Hôm nay,  

Tập Yoga Để Bảo Vệ Sức Khỏe

13/01/201100:00:00(Xem: 240736)
Tập Yoga Để Bảo Vệ Sức Khỏe

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 3092-28392 vb5011311

Sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoà 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, từng sông ở Nam California. Từ 1995, định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, Sao Nam Trần Ngọc Bình đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông."
***

Nhiều vị khi mới quen tôi thường đoán lầm tuổi của tôi và tự xưng mình là "anh" và gọi tôi là," em." Nhưng khi tôi nói số tuổi thật của tôi thì các vị này liền hỏi tôi có, "bí kíp" gì không; tôi chỉ tủm tỉm cười và trả lời một cách ung dung, tự tín là chẳng có bí kíp gì hết mà chỉ do kiên nhẫn tập Yoga mà thôi.Vậy thì tập Yoga có khó không và tập như thế nào thì xin quý vị tiếp tục đọc cho hết bài này nhé !
Để bắt đầu câu chuyện, tôi xin trở ngược lại thời gian, vào năm 1979, tôi từ trại tù Phong Quang bị chuyển về trại tù Nam Hà chả là vì khi đó anh chàng Bình nhỏ tự kiêu, tự đại ở bên Tàu đòi, "dạy" cho CSVN một bài học mà kết quả ra sao thì chúng ta đã biết.
Tại trại tù Nam Hà,tôi mượn được quyển, "Phương Pháp Dưỡng Sinh" của bác sĩ Nguyễn văn Hưởng,xuất bản tại Hà Nội năm 1973 dày lối 60 tới 70 trang, khổ nhỏ với hình vẽ các thế tập Yoga của Ấn Độ và cách xoa bóp. Tôi chép lại và thầm nghĩ biết đâu sẽ có ngày dùng đến, vả lại những hôm thứ bẩy,chủ nhật chẳng có gì làm thì đây cũng là một cách tiêu khiển thì giờ.
Đến cuối năm 1979,tôi và một số anh em tù khác bị chuyển vào trại tù Gia Trung thuộc tỉnh Pleiku. Công việc hàng ngày của chúng tôi là khai hoang để lấy đất trồng sắn và khi đất đã bạc màu thì chuyển qua trồng cây thông là loại cây kỹ nghệ. 
Lúc này, sức khỏe của tôi đã sút giảm thấy rõ, mỗi khi tôi nói thì hơi gió thoát ra từ hai lỗ tai mà giọng nói lại thì thào như gió thổi qua ngọn cỏ, cộng thêm mấy bịnh mãn tinh nữa. 
Tôi biết là tôi phải làm một cái gì để sống sót mà về với vợ, với con đang mòn mắt trông chờ. 
Đời sống trong tù là một cuộc chiến âm thầm giữa CS và những Quân/Cán/Chính bị CS cầm tù, CS để mặc cho tù chết dần chết mòn để CS được tiếng là, "nhân đạo", nhưng tàn bạo thì không bút nào tả xiết. Nếu tôi chịu thua hoàn cảnh mà chết trong tù thì tôi lại thua CS một trận thứ hai sau ngày 30 tháng 4. Tôi phải sống để có ngày ra khỏi trại tù mà CS gọi là trại cải tạo, để nói lên sự tàn bạo,dối trá, vô nhân của lũ người-q uỷ này.Mất cây súng tôi còn cây viết. Tôi chưa thua đâu. Tôi biết tôi phải làm gì mà. Tôi nghĩ như thế.
Thế là tôi lấy quyển, "Phương Pháp Dưỡng Sinh" ra đọc và sáng hôm sau tôi thức dậy sớm hơn thường lệ và bắt đầu tập liền và chỉ lối 2 tháng sau sức khỏe tôi dần dần được cải thiện và các căn bịnh mãn tính cũng bớt hẳn, thế là tôi kiên trì tập, cho tới nay đã được 30 năm.
Có nhiều loại Yoga, loại mà tôi tập là loại Yoga thể dục.Tác giả nhấn mạnh điều này vì CS rất kỵ tôn giáo nếu không nói rõ thì sách làm sao mà xuất bản được mà lại còn phải có dăm ba câu như là câu vọng cổ lúc xuống xề để nói về gã râu kia thì mới ổn.
Cách tập thở mà các vị Yogi Ấn Độ khám phá ra cách đây hơn 4000 năm vẫn đúng theo như khoa học bây giờ. Câu hỏi mà tác giả đặt ra cho chúng ta là tại sao chúng ta lại bị bịnh và câu trả lời là tại chúng ta thở không đúng hay là chúng ta đã không xử dụng hết dung tích của hai lá phổi để mang oxy vào cho máu có đủ oxy đi nuôi tế bào trong cơ thể. 
Điều này thì ai trong chúng ta cũng biết khi học môn, "Cách Trí" ở lớp tư, lớp ba hồi còn nhỏ là máu đen chạy lên phổi trở thành máu đỏ để đi nuôi cơ thể. 
Chúng ta chỉ học phần, "tri" mà chưa thực hiện phần, "hành" như trong câu, "Tri hành hợp nhất" của ông Vương duơng Minh. Nếu ngay từ nhỏ mà chúng ta được thầy, cô chỉ cho luôn phần, "hành" thì hay biết mấy.

Cơ thể chúng ta cần thực phẩm cũng như không khí để sống, ta có thế nhịn ăn 3 tháng mà không chết thế nhưng nếu ta chỉ không thở trong khoảng 5 phút là đi đoong liền. Xem thế thì đủ biết thở quan trọng trong đời sống như thế nào. Các cụ già bên Ấn Độ thường hay đi dạo khi được hỏi các cụ trả lời là đang đi, "ăn" không khí.
Theo như trong sách, thì một cái thở có 4 giai đoạn, giai đoạn 1 từ từ hít vào cho đến khi không khí đầy phổi thì vẫn tiếp tục hít vào và đếm từ 1 đến 10 là giai đoạn 2. Mục đích của việc vẫn tiếp tục hít vào mà không ngưng thở, không đóng thanh quản là để cho máu có thì giờ hấp thụ oxy để chuyển từ máu đen là máu đói oxy sang máu đỏ là máu đã hấp thụ đủ oxy. Rồi từ từ thở ra nhẹ nhàng như con cò đáp xuống cánh đồng và cũng đếm từ 1 đến 10 là giai đoạn 3. Sau đó, thở ra bình thường như trong sinh hoạt hàng ngày và cũng đếm từ 1 đến 10 là giai đoạn 4. 
Tóm lại, một hơi thở gồm có 4 thời, thời thứ 1 hít vào, thời thứ 2 tiếp tục hít vào để giữ không khí trong phổi và đếm từ 1 tới 10, thời thứ 3 từ từ thở ra cũng đếm từ 1 đến 10 và thời thứ 4 thở ra bình thường như trong sinh hoạt hàng ngày và cũng đếm từ 1 đến 10. Mỗi thời là 15 giây, 4 thời là 1 phút và cũng theo như kinh nghiệm của tôi thay vì đếm đến 15 tôi chỉ đếm tới 10 là không cảm thấy mệt mà còn khoan khoái nữa. 
Nếu bạn thở đúng thì sẽ cảm thấy máu chạy rần rần trong mạch máu ở 2 cánh tay ,nếu thở sai thì sẽ thấy nhức đầu và phải ngưng liền và hãy tập làm sao cho đúng tức là cảm thấy máu chạy rần rần ở 2 cánh tay như đã nói ở phần trên.
Cái quan trọng của Yoga là bạn phải kiên nhẫn vì cơ thể của bạn luôn luôn thích nghỉ ngơi chứ không muốn bạn hành hạ nó, bắt nó tập. Nhưng nếu bạn kiên nhẫn thì bạn sẽ có thói quen và cứ đến giờ tập là bạn sẽ cảm thấy như thiếu một cái gì đó và bạn sẽ phải tập. 
Hồi tôi còn phải đi làm thì 9 giờ tối là tôi đi ngủ lối 1 giờ sáng là tôi thức dậy; tôi tập khoảng 1giờ rưỡi rồi đi ngủ trở lại. Sáng thức dậy lúc 5 giờ 30 sáng để sửa soạn đi làm.
Bây giờ tôi có thể nói rằng nếu người ta nghiện thuốc lá thì tôi nghiện không khí đến giờ nghiền là tôi tự động thức giấc và hít không khí. Cho tới bây giờ tôi đã ở Mỹ 19 năm rồi và khi mùa đông tới, tôi chẳng bao giờ phải chích ngừa cúm và chẳng bao giờ bị cúm. Yoga có tác dụng kích thích chức năng miễn nhiễm của cơ thể và tự điều chỉnh, tự chữa bịnh cho cơ thể ít nhất là tới 99% do đó bạn sẽ cảm thấy vui vẻ, yêu đời và yêu cuộc sống.
Trong cuốn sách này có lối 70 asana tức là các thế tập, tôi chỉ tập lối 35 thế asana mà cũng đã cảm thấy khỏe rồi. Nếu các bạn có thì giờ thì tập càng nhiều asana càng tốt. Thế asana tốt nhất là thế, "trồng cây chuối ngược" vì với thế này, bạn sẽ máu cung cấp cho bộ óc của bạn nhiều oxy và giúp cơ thể chống lại sự lão hóa nhiều hơn. Lý do là khi bạn lớn tuổi trái tim của bạn là cái bơm sẽ gặp trở ngại khi bơm máu lên não bộ,thế. "trồng chuối ngược" sẽ giúp giải quyết trở ngại này.
Xin kể hầu quý bạn một câu chuyện vui bên lề. Lúc còn ở trại tù Gia Trung anh Ngọc cùng ở một buồng tù với tôi, anh cũng tập Yoga. Một buổi sáng anh đang tập thở thì viên Công An trực trại tù có hỗn danh là "Quý búa" đi qua, thấy anh đang ngồi theo thế hoa sen, y liền nói:
“A, thằng kia mày cầu nguyện hả" Mày há mồm ra cho tao.” 
Miệng nói tay y liền thọc cái cán búa vào miệng anh. Rất bình tĩnh Ngọc nghiêng người qua một bên. Tên Quý búa bật lên cười rồi bỏ đi.
Mong các bạn chịu khó tập để có thể làm chủ sức khỏe của mình và tránh cái cảnh vào,ra rồi ra rồi lại vào bịnh viện làm buồn, khổ người thân và làm khổ mình mà vẫn không biết tại sao mình bị bịnh.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
11/07/201213:29:31
Khách
Trả lời PhI-Ng
Mua sách này ở Việt Nam hay trong các nhà sách Việt Nam ở mỹ may ra có thể bán.Mến
27/01/201122:17:26
Khách
Cám ơn Tác Giả Sao Nam Trần Ngọc Bình đã gửi bài viết rất có giá trị này. Các bạn nào cần có thể vào Link này: http://blog.yume.vn/xem-blog/phuong-phap-duong-sinh.thanggh.35CAA5D1.html
21/01/201120:01:56
Khách
Men chao Suma Gin
Dung vay tap Yoga rat tot.Men chao
21/01/201120:00:00
Khách
Chao chau Thao
Hinh nhu cac tiem sach VN o My cung co ban,neu khong thi phai goi mua o Sai Gon. Quyen nay duoc tai ban nhieu lan,va co them Bac Si Huynh Uyen Lien viet chung.Khi Linh Chi goi quyen nay cho bac,bac se forward cho chau
21/01/201119:55:20
Khách
Chao Jane
The tap tuy minh chon. Neu lon tuoi nen chon nhung the ma minh cam thay de cho minh.Quan trong van la cach tho.Men chao
21/01/201119:52:26
Khách
Chao Linh Chi
Xin cu goi cho toi. Dia chi email [email protected]
21/01/201120:20:43
Khách
Chao Linh
Neu bi binh phoi ma tap tho theo Yo ga thi tot lam.Co gang tap nhe.Men ( Goi lan 2)
21/01/201120:18:35
Khách
Chao PHI-NG
Hinh nhu cac tiem sach VN o My cung co ban.Neu khong thi mua o Saigon.Khi Linh Chi goi sach cho toi toi se forward den PHI -NG Men chao
21/01/201120:04:50
Khách
Chao Linh
Tap nhieu hay it la tuy minh .Nhung khi moi tap thi nen tap loi 80 cai tho.Khi tap co nam,ngoi tren ghe dau,hay kieu ngoi hoa sen. Chuc suc khoe.Men chao
13/01/201103:10:29
Khách
Mua sách này ở đâu,xin phép hỏi.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,729,041
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến