Hôm nay,  

Tôi Thi Đậu Quốc Tịch

19/05/200900:00:00(Xem: 278948)

Tôi Thi Đậu Quốc Tịch

Tác giả: Trương Tấn Thành
Bài số 2617-16208694- v351909

Tác giả là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục năm 2000, từng là nhà giáo trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA. Ông là một tác giả rất nhiệt thành đóng góp bài vở cho giải thưởng Viết Về Nước Mỹ và đã được trao tặng giải thưởng danh dự Viết Về Nước Mỹ năm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***

Mục đích sau cùng của người di dân hay tị nạn ở xứ này là trở thành công dân Mỹ. Tôi cũng không khác chi. Điều ấy đã trở thành sự thật ngaỳ hôm qua vào lúc hai giỡ rưỡi trưa trong buổi lễ trao quyền quốc tịch ở cơ quan Sở Di Trú của tiểu bang Washington. Phải nói đây là sự kết hợp do công tôi chịu khó bỏ ra học, sự chăm lo của chồng tôi và điều may mắn.
Ngay từ hồi nộp đơn, chồng tôi đã chuẩn bị bài vở, thu băng để tôi học. Tôi biết mình tiếng Mỹ không có là bao nên cố tâm học để hy vọng thi đậu. Ngoài việc in bài học trên internet ra, chồng tôi còn đọc hết những câu đó vào cassette để tôi nghe trong khi lái xe và khi tôi ở nhà. Tôi cũng có được dĩa CD thi quốc tịch do người Mỹ đọc cho quen giọng. Mỗi lần đi làm hay đi đâu tôi mở cái CD nghe đến nổi gần thuộc lòng. Ngoài ra tôi còn phải học những câu về lý lịch của mình và tra nghĩa những danh từ mà có từ đến tiếng Việt tôi còn chưa biết! Cũng may là tôi có "cuốn tự điển sống" bên cạnh mình.
Tôi rất nhát nói và sợ nhất là điều này. Sợ vào gặp giám khảo rồi run mà không trả lời được gì cả. Chồng tôi nói là tôi cứ học cho thật kỹ thì sẽ thấy tự tin và đỡ sợ hơn khi thi. Dì Ba cùng quê với tôi cũng nói là mình đừng sợ gì cả, họ cũng như mình, cứ học cho kỹ bài là đậu. Tôi nghe vậy mà thấy vững lòng hơn nhiều.
Ngoài việc nghe học tôi nhắn với chị Hai tôi bên đó đi chùa thỉnh một câu thần chú để tôi học thuộc để đi thi! Có điều tôi rất bực mình là chồng tôi ít khi nào giúp tôi trực tiếp mà luôn đọc bài vào băng để tôi nghe. Ảnh nói như vậy tôi muốn nghe lúc nào, bao nhiêu lần đều được thay vì cứ hỏi ảnh hoài. Lần thi này tôi đóng tiền hơn ba trăm đồng, nghe nói trong tương lai tiền đóng có thể tăng gấp hai, tôi lại càng thêm lo. Thi rớt lần đầu chắc tôi không còn đầu óc đâu mà thi lại nữa. Trở thành công dân Mỹ bài học nói là tôi có thể bảo lãnh cho thân nhân, được làm việc cho chính phủ và có passport để đi chơi xứ nọ xứ kia cho biết với người ta. Điều này thúc đẩy tôi hăng hái học kỹ thêm. Tính từ ngày nộp đơn thi đã gần tám tháng  mà sao tôi không thấy thư gởi về hẹn ngày thi. Tôi đâm ra chán mà không chăm học như trước nữa. Và điều may mắn đã xảy ra cho tôi.
Số là có một hôm thư và các tờ quảng cáo gởi về quá nhiều. Chồng tôi vứt xấp quảng cáo qua bên không thèm đụng tới. Không biết sao bữa nọ tôi lại lục mấy tờ quảng cáo thì thấy ngay cái thư hẹn ngày đi thi của Sở Di Trú! Mừng ơi là mừng! Chồng tôi nói tôi đi mua bánh trái về cúng để tạ ơn. Tôi làm theo liền!
Trước ngày đi thi tôi vào hãng làm xin lấy vaction nghỉ  một tuần để ôn bài chuẩn bị. Mấy chị làm chung cười tôi nói là làm gì mà quan trọng dữ vậy. Ai nói gì thì nói chớ tôi biết mình kém dở nên phải lo xa. Hai ngày trước khi thi tôi nhờ chồng tôi đọc những câu hỏi để tôi trả lời và để biết câu nào mình chưa nhớ hiểu để học lại. Chồng tôi nói là tôi được tám mươi phần trăm rồi đó, chỉ cần học kỹ lại và bình tĩnh khi thi thì đậu thôi. Tôi cũng mong như vậy. Tôi hỏi mấy người quen thi rồi họ nói là nếu vào gặp được mấy ông, nhất là mấy ông bà giám khảo da đen thì dễ đậu lắm còn gặp mấy ông bà da vàng hỏi thì chỉ có nước xách gói ra về học lại. Tôi van vái là mình được gặp may mắn đó nếu không thi rớt là cái chắc. Tuần trước nghe nói vợ của một anh bạn đậu một cách dễ dàng nhờ gặp ông giám khảo da đen tôi thấy mà ham.


