. Tôi bước ra cười toe toét, nói:
- Em đậu rồi anh ơi! Chồng tôi nói:
- Vậy hả!!!
Trên đường về tôi tíu tít kể lại cho chồng tôi nghe chuyện xảy ta trong phòng thi.
Tự nhiên tôi thấy hôm nay sao mà trời đẹp và yêu đời quá hổng biết nữa.
Thế là tôi đã đậu và trở thành công dân Mỹ. Tôi cảm ơn bề trên đã giúp đỡ, cảm ơn chồng tôi và những người quen thân đã khuyến khích. Kể từ đây tôi vững lòng tạo dựng cuộc đời nơi quốc gia mà tôi hãnh diện được chấp nhận làm công dân và cũng là quê hương xứ sở của mình từ đây.

Quê huơng cũ tôi chào từ biệt
Nhận nơi đây làm xứ sở thứ hai
Để sống hết cuộc đời còn lại.

Xin thành thật được chúc tất cả bà con cô chú thí sinh tương lai cũng được may mắn như tôi vậy./.

Trương Tấn Thành, WA.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,046,075
Để tôi kể cho ông nghe những giấc mơ của tôi, nó cứ lập đi lập lại trong nhiều năm, kể từ khi tôi biết mình là một người đàn ông cho tới bây giờ. Biết là một người đàn ông, ý ông là. Cứ hiểu theo nghĩa thông thường là một người không còn là một cậu con trai ngây thơ trong trắng nữa. OK, hiểu. Giấc mơ ấy luôn luôn bắt đầu
Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Là kỹ sư trong một hãng tele-communication tại San Diego, Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên,
Tác giả 36 tuổi, cho biết ông thuộc một gia đình HO, sang Mỹ cuối 1990, hiện là cư dân Barling, Arkansas, nghề nghiệp: accountant. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện vui vẻ gia đình Việt tại Mỹ  “Vợ làm Nail, chồng cắt cỏ”  rất được bạn đọc tán thưởng. Sau đây, thêm một bài viết mới của ông. Một chiều thứ sáu  đẹp trời nọ
Một buổi chiều nọ ba cha con tôi đang chơi trò vật lộn ì xèo trên sàn nhà. Bà xã đi đâu về mặt hầm hầm, bước vào nhà ngồi cái phịch xuống ghế sofa, chưa kịp nóng đít bả đã đứng dậy vổ tay bôm bốp ra hiệu yên lặng. Cha con tôi lập tức gỉa từ cuộc chơi kéo lại ngồi quây quần dưới chân mẹ nó, ngỏng cổ chuẩn bị nghe thông báo
Ngọc Anh là tác giả Viết Về Nước Mỹ ngay từ năm đầu tiên. Sau vụ nước Mỹ bị khủng bố tấn công làm nổ tháp đôi ở New York, cô viết bài "Tiểu Hợp Chủng Quốc" kể chuyện sở làm, một công ty chủ nhân người Ả Rập Hồi Giáo, nhưng hàng trăm nhân viên đủ gốc Á gốc Âu, gốc Do Thái sống với nhau hoà thuận. Bài viết được trao tặng
Dzô...dzô...dzô ... mày phải uống cho hết, Birthday Boy mà uống không hết là quê lắm đó. Đó là tiếng của đám bạn "xôi thịt" đến nhà Tom lúc ba mẹ vắng nhà để chúc mừng sinh nhật cho Tom, gọi là "xôi thịt" vì chúng đi theo và tung hô Tom chỉ vì Tom là con trai một của một thương gia giàu có ở vùng Nam California này, nên mọi trang trải
Vứt hết đống hành lý sang một bên cho mẹ và các cô dì dọn dẹp, tôi lững thững bước ra khoảng sân trống trước nhà. Những giọt nắng chiều óng ả chiếu xiên qua cành hoa phượng vỹ rồi ngã xuống mặt đường tạo thành những hình thù nhảy muá lơ thơ. Bầu trời nơi đây xanh biếc, ẩn hiện những áng mây hững hờ trôi. Một cơn gió thoảng
Tác giả Trương Ngọc Bảo Xuân đã nhận giải chung kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết "32 Năm Người Mỹ và Tôi". Cho tới nay, bà vẫn liên tục góp nhiều bài viết giá trị cho giải thưởng. Hiện bà cư trú tại Boat City, Marina del Rey, California;
Bồ Tùng Ma tên thật là Nguyễn Tân, 60 tuổi, cựu sĩ quan hải quân, định cư tại thành phố Glendale, là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ được đặc biệt quí trọng. Năm 2002, ông là tác giả nhận giải bán kết Viết Về Nước Mỹ với các bài viết
Thiệt lòng mà nói, từ sau buổi tiệc trao Giải Thưởng VVNM 2006, tôi rất háo hức muốn viết chút gì đó, ngăn ngắn cũng được để cám ơn Việt Báo và cám ơn các tác giả, nhưng tôi lại lu bu, rất lu bu vì phải "trả nợ hồi ký" cho các bạn của tôi sau chuyến vacation bên châu Âu vừa qua của mình. Lại còn chuyện "trong nhà ngoài ngõ" nữa chứ
Nhạc sĩ Cung Tiến