Hôm nay,  

Cái Giá Phải Trả…

06/04/201200:00:00(Xem: 114117)
Tác giả tên thật Ngô Thị Bạch Huệ, định cư ở Mỹ từ 1980, cư dân Orange County, đã được trao tặng giải danh dự Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài "Người Mỹ Di Động". Đây là một tự truyện đầy tính lạc quan: 7 lần dọn nhà, 12 lần đổi job, không ngán. Công việc thứ 12 của cô là thành lập công ty consulting firm của riêng mình, viết sách technical bán trên AMAZON.COM và sách được sắp hạng Best Seller. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.

Hôm nay tôi được xếp cho phép làm việc ở nhà, và nguyên cả tuần tới, nếu cần thì luôn cả 4 tuần tới. Nếu tôi có việc cần phải đến hãng, tôi được sắp xếp đậu xe ngay trước cửa hãng, trong tầm nhìn của những người giữ an ninh cho hãng. Khi tôi đi về, tôi phải nói cho an ninh của hãng biết để được hộ tống ra xe. Khi về nhà, tôi được khuyến cáo phải coi chừng trước sau, mở đèn sáng trong nhà, ngoài sân, gắn máy thâu hình chung quanh nhà, và nên có hệ thống báo động . Ngoài ra phải luôn luôn đề phòng bất trắc , và để ý những người khả nghi chung quanh tôi. Ngoài tôi ra, trong hãng tôi còn có 4 người cũng cùng một tình trạng như tôi. Tự nhiên tôi trở thành 1 “yếu nhân” mà công ty cần phải bảo vệ, điều mà tôi không muốn chút nào. Sinh mạng của tôi bị đe dọa, sự tự do đi lại của tôi bị hạn chế, và tôi như bị giam lỏng trong nhà của tôi. Tôi không lo lắng gì cả bởi vì tôi tin rằng con người có số mạng . Nhưng các bạn có muốn biết tại sao tôi lại được hay bị như vậy không ? Đó là cái giá phải trả của tôi khi người phụ nữ Việt Nam nói riêng và phụ nữ Á châu nói chung muốn leo lên các chức vụ lãnh đạo trong sở làm của Mỹ, trong ngành nghề mà đa số là đàn ông chiếm ưu thế như ngành công nghệ thông tin của tôi !

Để tôi kể cho bạn nghe nhé.

Năm 1985 tôi ra trường cử nhân ở trường đại học California State Fullerton, ngành khoa học điện toán. Sau hơn 25 năm trong nghề, tôi vẫn còn đứng vững trong nghề nghiệp của mình. Biết phận mình là phụ nữ làm việc trong ngành điện toán với nhiều đàn ông chiếm đa số, tôi luôn khiêm tốn học hỏi và cố gắng làm việc với tính cần cù nên được xếp tin tưởng, giao cho nhiều trách nhiệm và trả lương rất khá. Bên cạnh tôi cũng có 1 cô bạn người Cam Bốt, nhỏ hơn tôi vài tuổi và cũng từng trải qua những ngày gian khổ từ năm 1975 đến 1978 với Khờ Me Đỏ ở Cam Bốt. Cô bạn này người nhỏ con, nhưng cũng rất giỏi về ngành điện toán.

Vào khoảng năm 2006 hãng tôi lại mướn 1 ông kỹ sư từ Ấn Độ sang với visa làm việc H1-B. Ông này khoảng 45 tuổi, chắc cũng có nhiều kinh nghiệm ở Ấn Độ nên xin được qua Mỹ làm. Có điều ông này rất khó chịu khi phải làm việc với tôi và cô Cam Bốt vì có lẽ ở xứ Ấn Độ, đàn bà rất hiếm thấy làm việc trong ngành điện toán khi đã hơn 45 tuổi. Ông dẫn bà vợ vào hãng giới thiệu với các bạn đồng nghiệp. Bà vợ Ấn Độ sợ chồng quá chừng, không dám nói gì hết. Trời xui đất khiến sao mà xếp tôi lại sắp xếp cho ông Ấn Độ làm việc dưới quyền cô Cam Bốt và tôi. Thế là từ đó, chúng tôi lại gặp phải thái độ chống đối, không hợp tác của ông này. Khi chúng tôi giao việc cho ông làm, hay yêu cầu ông phải viết thảo trình theo đúng quy luật đã đề ra để cho mọi người sau này có thể theo dõi tiếp tục dễ dàng, ông đều kiếm cớ này cớ nọ để không làm theo, và cứ làm theo ý riêng của ông. Có lẽ trong thâm tâm, ông không phục 2 đứa tôi vì chúng tôi nhỏ tuổi hơn ông, lại là Á châu nên có lẽ ông cho rằng 2 đứa tôi không xứng đáng làm xếp của ông chăng ?

Một ngày kia, ông thay đổi một thảo trình mà không kiểm soát kỹ với người sử dụng trư ớc khi đưa vào hoạt động. Ba tuần sau, khi giám đốc của bộ phận kế toán làm sổ sách kế toán nhưng không thể nào cân bằng thu và chi cũng như sổ sách lương bổng nhân viên , đã tìm tới xếp của bộ phận công nghệ thông tin để nhờ tìm ra nguyên nhân. Tôi và cô Cam Bốt được xếp cử ra điều tra và phải tìm cho ra nguyên nhân. Sau một tuần lễ làm việc như thám tử, điều tra những con số thu và chi với bao nhiêu thảo trình làm tôi điên đầu, tôi biết được thủ phạm chính là ông Ấn Độ này với sự cẩu thả và vô trách nhiệm trong lúc làm việc. Với những chứng cớ rành rành không thể chối cãi, ông Ấn Độ bị xếp khiển trách nặng nề, và không được lên lương trong năm đó.


Thay vì phục thiện và khiêm tốn học hỏi để cố gắng làm việc tốt trở lại, ông Ấn Độ lại lên phòng nhân viên than phiền rằng chúng tôi kỳ thị ông, gây khó dễ trong công việc cho ông, mặc dù chúng tôi biết tính ông khó chịu nên 2 đứa tôi đâu có dám nói chuyện với ông nhiều. Thế là giám đốc về nhân sự lại phải mất 1 tháng để đi điều tra, phỏng vấn nhiều người xem có đúng như lời ông tố cáo không?

Kết quả, công ty của tôi đi đến kết luận là tôi và cô Cam Bốt chỉ làm đúng trách nhiệm của mình và không có làm gì sai trái. Năm đó 2 đứa tôi vẫn được lên lương, lên chức bình thường . Ông Ấn Độ này tức tối vì không làm chúng tôi bị suy suyễn gì, ông cáo bệnh nghĩ ở nhà 9 tháng và vẫn lãnh lương đầy đủ, vì hãng tôi có quyền lợi nghĩ bệnh rất tốt cho nhân viên. Sau đó ông Ấn Độ viết thư cho hãng hăm dọa là sẽ kiện thưa hãng về tội kỳ thị và đòi bồi thường thiệt hại. Ông nêu đích danh tôi, cô Cam Bốt, xếp tôi và 2 giám đốc phòng nhân viên là những người kỳ thị ông vì ông là người Ấn Độ, không phải Mỹ trắng, không phải quốc tịch Mỹ.

Hôm nay hãng tôi sẽ chính thức ra thông báo cho ông nghĩ việc. Nhưng vì những lá thơ hăm dọa của ông, hãng tôi sợ rằng ông ta có thể tức quá sẽ nổi điên làm bậy, nên ra lệnh cho tôi, cô Cam Bốt, xếp tôi và 2 giám đốc phòng nhân viên ở nhà làm việc ít nhất trong 4 tuần. Vì nắm giữ tất cả tin tức cá nhân của nhân viên, nên ông Ấn Độ này cũng có trong tay tất cả địa chỉ nhà riêng của chúng tôi, nên an ninh phải được để ý ngay cả trong nhà riêng của chúng tôi. Chúng tôi được công ty ra sức bảo vệ chống lại những người xấu, có thể gây bạo động và khủng bố cá nhân. Ở Mỹ này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Kể lại câu chuyện này tôi muốn đưa ra một vài ý nghĩ cá nhân, hy vọng đàn em của tôi sẽ để ý. Khi người phụ nữ Á châu muốn leo lên những chức vụ cao trong công ty của Mỹ, trong ngành nghề mà đa số là đàn ông chiếm ưu thế như ngành công nghệ thông tin của tôi, chắc chắn sẽ có những sự chống đối, bất phục từ những người đàn ông luôn nghĩ rằng đàn bà không thể nào giỏi bằng các ông, nên sẽ có những thái độ bất hợp tác, hay không muốn làm những công việc được giao phó. Người phụ nữ có vì đó mà chấp nhận bỏ đi, qua bộ phận khác trong hãng làm việc không ? Tôi nghĩ rằng không cần phải như vậy. Nếu chúng ta cứ làm tốt công việc của mình, không chơi xấu, không giấu nghề và sống đúng với lương tâm và trách nhiệm của mình, thì không việc gì phải rút lui cả. Công lý, lẽ phải sẽ đứng về những người công chính. Có khi vì bảo vệ lẽ phải, chúng ta sẽ phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Nhưng tôi không có gì phải ân hận.

Bây giờ ngồi đây viết những giòng tâm tình này với bạn, tôi vẫn tự hỏi: ”Nếu đêm nay là đêm cuối, ngày mai có kẻ hãm hại mình, tôi có gì tiếc nuối không ?”. Tôi thấy không có gì tiếc nuối cả. Hôm nay tôi vẫn đi chợ, đi mua sắm, đi ăn uống với bạn bè bình thường. Ở Mỹ này, tôi tin ở hệ thống luật pháp luôn bảo vệ người ngay thẳng. Ai muốn kiện thưa thì cứ kiện thưa, nhưng chưa chắc thắng nếu không có những bằng chứng thuyết phục được quan toà. Xã hội luôn có những người luôn nghĩ rằng người ta không tốt với mình, mà không bao giờ chịu nhìn lại chính mình. Tôi có những người bạn đồng nghiệp tốt, xếp lúc nào cũng thông cảm và hổ trợ nhân viên, công ty luôn bênh vực những người làm việc vì quyền lợi công ty, nên tôi không có gì phải lo nghĩ.

Sau cơn giông bão, tôi tin rằng ngày mai trời lại sáng. Lẽ phải bao giờ cũng được mọi người tôn trọng.

Phong Lan

Ý kiến bạn đọc
11/04/201217:28:31
Khách
Thưa Cô Phong Lan,
Rất cảm ơn những gì có viết để diễn tả tâm trạng và thực tế mà cô phải phấn đấu. Tuy nhiên tôi thấy tựa đề cô cho vì cô là người nữ nên thân trọng khi đảm nhận chức vụ quan trọng. Tôi cho là không đúng như nhận xét mà vì một nguyen nhân khác tôi muốn để cập như sau đây vi tôi cũng là một nạn nhân mặc dù tôi là phái nam.
Về phần nguời phái nữ trong chức vụ cao, tôi đã được cơ hội làm việc và tiếp xuc rất nhiều ở Mỹ, có các bà ở những chục vu ( Vice president of technology) mà có hệ hấn gì đâu, mặc dù họ ở chức vụ này rất lâu năm.
Trong câu chuyện của cô, đặc tính là người Ấn Độ. Tôi là một người nam VN, lam software engineer khoảng 15 năm, làm ÍT director cũng khoảng 15 năm và sau cùng thì làm IT consultant.
Khi lam IT cónultant, toi có cơ hội làm chung với rất nhiều người Ẩn Độ làm cho các hãng Mỹ với H1B visa và tôi thấy chung chung, họ tuy có kinh nghiệm kỹ thuật, nhưng về phần giao tế và làm việc chung với các nhóm khác (nhất là khác race với họ) thì họ rất xấu sa. (? tôi cố gắng không cầm đũa cả nắm!)
Ve cach cư sử hàng ngày họ cố ra vẻ học thức và thân thiện, nhưng về giao tế tiền bạc thì rất bần tiện. Toi có cơ hội làm việc với sáu người Ã.Đ software engineer trong vòng 1 năm, tôi đãi họ đi ăn trưa ( cả 6 người/ 4 lần) mà cả đám không mời lại tôi duoc một lần ?.
Em họ tôi làm đám cưới, mời cả nhóm 10 người Ấ.Đ đi dự, họ không cho quà cáp và tiền mừng hơn $20/nguoi, cả bàn 10 người cho dưới $100. Làm việc với họ thì dèm pha và đâm sau lưng để giữ việc và giật việc cho người Ấ.Đ khác v v...v v.
Có rất nhiều những chuyện xấu sa khác mà tôi phải chịu đựng trong vòng một năm, nhưng không thể kể ra đây được vì tôi coi là không professional? nên không dám kể...
Đây chỉ là đặc điểm của dân Ấ.Đ vì họ quá nghèo khổ tại quốc gia của họ và quá kém về giao tế mà thôi. Nếu cô là người nam phái, ông ta cũng sẽ đối xử như vậy.
Sau khi làm việc được một năm chung với người Ã.Đ, tôi hoàn toàn không còn thiện cảm với dân tộc A D nữa vì đa số họ đều như vậy hết...
Thành thật chia buồn cùng cô, tuy vậy nguoi A. D rất nhát nên về an ninh tôi thấy cô sẽ không hề hãn gì đâu.... Thành thật chia xẻ cùng cô.
11/04/201217:04:27
Khách
Thưa Cô Phong Lan,
Rất cảm ơn những gì có viết để diễn tả tâm trạng và thực tế mà cô phải phấn đấu. Tuy nhiên tôi thấy tựa đề cô cho vì cô là người nữ nên thân trọng khi đảm nhận chức vụ quan trọng. Tôi cho là không đúng như nhận xét mà vì một nguyen nhân khác tôi muốn để cập như sau đây vi tôi cũng là một nạn nhân mặc dù tôi là phái nam.
Về phần nguời phái nữ trong chức vụ cao, tôi đã được cơ hội làm việc và tiếp xuc rất nhiều ở Mỹ, có các bà ở những chục vu ( Vice president of technology) mà có hệ hấn gì đâu, mặc dù họ ở chức vụ này rất lâu năm.
Trong câu chuyện của cô, đặc tính là người Ấn Độ. Tôi là một người nam VN, lam software engineer khoảng 15 năm, làm ÍT director cũng khoảng 15 năm và sau cùng thì làm IT consultant.
Khi lam IT cónultant, toi có cơ hội làm chung với rất nhiều người Ẩn Độ làm cho các hãng Mỹ với H1B visa và tôi thấy chung chung, họ tuy có kinh nghiệm kỹ thuật, nhưng về phần giao tế và làm việc chung với các nhóm khác (nhất là khác race với họ) thì họ rất xấu sa. (? tôi cố gắng không cầm đũa cả nắm!)
Ve cach cư sử hàng ngày họ cố ra vẻ học thức và thân thiện, nhưng về giao tế tiền bạc thì rất bần tiện. Toi có cơ hội làm việc với sáu người Ã.Đ software engineer trong vòng 1 năm, tôi đãi họ đi ăn trưa ( cả 6 người/ 4 lần) mà cả đám không mời lại tôi duoc một lần ?.
Em họ tôi làm đám cưới, mời cả nhóm 10 người Ấ.Đ đi dự, họ không cho quà cáp và tiền mừng hơn $20/nguoi, cả bàn 10 người cho dưới $100. Làm việc với họ thì dèm pha và đâm sau lưng để giữ việc và giật việc cho người Ấ.Đ khác v v...v v.
Có rất nhiều những chuyện xấu sa khác mà tôi phải chịu đựng trong vòng một năm, nhưng không thể kể ra đây được vì tôi coi là không professional? nên không dám kể...
Đây chỉ là đặc điểm của dân Ấ.Đ vì họ quá nghèo khổ tại quốc gia của họ và quá kém về giao tế mà thôi. Nếu cô là người nam phái, ông ta cũng sẽ đối xử như vậy.
Sau khi làm việc được một năm chung với người Ã.Đ, tôi hoàn toàn không còn thiện cảm với dân tộc A D nữa vì đa số họ đều như vậy hết...
Thành thật chia buồn cùng cô, tuy vậy nguoi A. D rất nhát nên về an ninh tôi thấy cô sẽ không hề hãn gì đâu.... Thành thật chia xẻ cùng cô.
06/04/201213:47:38
Khách
Một kinh nghiệm sống rất bổ ích cho những phụ nữ trẻ đang tiến thân tại Mỹ. Câu chuyện này chỉ gói gọn trong phạm vi khoa học nhưng nếu thuộc về chính trị chắc còn "khủng bố" hơn nhiều. Điều quan trọng là mặc dù trong lúc đang sống khá "căng thẳng" nhưng tác giả vẫn muốn chia xẻ kinh nghiệm với người khác. Thật quý lắm! Chúc tác giả luôn bình an.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,648,354
Xin hỏi thực lòng nhé, trên đời này chuyện gì khiến ta vưà vui mừng lại vừa ngao ngán" - Xin thưa, đó có phải là khi ta nhận được thiệp mời đám cưới không" - Taị sao vậy cà " - Đơn giản thôi. Ta mừng vì bạn bè còn nhớ đến ta, hàng xóm láng giềng còn nghĩ đến ta. Nhưng khi phải đi dự tiệc lại là nỗi khổ. Cách đây bẩy tám năm về trước cặp vợ chồng
Khoảng bốn giờ chiều Sandy bấm điện thoại intercom, bảo cô muốn nói chuyện ngay với Bích. Bích vội nhấn nút "save" để giữ laị những gì vừa đánh vào computer rồi mau mắn tới văn phòng riêng của cô ta. Nàng phân vân tự hỏi sao hôm nay cô trưởng phòng có vẻ tư lự, khác hẳn bản tính vui vẻ, hay bông đùa thường ngày.
Nhà tôi và tôi mở nhà hàng ăn tại Mỹ từ năm 1977 tới năm 2002 thì tạm đóng cửa vì lý do sức khỏe. Tính ra khoảng thời gian làm nhà hàng được đúng 25 năm. Trong dự tính nhà tôi còn muốn tiếp tục làm thêm 10 năm cho đủ 35 năm con trâu đi cày. Hiện nay nhà tôi vẫn còn say mê muốn tiếp tục lăn sả vào cơn ác mộng này như một vài
Hình như bất cứ ai khi thấy cảnh-sát thì thường có tâm trạng hơi sờ sợ. Nhất là di dân Việt-Nam như tôi, với ấn-tượng công-an hành xử ở quê nhà, lại thêm chẳng hiểu tiếng Anh thật rành rẽ, nên thấy cảnh-sát là tự nhiên dè chừng! Đang lái xe trên freeway mà thấy bóng xe cảnh-sát là giảm ngay tốc-độ! Nghe còi hụ xe
Tôi sinh truởng ở miền Nam lớn lên theo cuộc chiến, tôi biết Hà Nội qua sách vở, báo chí. Trong chiến tranh tôi nhìn về phương Bắc như một kẻ thù cần phải tiêu diệt, mộng ước của chúng tôi phải đặt chân lên Hà Nội bằng đôi giầy "sô". Nhưng những điều đó chỉ là một ảo tưởng. Kết thúc cuộc chiến 20 năm, nguời Hà Nội gọi chúng tôi
Hồi còn trẻ, trò Thọ vẫn thường rầu rĩ mỗi khi phải thay đổi trường học. Nhưng thời gian trôi nhanh..., mái tóc huyền ngày xưa cầu cứu thuốc nhuộm che dấu màu trắng ai oán, thì Thọ bỗng nhận ra mình là người may mắn được học nhiều trường, có dịp tham dự và làm quen với vô số bạn mới ở nước ngoài. Cách đây 6 tháng
Thành, con trai lớn của tôi nay sắp sửa lên đường đi hỏi vợ. Nhìn con trai trưởng thành, tôi mỉm cười khi chợt nghĩ đến chính mình: mới ngày nào còn là cậu bé mặc quần đùi chơi bắn bi quên cả giờ cơm trưa về nhà bị ba phạt quỳ, mà nay sắp sửa thành "anh xui." Thành năm nay gần 34 tuổi, nó và cô bạn gái quen nhau vì bọn trẻ
Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp. Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha"
Một tối ăn sinh nhật ở nhà người bạn láng giềng đã vãn. Bà con bè bạn về gần hết, chỉ còn lại mấy thằng bạn thân quây quần quanh cái bàn nhỏ ở patio, chưa chịu chia tay. Anh H, chủ nhà, bữa nay 49, coi bộ hơi "xừng xừng", và muốn cuộc vui "birthday" của mình tiếp tục "tới bến", nên xách
Hơn tuần nay tình hình chiến sự ở miền nam Lebanon vẫn tiếp tục sôi động, kể từ khi máy bay Do Thái xâm phạm lãnh thổ Lebanon để truy kích các mục tiêu của bọn khủng bố Hezbolla, sau khi bọn này bắt cóc hai người lính Do Thái, rồi liên tục pháo kích vào lãnh thổ của họ. Nhằm bảo vệ tính mạng của công dân Mỹ sinh
Nhạc sĩ Cung Tiến