Hôm nay,  

Thiên Đường Là Đây

10/10/201100:00:00(Xem: 223209)
Thiên Đường Là Đây

Tác giả: Sao Nam Trần Ngọc Bình
Bài số 3378-12-28588vvb2101011

Sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoà 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, từng sông ở Nam California. Từ 1995, định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, Sao Nam Trần Ngọc Bình đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông."

***

Thiên đường ở đâu thưa các bạn" Với tôi thì thiên đường chỉ cách nơi tôi đang ở có 32 miles thôi, bằng khỏang cách từ Santa Ana đi Los Angeles, không cần phải đợi đến sau khi chết mới được “lên” thiên đường là gì.
Thường thường cứ mỗi thứ bẩy là tôi lại hay lái xe “xuống” nhà con gái của tôi để thăm mấy đứa cháu, riết rồi thành thói quen, không “xuống” thì nhớ mấy nhỏ. À, mà quên tôi xin mở ngoặc để giải thích tại sao lại dùng chữ “xuống”: Chả là nhà tôi ở thuộc miền cao nguyên của tiểu bang vì nơi này cao hơn chỗ con gái tôi ở, thành ra mỗi lần tôi đến thăm các cháu của tôi thì hóa ra là tôi “xuống” chứ không phải là “lên” thiên đàng như ta vẫn thường nói.
Các vị còn lạ gì con nít ở Mỹ này có đủ trò chơi kể cả luôn trò chơi điện tử để chơi mệt nghỉ thế nhưng chơi riết rồi cũng chán, chi bằng chơi trò chơi thật với người thật thì thú hơn. Mới đầu, tôi rủ các cháu chơi trò chơi: ”đi trốn đi tìm” thì được hai cháu một trai, một gái hưởng ứng liền. Ðể bắt đầu xem ai phải đi tìm thì phải làm cái trò oẳn tù tì trước. Vậy thì oẳn, tù, tì là gì nhỉ thưa các cụ" Là one, two, three, khi chuyển sang tiếng Việt. Chỉ có cái lạ là ngày xưa nước ta bị ông tây Pháp Lãng Xa đè đầu cưỡi cổ, vậy mà không hiểu sao, thay vì phải đếm kiểu tây un, deux, trois thì lại là oằn tù tì.
Hai cháu một cháu tên Mỹ là Steven thì ở trường gọi là gì thì bố mẹ của cháu không cần biết, mà bố và mẹ cháu đã chẳng cần có phép tắc của bất cứ ai nên đã Việt hóa cái tên Steven thành Vần cho dễ gọi lại rất ư là Việt Nam chẳng có ai có thể chê trách vào đâu được.
Thế còn tên của bé gái thì má của cháu đã gọi cháu là ”Hi” riết rồi quen nhưng bạn bè cùng lớp của cháu lại vội chào theo tiếng Mỹ là: ”Hai”. Thế là đang là út qua tiếng Mỹ cháu út hóa thành chị Hai của hai người anh của mình. 

Chỉ có điều khi oẳn tù tì bị thua thì bé Hi mặt ỉu xìu xìu đành ra đứng đếm cho ông ngoại và anh Vần đi trốn vậy. Vậy là các cháu bắt đầu chơi trò chơi: ”trốn tìm” với ông ngoại. Mặc cho ông dùng tiếng Việt các cháu cứ gọi trò chơi này là: ”hide and seek” Vậy mà ông và các cháu vẫn hiểu nhau!
Con nít đều thông minh, nhất là con nít Việt Nam sống ở Mỹ, chả thế mà hồi còn mồ ma cụ Trần trọng Kim, cụ đã chẳng viết làngười Việt ta vốn thông minh là gì !
Khi mới chơi trò này các cháu cũng biết chơi ăn gian, chiến thuật ăn gian cũng đơn giản như số tuổi của các cháu nghĩa là khi đi tìm thì lại ẩn mình ở một chỗ nào đó rồi chờ cho: ”con mồi” chạy ra thì xí. Hoặc là đếm ăn gian khi chưa đủ thời gian cho con mồi đi trốn thì đã đi tìm rồi, còn thì thông thường thì phải đếm cách khoảng là 5 là 5,10, 15, 20, 25 … cho đến 100 rồi mới đi kiếm, trước khi đi kiếm lại còn phải rao lên như rao hàng để cho con mồi trốn thật kỹ như: ”Ở đâu thì ở cho kín, đến ngày cơm chín thì về mà ăn” thì mới đúng là chơi đi trốn đi tìm chứ !
Những lần chơi đầu tiên khi bị xí tức là bị bắt giữa đường tức là từ nơi trốn đến chỗ đứng đếm, bé Hi nhất định không chịu nhắm mắt đứng đếm vì cứ nghĩ sai lầm rằng là con út được bố, mẹ cưng nên muốn gì được nấy nên cuộc chơi đành phải chấm dứt.
Dần dần bé mới hiểu ra và chấp nhận luật chơi kể cả khi oẳn tù tì cũng vậy, khi bị thua phải nhắm mắt đếm để cho người khác đi trốn thì lại vùng vằng không chịu nhưng rồi bé cũng quen dần và hiểu đây là luật chơi ai cũng phải tôn trọng kể cả ông ngoại mà không có ngoại lệ. Đúng là một bài học dân chủ là phải tập dần từ những cái nhỏ nhất và từ khi còn bé!
Riêng bé Vần thì chơi rất hăng hái, chơi và chạy cho đến mồ hôi ướt đẫm hết cả tóc trên đầu, không những thế, từ trong chỗ trốn còn la lên:’ Đi kiếm đi” thật là vui hết ý!
Thế đấy, thiên đường của mấy ông cháu tôi chỉ giản dị vậy thôi, các vị có muốn hưởng những phút thư giãn tuyệt vời có một không hai này thì xin hãy nhập cuộc chơi, mỗi khi có thứ bẩy hay chủ nhật nào rảnh rỗi hay không phải overtime.
Hãy cứ thử xem, bảo đảm là quý vị sẽ có những phút thần tiên, tuyệt vời không mất tiền mua bên cạnh các cháu bé nội cũng như ngoại xinh xinh,nhõng nhẽo hay làm nũng mà quý vị rất yêu thương và cưng chiều.
Sao Nam Trần ngọc Bình

Ý kiến bạn đọc
10/10/201122:01:26
Khách
Um, bài dễ thương quá, vui quá ! Xin cảm ơn tác giả Sao Nam Trần Ngọc Bình ! Tôi cũng luôn cảm thấy khoản thời gian tôi chơi với mấy đứa cháu tôi, cũng rất .... thiên đường ! Khoái nhất là 1 trong ~ đứa đó, đọc tên của tôi bị ngược- nhưng nó đọc đi đọc lại rất hăng say !
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,797,455
Tác giả sinh năm 1950, đến Mỹ năm 1994 diện tị nạn chính trị theo chồng, hiện sống ở Bắc Cali. Tốt nghiệp đại học ngành Early Childhood Education (giáo dục nhi đồng) tại Chapman University
Nguyễn Trần Diệu Hương là một trong những tác giả Viết Về Nước Mỹ kỳ cựu, được bạn đọc quí mến. Tham dự từ năm đầu, với nhiều bài viết đặc biệt, cô đã nhận giải Danh Dự năm 2001, và sau đó là giải vinh danh tác giả năm 2005 với bài viết "Còn Đó Ngậm Ngùi."
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả dự Viết Về Nước Mỹ từ năm 2000, từng nhận giải bán kết và giải Việt Bút, hiện là thành viên Ban Tuyển Chọn Giải Thưởng Việt Báo. Tác phẩm đã xuất bản: “Chuyện Miền Thôn Dã.” Bài viết mới nhất của ông kể về tiệc họp mặt của bà con Kinh 5 tại Quân Cam năm nay (hình bên).
Với bài viết “Lời Cám Ơn Của Mẹ Tôi”, kể chuyện bà Mẹ 90 tuổi thi đậu Quốc Tịch Mỹ, Nguyên Phương đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007. Tại Việt Nam trước 1975, bà là một dược sĩ. Vượt biển, định cư tại Mỹ từ 1982, bà làm việc trong một cơ quan chính phủ tại Virginia. Sau khi về hưu, Nguyên Phương hiện là cư dân vùng Little Saigon. Bài viết sau đây kể về niềm vui an cư trong một mobile home park tại vùng thủ đô Việt tị nạn.
Tác giả đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Ông là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đang ở Alice Springs, Northern Territory, lo cho thổ dân vùng sa mạc đất đỏ Úc Châu, nơi những ngày này đang là mùa nắng lửa.
Tác giả là một nhà báo quen biết, từng dự phần chủ biên một số tuần báo, tạp chí tại Dallas. Với nhiều bài viết giá trị, Phan vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ 2013. Sau đây là bài viết mới nhất của chàng.
Tác giả tên thật là Trần Phương Ngôn, cho biết ông đã sống ở trại tỵ nạn PFAC của Phi Luật Tân gần mười một năm trước khi định cư tại Hoa Ky. Hiện hành nghề Nail tại tiểu bang South California và cũng đang theo học ở trường Trident Technical college. Bài viết mới của Triều Phong kể về tình nghĩa giữa người Việt với Philippinnes sau trận bão HaiYan.
Tác giả là cư dân North Carolina, mới định cư tại Mỹ chưa đầy 3 năm. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông kể về hoàn cảnh một người đến Mỹ khi tuổi đã 60, thân mang bệnh tật, tự chọn cho mình cách sống theo kiểu một loài chim đầm lầy vùng sông Nile Ai Cập, là “làm vệ sinh răng miệng cho cá sấu”. Sau đây là bài viết thứ tư của ông.
Tác giả đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2011. Bà là một Phật tử, pháp danh Tâm Tinh Cần, nhũ danh Quách Thị Lệ Hoa, sinh năm 1940 tại Cần Thơ. Hai bài viết đầu tiên của bà là tự sự của một phụ nữ Việt thời chiến, kết hôn với một chàng hải quân Hoa Ky. Cưới nhau: 1972. Tới Mỹ năm 1975. Từ 1985, hai vợ chồng mở v/p Di Trú và Thuế Vụ tại Long Beach. Bài viết mới là một tự sự nhân ngày Lễ Tạ Ơn đang tới.
Nhạc sĩ Cung Tiến