Hôm bữa thi tôi xin về sớm lúc mười một giờ rưỡi để chuẩn bị và chồng tôi lái xe đưa tôi lên nơi thi hẹn vào lúc hai giờ. Hôm đó trời nắng thật đẹp. Tôi ăn mặc chỉnh tề, chồng tôi cũng vậy. Tôi thì trong bụng đánh lô tô, chồng tôi bề ngoài không có gì lo nhưng tôi biết trong bụng ảnh cũng đang…đánh cá ngựa! Sau khi bị lạc đường chúng tôi tới cơ quan và trả năm đồng để vào đậu xe trong bãi. Qua cổng xét an ninh chúng tôi vào hàng số 3 để được phỏng vấn thi trên lầu hai. Khi lên lầu tôi thấy đã đông người đang chờ đợi, tây tầu, âu á đủ cả. Tôi hồi hộp ngồi chờ đợi cạnh hai vợ chồng người Phi với đứa con gái nhỏ và bà vợ là thí sinh. Nhìn giám khảo ra và gọi thí sinh  mà tôi thấy nôn cả ruột. Tôi cũng nhận thấy có rất nhiều giám khảo người Châu Á. Xin cho con đừng gặp mấy ông bà này, tôi lầm thầm trong bụng. Chờ đợi sao mà lâu vậy. Bài vở trong đầu tôi gần bay mất hết. Cửa phòng thi mở, tôi thấy một ông giám khảo da đen bước ra. Tôi nói với chồng tôi:
- Phải em được thi với ông này thì…
Mới nói tới đó thì ổng gọi tên tôi ngay! Hên ơi là hên! Tôi lật đật đứng dậy đi ngay lại cửa.
Sau khi cố lấy bình tỉnh để chào ông giám khảo, tôi được mời ngồi trước mặt ổng. Ông ta hỏi thăm sức khỏe của tôi rồi bắt đầu hỏi tên họ lý lịch và địa chỉ. Tôi nói được hết Ổng bắt đầu hỏi về những điều "có" và "không" của một người tạm trú ở Mỹ. Tôi cũng trả lời được. Ông khen "very good", sau đó ổng hỏi tôi bảy câu về lịch sử Mỹ, tôi cũng trả lời được. Lại "very good". Bỗng nhiên ổng hỏi:
- Cô có biết nghĩa chữ "deportation" là gì không"
Tôi chết cứng! Tôi không nhận được ra chữ đó. Tôi run run nói:
- Can you repeat, please.
Ông chịu lặp lại đến lần thứ ba thì ổng có vẻ muốn mời tôi ra khỏi phòng. Tôi quýnh quá nói đại:
- Sir, sir, repeat for me one more time. One more. Last time, Please! OK"
Ông cười ra tiếng tồi nói đây là lần chót nhe. Ổng đọc chậm và rõ, tự nhiên tôi nhận ra nó rồi lắp bắp trả lời:
- Means…you…sent back to your country…from the U.S (bị trả về xứ mình từ Mỹ)
Ông ta cười to nói "Very good!" Tôi mừng muốn xỉu luôn!
 Sau đó ông đọc cho tôi viết hai câu ngắn và đưa giấy tờ cho tôi ký. Tôi biết mình đã đậu! Đúng là gặp ông da đen thì đậu, y như lời thiên hạ nói mà.
Tôi định ra cửa làm mặt buồn để hù chồng tôi mà không được. Tôi bước ra cười toe toét, nói:
- Em đậu rồi anh ơi! Chồng tôi nói:
- Vậy hả!!!
Trên đường về tôi tíu tít kể lại cho chồng tôi nghe chuyện xảy ta trong phòng thi.
Tự nhiên tôi thấy hôm nay sao mà trời đẹp và yêu đời quá hổng biết nữa.
Thế là tôi đã đậu và trở thành công dân Mỹ. Tôi cảm ơn bề trên đã giúp đỡ, cảm ơn chồng tôi và những người quen thân đã khuyến khích. Kể từ đây tôi vững lòng tạo dựng cuộc đời nơi quốc gia mà tôi hãnh diện được chấp nhận làm công dân và cũng là quê hương xứ sở của mình từ đây.

Quê huơng cũ tôi chào từ biệt
Nhận nơi đây làm xứ sở thứ hai
Để sống hết cuộc đời còn lại.

Xin thành thật được chúc tất cả bà con cô chú thí sinh tương lai cũng được may mắn như tôi vậy./.

Trương Tấn Thành, WA.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,023,101
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến