Hôm nay,  

Ông Bà Đón Cháu Đi Học Về

21/02/201200:00:00(Xem: 148783)

Ông Bà Đón Cháu Đi Học Về

Tác giả: Trần Đông Thành

Bài số 3489-12-289539vb3022112

Tác giả là cư dân San Jose, công việc: Income Tax Services. Ông góp nhiều bài viết và đã nhận giải thưởng đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2007, với bài "Từ Vùng Kinh Tế Mới Tới Nước Mỹ". Sau đây là bài viết mới nhất của ông.

***

Cha mẹ sanh con đươngnhiên lãnh trách nhiệm phải lo cho con hoàn hảo nghĩa là ngoài việc lo cơm ăn áo mặc cho con đầy đủ còn phải lo cho con học hành đàng hoàng. Sanh một đứa con cha mẹ có bổn phận và trách nhiệm lo cho nó từ thuở mới lọt lòng đến lúc trưởng thành. Tới đó cũng chưa đủ mình còn phải lo giai đoạn dựng vợ gả chồng tốt đẹp cho con mình nữa. Vì trách nhiệm nặng nề này, các cặp vơ chồng son thường ngần ngại khi quyết định sinh con.

Ở Mỹ cho ra đời một đứa con lọt lòng cha mẹ đi làm phải gửi vú nuôi. Chừng 5 tuổi phải mướn người đưa đi học rồi rướt về. Nếu có đủ điều kiện còn phải tìm thày cô dạy kèm. Vì vậy đầu lương của một người đi làm coi như đi đứt.

Thông cảm nổi khó khăn của con, tôi cũng như các bậc ông bà trong bao gia đình khác, đã tình nguyện mỗi ngày lái xe đến trường đón cháu về. 

Trường Kindergarden, lớp tan học lúc 11:55 cháu mới ra khỏi lớp. Tôi đến trường sớm để cháu khi ra khỏi đợi. Tôi thấy từ xa có nhiều ông bà tưổi 60, 70 như tuổi tôi đưa cháu đến trường học tới giờ đón về như một job không lương còn tỏ ra hạnh phúc! Mấy đứa nhỏ mũm mỉm rất kháu khỉnh đưa tay cho ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại lụm cụm dẫn đi qua hình ảnh sống động rất dễ thương.

Trẻ con trang lứa 5 hay 6 tuổi vô tư vui vẻ đến trường, mỗi cháu mặc quần áo theo ý từng cha mẹ không ai giống ai. Cháu trai nầy mặc áo chemise đỏ, quần nỉ Jean sanh màu nước biển chạy viền trắng, cháu gái kia cột tóc cheval với chiếc áo xanh thêu bông và chiếc áo ấm vàng nền cổ đỏ, đầu đội mủ xanh thêu chỉ trắng trông rất thông minh và sáng sủa. Sân trường trồng nhiều bông hoa nở rất đẹp mắt thêm bày em bé y phục đủ màu sắc vừa đen, vừa đỏ, xanh, vàng, trắng, xám, hồng, tím đủ loại, đủ kiểu trông xa như một vườn hoa khoe màu sắc sặc sỡ.

Từ xa một hàng dài chữ nhứt, học trò sắp đôi, mặt mày hớn hở, lần bước về hướng tôi. Một người lớn đi theo hướng dẫn có lẽ là cô giáo, đàn học sinh bé nhỏ như chim non đi tới trong một hàng dọc trật tự và im lặng. Nề nếp này do một thói quen dạy dỗ ra đường phải chỉnh tề khuông phép. Học trò đến đứng sắp hàng thẳng lối trước một căn nhà lớn tam cấp đợi cô giáo kiểm điểm và cho phép từng đứa lần lượt bước vào. Thật là một thích thú khi tôi đứng nhìn quang cảnh các em nhường nhịn đến trước vô trước, không cải lộn, không tranh giành, không làm ồn ào huyên náo trông mát mắt làm sao!

Tôi biết đó là nhà ăn dành cho học trò, tới giờ thày cô đưa các cháu ăn lunch. Vào trong thấy được đây là một phòng rộng lớn treo tranh cảnh vật bông hoa rực rỡ, có thể chứa hơn 500 học sinh. Học trò bước vào đi theo hàng chiếc tuần tự đến mỗi nơi gắp thức ăn theo ý mình. Với Mỹ đó là Self service. Cách chiêu đãi rất thông dụng tại đây. Trạm hàng ăn bày biện trong ngăn thố phục vụ: Bánh mì, khoai tây chiên, nho, táo, juice, orange. Mỗi cháu một măm ngồi vào bàn ăn có lớp lang như khán giả ngồi trong rạp hát. Ở chỗ đông như vậy mà chúng không ồn ào, không cãi vã, không đánh lộn. Phần ai nấy ăn. Chỗ của ai nấy giữ sạch sẽ.

Một lớp tới giờ chơi cô giáo thả học trò ra sân chúng xúm xít bên nhau leo cầu tuột, nhảy số, chụp banh có đứa nằm sải tay chân tắm nắng. Nắng ấm vọi vào mặt mỗi em da mặt đỏ hồng trông xinh xắn và non mộng. Đàn trẻ quần áo đủ màu nô đùa hồn nhiên trông như một đàn bướm bay lượn trong vườn hoa; một bức tranh hoạt cảnh ăn sâu vào óc tưởng tượng đầy thú vị khiến tôi lòng lưu luyến cảnh thanh lịch của một buổi sinh hoạt trẻ thơ khó phai mờ trong ký ức.

Chừng 15 phút học trò tại phòng canteen tự động bỏ dĩa đồ ăn thừa ly giấy vô thùng garbage, clean up gọn gàng rồi cùng nhau sắp vô hàng chiếc thứ tự đi vòng con đường phía sau lưng về lại lớp học.

Trên đường đi một ông thày hỏi đứa học trò Mexican to xương trong lớp ông ta:

-Good appetite?

-Yeh!

-Are you still hundry?

Thằng bé tướng kịch cợm cười hai mắt nhắm híp:

-No! I'm fully!

Lớp học của cháu tôi mở cửa, học trò như đàn ong tung ra khỏi tổ nhưng trật tự và thứ tự. Quốc gia này thế giới ca ngợi là Hiệp Chũng Quốc thật không ngoa chút nào. Nơi đây đủ các khuôn mặt trẻ con trên thế giới: American, Mexican, Chinese, Korean, Japan, Thailand,Cambodian,Vietnam, Laos, Burmese. Dân đủ màu da vàng, trắng, đen, đỏ…Đủ ngoại ngữ Nga, Tàu, Anh, Pháp, Đức…. Ông bà hay cha mẹ của thế giới hòa bình, của các cháu đến đứng sẳn trước lớp học kêu tên và dẫn con về. Ông bà giúp cháu cầm xách kéo hoặc đỡ lấy áo ấm, nón, mủ các cháu tháo ra cầm tay. Một cô giáo đứng trong sân nhận diện phụ huynh, lịch sự chào hỏi ông bà cha mẹ của các em.

Một bà cúi lấy khăn lau mặt cho cháu thăm hỏi:

-Có mệt không con?

Đứa cháu ngước mặt lên nhìn bà nó có vẻ hớn hở:

-Thưa bà nội! Con không mệt đâu ạ! Vô lớp con có Jennifer, Lucky, Steven, Wen còn có Karden mập tròn vo dể thương lắm nội ơi!

-Con thích đi học không?

-Rất thích nội ơi! Sáng mai ông nội chở con đi học nhe nội?

-Ông nội không để con nghỉ buổi học nào đâu.

Thằng bé vỗ tay khoái chí:

-Hoan hô ông nội!

Một lane ưu tiên dành riêng cho xe đến đón các cháu đi học về. Nhiều ngày nhiều tháng các người đến đón con cháu mỗi ngày gặp nhau họ thành quen nhau, thân thiết như bạn hữu.

Nhiều lần các bạn già đem xôi, bắp hay bánh trái ở nhà làm đến “đãi” các bạn già đến trường không phải đi học mà để đón con cháu!

Môt ông có tướng đi không khỏe lắm đi gần bên tôi hỏi thăm:

-Ông đón cháu ngoại?

-Không! Cháu nội!

Ông hỏi làm quen:

-Xin lổi Việt Nam ông ở đâu?

-Dạ! Thủ Dầu Một!

Ông ấy khen Mỹ:

-Qua đây ông thấy Mỹ tổ chức trường sở có lớp lang không? Trẻ nhỏ 4, 5 tuổi hay dưới 17, 18 mà lang thang ở ngoài đường cảnh sát chận lại hỏi thăm liền.

Ông còn cho một nhận xét:

-Ông coi đó hệ thống giáo dục ở Mỹ rất là chu đáo. Trường học có sân chơi trẻ con tập thể dục, nhà ăn, sách vở tranh ảnh tập cho học sinh nhỏ phát triển.

Ông nói thêm:

-Có cả TV, chiếu bóng, computer...

Rồi ông ta nói một câu sau cùng trước khi mở cửa xe cho cháu của ông bước lên xe:

-Vô xe con nhớ phải làm gì nè?

-Da! Seat belt!

Ông xoa đầu cháu tán thưởng:

-Giỏi!

Rồi vay qua tôi: 

-Tôi thật bái phục Mỹ! Bái phục Mỹ! Hệ thống giáo dục Mỹ quá toàn bích!

Tôi cũng đóng góp thêm để ông bạn già có thêm sức mạnh tinh thần:

-Nước Việt Nam mình mà được như Mỹ thì đỡ cho con cháu mình biết mấy!

-Tôi cũng từng nghĩ hệt như ý ông!

Ông ấy bắt tay tôi xiết rất chặt.

-Chào ông! Còn nhiều chuyện hay hơn nữa về học sinh sinh viên ở Mỹ sẽ gặp ông và trao đổi sau về program mở giờ thêm dạy riêng cho những học trò ngoại quốc kém sinh ngữ. 

Trên xe cháu tôi kể lại câu chuyện hôm nay xảy ra ở nhà trường:

-Hôm nay giành sách nhà trường cho mượn thằng Kent đánh con!

Tôi lo:

-Rồi con có đánh lại nó không?

Cháu tôi lố mắt:

-No! Thày dạy không được đánh lộn trong lớp học!

Nó nghỉ một lát để nhớ lại, thưa:

-Nó tới excuse, xin lỗi con rồi!

Tôi lo xa sợ cháu tôi bị ăn hiếp:

-Nhưng mà con có thưa chuyện nó đánh con cho teacher biết để phạt nó không con?

Cháu Steve một lần nữa nhìn tôi phản đối:

-Nó biết lỗi xin lỗi con rồi thì nội kêu con thưa nó cho thày con biết chi nữa! Sau cùng con còn cho nó mượn cục gơm bôi của con nữa là! Tụi con là good friend, love together!

-Con phải thưa thày giáo để thày phạt nó chớ!

-Nó hối cài việc nó làm là được rồi! Mình phải có lòng tha thứ nội ạ!

Cháu nói ra ý nghĩ bao dung tôi mới thấy mình hố vì “Hỉ nộ” mà quên câu “Aí ố”. Còn để lòng. Còn giận hờn. Tôi xét tôi thiếu lòng vị tha, lối giáo dục của người Mỹ hay ở chỗ “Nhân ái” và phân biệt “Phải trái” trong cách xử thế ở đời! Dạy con từ thuở ấu thơ. Dạy cái “Best” chớ không cho vô đầu nó cái gọi là “Ugly”.

Trần Đông Thành

Ý kiến bạn đọc
21/02/201204:34:33
Khách
Trường Kindergarden, lớp tan học lúc 11:55 cháu mới ra khỏi lớp.

A kindergarten (from German Kindergarten (help·info), literally "children's garden") is a preschool educational institution for children.
21/02/201216:21:59
Khách
Bài này có quá nhiều lỗi chính tả, không biết do toà soạn đánh máy lại hay do phía tác giả. Tác giả bài viết và toà soạn nên xem lại bài viết cho đúng chính tả trước khi đăng bài. Đây là một cách tôn trọng độc giả vậy. Cám ơn đã chia sẻ tâm tình.
02/03/201223:36:21
Khách
Chú Thành ơi, cháu rất thích lối viết văn kể chuyện rất giản dị, mộc mạc, nhưng vô cùng có duyên của chú. Hy vọng sẽ đọc được thêm nhiều bài do chú viết nữa.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 864,867,659
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến