Hôm nay,  

Xông Đất

03/02/201100:00:00(Xem: 134926)
Xông Đất

Tác giả: Nguyễn Đức Thắng
Bài số 3110-28410 vb5020311

Tác giả là một nhà giáo và huynh trưởng hướng "ạo, hiện là hiệu trưởng trường trung học trường St Ignatius College Prep tại Fort Worth, Texas. Bài viết về nước Mỹ "ầu tiên của ông là "Người Vợ Bắc Kỳ". Chuyện các bà vợ chắc không bao giờ hết, mời đọc tiếp sang bài thứ ba, chuyện chuyện đầu năm xông đất trong một gia đình Việt tại Mỹ.

***

Cành mai giả và câu đối giấy đã làm tròn nhiệm vụ. Thật ra có nó trên tường cũng có nhiều điều hay. Nó biến thành chủ đề của những câu chuyện khi khách đến nhà. Năm nay, má tôi gọi điện thoại xuống nhắn cho biết là Nhà tôi không được bước ra khỏi nhà mồng một tết. Bà còn dặn chúng tôi là nhớ để ý xem ai là người đến nhà đầu tiên. Chắc hẳn ý bà muốn nói đến lệ xông đất đây chăng"
Xin ghi chú thêm: chúng tôi quen gọi bà má của nàng, tức bà má vợ của tôi, là má. Còn mẹ chồng thì gọi là mẹ.
Bên nhà chắc vẫn còn kiêng cữ ba cái vụ xông đất xông đai" Người xông đất nhà tôi năm nay thì giống như hằng năm, đó là ông đưa thư. Lần này tôi ra đợi ông ở thùng thư và kể cho ông nghe về sự hên xui do vía ông mang lại. Ông ta cười hì hì và nhắn tôi năm tới, nếu sợ, ông sẽ để thư của tôi ở bên nhà Steve dùm.
Thú thiệt, cái tết sau năm mà tôi bị đụng xe, Má tôi nhất quyết bắt tôi thức dậy cho sớm, mặc quần áo cho le, đi ra sân rồi bước ngược trở vào nhà. Tôi ừ hử cho qua chuyện, nhưng tối ngày 30, Người đã gọi điện thoại nhắn đi nhắn lại nhà tôi là phải bắt tôi làm cho bằng được thủ tục phiền hà đấy.
Chắc chắn Nhà tôi cũng chả hiểu gì về vía tốt xấu hay gì gì. Nhưng Má đã dặn thì nàng quyết chí làm theo. Đúng sáng mùng một tết, tôi bị Nàng gãi nhè nhẹ vào tay đánh thức tôi dậy. Các Bạn biết đấy, xuân thì ở bên nhà chứ xuân nào ở bên đây. Khí trời thì âm độ. Gió lạnh lại còn kéo hàn thử biểu xuống thêm hàng chục. Da thịt con người nào phải sắt phải đá. Tôi lầu bầu ba tiếng vô nghĩa rổi quay mặt vào trong nướng tiếp. Tôi mệt lắm. Tối hôm trước, ống nước bị đá làm bể, nên tôi và Steve (anh bạn láng giềng) phải sửa suốt đêm. (ở miền Bắc Mỹ, mùa đông người ta hay cho nước chảy rỉ rỉ suốt đêm ngày. Họ sợ nước khi bị đông lạnh thì nở to ra và sẽ làm nứt ống.) Tội nghiệp Nàng, thấy tôi lờ đi thì Nàng ngại không dám đánh thức. Nhưng Nàng không thể không vâng lời Má mình.

Tôi đã tỉnh rồi nhưng sợ lạnh lắm. Tôi bèn ỉm đi rồi bày đặt ngáy cho to, ra vẻ nồng giấc. Kỹ quá hoá vụng. Té ra bị tổ trác. Đúng là vợ chồng quen hơi. Nàng quen cái ngáy thứ thiệt của tôi nhiều hơn cả chính tôi. Biết là tôi đã tỉnh và đang giả vờ thì Nàng tự nâng quyền của mình lên một bậc. Nàng thẩy bộ quần áo mới đầu giường và bắt tôi ra sân ngay. Thấy khó ăn, tôi phải ngán ngẩm làm theo cho xong việc. Miệng càu nhàu:
- Em có biết tại sao phải làm cái trò này không"
- Không, nhưng Má bảo vía anh tốt nên dặn em làm thì em phải theo thôi.
Nghe câu trả lời, tôi nảy ra ý định phá Má tôi một phen. Tôi phịa:
- Đúng thế, vía anh tốt lắm. Vía anh năm nay còn sáng choé hơn nữa.
Nàng tò mò:
- Vía là gì vậy anh"
Tôi làm ra vẻ kinh thư một bụng giảng giải:
- Phàm đã là con người ta thì phải có hồn có vía. Đàn ông thì có ba hồn bảy vía. Còn đàn bà thì có ba hồn chín vía.
- Thế à" Vậy em nhiều vía hơn anh à"
- Đúng vậy. Bộ em không biết đàn bà sống dai hơn đàn ông sao"
- Vậy vía làm sao thì tốt" Vía em có được không anh"
- Anh không biết nhiều về vía, nhưng anh biết vía anh sáng sẽ làm vía em bóng lộn...
Nàng nghi ngờ
- Vậy sao Má không dặn em làm theo anh"
- Tại vì người nhà không được dặn người nhà, sợ vía "đụng"...
- Xì, chắc anh lại phiệu, vía gì mà lại đụng .
Tôi giả đò ra vẻ quan trọng
- Người cùng dòng máu mà nói về vía thì vía sẽ đụng nhau. Bộ em không thấy Má chỉ nói anh ra sân chứ đâu dám nói gì đến em đâu.
Nàng xiêu xiêu:
- Vậy nhiều vía thì tốt hay xấu"
- Ồ, càng nhiều vía càng tốt. Anh bảy vía, cộng với em chín vía thì bảy cộng với chín thành mười sáu vía. Em mau mau mặc quần áo rồi ra sân với anh.
. . .
Sau tết năm đó, Má tôi giận không thèm gọi điện thoại đến dặn dò chi nữa. Tôi và nhà tôi giả lả làm hoà mãi. Bà chép miệng mắng cho một câu:
- Mẹ cha tụi bây, không kiêng không khem thì chớ bảo sao xui!
Tôi và nhà tôi đến giờ vẫn chưa thấy gì xui xẻo lắm... Lâu lâu có gì khó khăn xảy đến cho đứa con trai, tôi nói nhà tôi ra sân sau mà "hú vía".
Nguyễn Đức Thắng

Ý kiến bạn đọc
18/03/201101:44:23
Khách
Xin hỏi anh Nguyễn Đức Thắng trước năm 75 ở Pleiku, gần nhà thờ Quân Đội, Xứ Hiếu Đạo?
03/04/201110:35:34
Khách
ca1m oon ta1c gia3
07/02/201116:32:03
Khách
Hillarious and well said
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,614,156
Tác giả Nguyễn Hưng chuyển bài đến bằng điện thư. Đúng vào dịp kỷ niệm một năm sau cơn thiên tai Katrina tàn phá New Orleans, bài Viết Về Nước Mỹ đầu tiên của ông là chuyện viết về những cư dân gốc Việt trong một xóm đạo ở vùng bị đất thiên tai. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm và bổ túc dùm sơ lược tiểu sử và địa chỉ liên lạc
Tác giả Nguyễn Hưng lần đầu dự viết về nước Mỹ. Đề tài bài viết đầu tiên của ông là mộng hão huyền và thực tế Mỹ. Nhân vật là một người hãnh tiến đến cùng, được mô tả bằng bút pháp tinh tế. Bài được chuyển tới bằng điện thư. Mong tác giả tiếp tục viết thêm và bổ túc địa chỉ liên lạc cùng vài dòng tiểu sử. Những điều ông biết về nước Mỹ
Cho dù đang sống với hiện tại, hình như những cái bóng của quá khứ đủ mầu lúc nào cũng đeo đuổi chúng ta. Gia đình tôi thuộc cỡ trung bình của người Việt Nam, nghĩa là gồm ba mẹ và tám anh em. Sinh ra giữa đám anh em trai, thưở nhỏ tôi thích những trò chơi tạc lon, thả diều hơn là bế em, giải gianh. Tính con gái của tôi chỉ thể hiện
Thịnh Hương,cư trú và làm việc tại miền Bắc California, là một trong 12 tác giả vào chung kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ sáu. Sau đây là hồi ký viết vội của bà, kể chuyện cùng con trai lái xe từ San Jose về Westminster
Chuyện xảy ra vào năm một ngàn chín trăm hồi đó, lúc mà gia đình tôi vừa từ Bình Giả, một vùng đất đỏ, không có điện đóm gì cả đến mảnh đất Hoa Kỳ này. Đúng là đổi đời.Tuy đã được học sơ về nước Mỹ và thói quen của người Mỹ một vài ngày ở Thái Lan nhưng tôi không khỏi kinh ngạc khi bước chân tới phi trường Los Angeles, nào là cửa tự động mở,
Tác giả Quân Nguyễn cùng vợ con đến Mỹ năm 1987, ông trở lại trường học, tốt nghiệp cao học về Sociology tại CSUF, đệ tam đẳng huyền đai Tae Kwon Do, từng làm counlelor tại nhà tù tiểu bang ở Chino, hiện làm state parole officer ở Santa Ana, và là cư dân Anaheim, CA. "Cách đây khoảng ba năm, chú em út của tôi,
"Bước tới đèo ngang bóng xế tà, Cỏ cây chen lá, lá chen hoa. Lom khom dưới núi tiều vài chú, Lác đác bên sông rợ mấy nhà." Tôi không biết tại sao mình nhớ bài thơ nầy. Có lẽ "tiều vài chú" gắn liền với định mệnh tôi: lấy chồng Tiều. Mặc đầu chồng tôi là người Tiều Châu (Trung Hoa) ), không phải người tiều phu (đốn củi) mà
Hoa Kỳ là một nước văn minh giàu có. Có thể nói là giàu nhất thế giới. Từ bao nhiêu năm, qua hằng bao Thế Kỷ, đã có biết bao người mơ ước được đến sinh sống trên đất nước Hoa Kỳ. Nhiều dân tộc đã đổ xô di dân đến Mỹ, vì Mỹ là vùng "Đất Hứa", là Cõi Thiên Đường. Người ta đã ví cho Mỹ là như vậy. Người Việt Nam sống dưới chế độ Cộng Sản từ sau 1975, cũng đã ôm ấp giấc mơ này
Thuở còn cắp sách đến trường, tôi không nhớ mình đã viết đến bao nhiêu dòng suy nghĩ trong các quyển lưu bút mỗi khi bắt đầu thấy hàng phượng ở sân trường một hôm bỗng đơm hoa đỏ thắm. Những dòng chữ ngây ngô mang nặng nổi buồn man mác khi sắp phải xa trường lớp với thầy cô cùng bè bạn dù chỉ trong vài tháng
Bà Đoan mấy bữa nay bận rộn với hai đứa con: thằng Doãn lên 9 và con Liên lên 7, hễ bà đi làm về chưa kịp uống ngụm nước thì chúng nó hối thúc đi chợ mua sắm đồ dùng để đi cắm trại. Thân thể mệt nhừ sau 8 tiếng làm trong hãng, bà chỉ muốn về nhà ngồi trên chiếc Lazy-boy nghỉ ngơi chốc lát, nhưng xem chừng số bà lận đận lao đao từ nhỏ
Nhạc sĩ Cung Tiến