Hôm nay,  

Nhân Mùa Bầu Cử Tổng Thống Mỹ

09/09/201200:00:00(Xem: 154969)
viet-ve-nuoc-my_190x135Bài viết là chuyện về bé Ti, qua Mỹ 4 năm trước, khi mới 7 tuổi. Vì một tai nạn xe hơi, “Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập.” Có thể tác giả cũng chính là nhân vật trong truyện kể, một bé gái còn ở tuổi thiếu niên. Chúc bé an lành và mong Nhật Mai liên lạc lại với Việt Báo.

Ti trườn mình sát cửa sổ. Nó say mê ngó những con ong. Mèn ơi! Ngộ ghê hôn? Con ong này đang rà rà, lại một con khác xà xuống rồi bò quanh mấy lá sen, trời nắng, nó đang tìm nước uống. Ti thấy có lúc 4, 5 con nhào xuống một lượt. Kìa! Kìa! Một con đang đậu ở mép lá, đầu nó chúc xuống nước. Con kia đang bò quanh tìm chỗ để dừng. Một con nữa! Ha...ha... nó bay xà xuống-mặt nước rung rinh, nó vụt lên, rồi lại xà xuống. Ý mèn ơi! Con ong này nó say rượu. Không. Nó đang tập bay. Nhìn những con ong bay lên, bay xuống ở chậu sen, Ti mỉm cười thích thú, trong phút chốc, nó quên đi hoàn cành hiện tại của nó.

Ti qua Mỹ được bốn năm. Hồi mới qua, Ti mới 7 tuổi. Ngày đầu tiên, ba đón Ti với má ở phi trường Washington D.C. Mèn ơi! Không có ba má, chắc là Ti "xỉu" quá. Những ông Mỹ đen, đen thui hơn cột cháy, tóc xoắn tít, da bóng loáng, môi dày thiệt bự, làm Ti giật mình khi mới xuống phi trường.

Rồi lần thứ hai, cũng là đi máy bay, nhưng lần này là cậu Mười Một đón Ti và má. Phi trường ở Milwaukee rộng lớn đẹp bự, nhưng mà ngộ hơn, máy bay nhỏ thôi (sáu, năm hàng ghế chiều ngang) nhưng mà toàn là Mỹ trắng, mấy ông này cao lớn, khiếp hồn. Ba đã mất vì bệnh ung thư ruột. Ti và má về ở với cậu Mười Một. Tiểu bang Wiscosin, Germantown. Cái xứ gì mà tuyết đổ ngập trời, Mùa hè lâu lâu lại có còi báo động Tornado, nhà nào cũng xây bề ngoài nhìn na ná nhà thờ. Ờ! Mà chỗ này nhà cửa đẹp lắm nha! Dân sang trọng, đất rộng, rừng cây nhiều, mà... mà buồn thấy mồ.

Ti không có mấy bạn để chơi, vì Ti nhát, và ít nói. Bù lại, cậu Mười Một có ba đứa con: cu Bảnh lớn hơn Ti ba tuổi, bé La 6 tuổi (vì lúc nhỏ nó ưa la lắm-nên ở nhà ghẹo riết thành tên), và thằng út tên ở nhà là Cutie, vì lúc sanh ra đâu 4, 5 tháng nó dễ cưng lắm, nên cu Bảnh, bé La thích kêu nó là Cutie. Hồi Ti mới tới, đâu được 2 tuần. Hỏi nó tên gì, nó nói mình chưa hiểu ra. Nó làm luôn một tràng "You don't know my name, you didn't love me Ti." Nó làm Ti cười ngất. Bốn tuổi mà ghê chưa? Con nít Mỹ mà...

Thứ Bảy, Chủ Nhật đám con nít nhà Ti được thả lỏng đi ra "Park " chơi. Hễ mà thấy chim, Cutie liền chạy lại đuổi. Hỏi sao em kỳ vậy. Nó nói "I hate bird." Té ra dưới tầng lầu nhà nó, chim làm tổ đầy, cậu Mười Một cấm bọn nhỏ không được phá tổ chim. Cậu sợ bị tội. Vì vậy, đất lành chim đậu. Chim mẹ, chim con lu bù. Chim con mới nở đói bụng, kêu riết. Cutie ngủ không được, thành ra nó ghét. À, mà giả thử ở VN, mấy con chim này đã ra lò quay rồi, khỏi mất công Cutie ghét.


Có tiếng bà Tư kêu cửa, Ti với tay lấy cây nạng, khập khiểng đến cửa. Bà Tư hai tay ôm hai trái dưa hấu, cười hể hả: "Bữa nay tao gặp dưa hấu rẻ, mua về, trời nắng, mày ăn cho đã..." Ti rướm nước mắt, bà Tư là bà thím -họ hàng xa của má. Bà thương Ti như bà ngoại. Ti về ở với bà và anh George sau khi má mất.

Nhớ tới má, là Ti nhớ đến tai nạn kinh hồn. Má chở Ti cùng cô Thoa đi L.A để cô Thoa làm passport ở City Hall. Trời đất! Bữa đó thật kinh hoàng, xe đang chạy về hướng L.A. Ra freeway, xe nào cũng ào ào hơn 90 miles. Đột nhiên, từ bên trái, xe dưới sấn lên, lướt nhanh qua lách sang bên phải. Ti nghe cô Thoa hét lên: "Chết rồi, chị ơi." Chiếc xe lạc tay lái bay qua con lươn và Ti không còn biết gì...

Sau đó không biết bao lâu, không khí lạnh làm Ti mở mắt. Một ông Mỹ đen thui, nhỏ người đang áp ống nghe vào ngực Ti (lạ quá! Ti hơi có duyên với mấy ông Mỹ đen đó nghe). Ông tử tế lắm, khám bệnh cho Ti, rồi an ủi Ti. Ánh mắt ông đượm cả một tình thương chân thành, làm Ti bật khóc.

Ti bây giờ không còn gì nữa, má đã chết, chân trái Ti bị cụt, tay trái bầm dập. Ti không muốn sống. Nhưng ánh mắt đầy tình người và lòng nhân ái của ông, làm cho cơn đau của Ti dịu xuống. Ti cố gắng chữa bệnh và chấp nhận nơi đây là quê hương.

Quê hương thứ hai của Ti, có ông bác sĩ da đen thui của nhà thương Martin Luther King đầy lòng nhân ái. Có một Michale Jackson, đáng thương, cặp mắt hồn nhiên lúc nhỏ, nhưng u buồn hơn khi lớn lên, với đôi chân nhẹ lướt trên sàn gỗ, như đi trên mây. Một thiên tài thế kỷ. Chưa hết đâu! Quê hương thứ hai lại đặc biệt nữa, là có một ông Tổng Thống da đen Barack Obama, hết sức bình dân, nghe người lớn nói ổng được giải Nobel về Hòa Bình (nhưng mà Ti nói nhỏ cho nghe - sao kỳ vậy? Ổng lại tự ý tham chiến ở cái nước gì hổm rầy báo chí đăng rùm trời đó!)

Năm nay 2012 -năm con Rồng, nước Mỹ đang xôn xao bầu cử Tổng Thống. Anh George, chiều về nhà rủ bà Tư: "Má đi bầu cử cho vui má?" Bà Tư nói: "Ối! Tao chỉ đi bầu khi nào mấy ổng ra ứng cử không đá nhau tưng tưng như gà chọi. Nói bây nghe, ông nào mà để gom hết tiền tranh cử bỏ vào công quĩ, tao bầu ổng liền. Anh George định nói "Má kỳ quá", thì bà Từ xuống giọng: "Ớ! Vậy chớ mà thiên cơ bất khả lậu." Thôi mình cũng đi cho vui, chớ giấc mơ nhà ở, việc làm Good Morning America! Không biết lúc nào đây!

Nhật Mai

Ý kiến bạn đọc
09/09/201205:11:44
Khách
Buồn quá,thương bé Ti!
12/09/201201:13:25
Khách
Thượng bé Ti quá!
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,502,791
Tôi bắt đầu nghĩ đến 30 tháng 4 như một ngày ở phía tương lai, tuy thời điểm đó đã xảy ra vào 33 năm trước.
Gởi mẹ của con, Thắm thoát mà đã gần 25 năm kể từ khi chào đời, vậy mà đây là lần đầu tiên con ngồi đặt bút viết về mẹ.
Ngày 17 tháng 3 năm 1975, khi nhiều người đang xôn xao, lục đục rời bỏ Huế, tôi đến trường Quốc Học gặp anh hiệu trưởng Phan Khắc Tuân xin nghỉ phép
Ngón tay Xuân lướt nhẹ trên phím đàn. Từ những khung cửa kiếng của căn phòng đặt chiếc đàn Grand piano, Xuân có thể vừa chơi đàn vừa dõi mắt theo
Hải gọi điện thoại hẹn tôi chiều Thứ Sáu đến nhà hàng Hương Quê ở Eden tham dự "tiệc về hưu" của chú Đức do nhóm nhân viên người Việt ở TRW (bây giờ là Northrop Grumman) khoản đãi
Người đàn bà trong phòng ICU số 5 nằm bất động. Chiếc ống hơi oxy vắt ngang mép mũi bà. Những sợi dây nhựa treo lòng thòng chằng tréo từ bịch nước biển
Sáng chủ nhật trong góc bàn nhỏ của qúan Starbucks, người đàn ông ngồi che mặt sau tờ báo nhằng nhịt hình quảng cáo, trên bàn ly café đen nằm bất động vì chưa bao giờ thấy ông ta nhất ly lên uống.
Từ năm 89, Trọng thấy Thạch Hùng có thể tự mưu sinh được, và Trọng cũng nghĩ đã đến lúc trả Thạch Hùng lại đời sống bình thường hay ít ra cũng phải tập Thạch Hùng cho quen lại với cuộc sống.
Vào một ngày cuối Thu, cách nay hơn 23 năm, một ngày vào tháng 11 năm 1984 tại Chicago, cô thư ký từ phòng ngoài, điện thoại vào cho Trọng hay "có hai người cảnh sát muốn gặp".
Bạn tin có ma hay không" Tôi tin có ma! Tôi vẫn thường tự cho mình là con người của khoa học, không tin dị đoan, ma mãnh.
Nhạc sĩ Cung Tiến