Hôm nay,  

Casino -Sòng Bài, Sòng Bạc

25/09/201200:00:00(Xem: 175396)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân vùng Little Saigon, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Mong bà sẽ tiếp tục viết bằng những chuyện sống thật của người Việt tại Mỹ.

Tại Hoa Kỳ ngày nay,nhiều tiểu bang có sòng bài, nhưng nhiều nhất là tiểu bang Neveda: có Reno, Lake Tahoe, Las Vegas và Laughlin. Khu giải trí, đánh bài, kéo máy hấp dẫn và quyến rũ.

Quả thật thành phố Las Vegas là một thế giới thu nhỏ biểu tượng của các sòng bài. Paris kinh đô ánh sáng Ba Lê, Ceasars cho La Mã. Luxus biểu tượng cho Ai Cập. Mỗi nơi mỗi vẻ huy hoàng tráng lệ, phô trương những đặc biệt riêng của xứ sở mình. Du khách kéo đến xem không chán mắt về ban đêm, muôn ánh sáng, màu sắc rực rỡ, đường phố người qua kẻ lại nô nức, phong cảnh hữu tình. Bellagio lôi cuốn khách bằng chủ đề nhạc nước, những khối nước phun lên cao, với màu sắc hòa lại cùng nhau, cuộn vào tiếng nhạc thật sâu sắc.

Mirage với chủ đề núi lửa đang phun nham thạch.

Treasure Island với chủ đề cướp biển. Circus Circus với chủ đề hát xiệc, đu giây. Flamingo có Donny/Marie biểu diễn rất thành công. Bally's có xuất hát, diễn múa Jubilee; những cô đào xinh xắn, tươi mát trong trang phục. Đấng mày râu xem có lẽ ngẩn ngơ lòng đôi chút.

Venetian Áo Quốc, dùng thuyền qua lại trên sông, những bức tranh xưa được trưng bày rất mỹ thuật. New York, New York thành phố Harlem về đêm nhộn nhịp nhạc rap, rock chói tai, vui nhộn.

Planet Hollywood, Palm, Rio, Wynn, thưởng thức những món ăn hải sản hảo hạng, sang trọng.

Vào sâu trong phố cũ thì có Golden Nugget, Four Queens, Lady Luck, Station Casino, Place Station, Sunset Station, Texas Station, Baulder Station tuyệt chiêu các món ăn Tàu, Ý, Mỹ, Mễ.

Las Vegas có thể coi là thành phố của đủ loại ánh sáng kỳ ảo, biến đêm thành ngày. Thành phố đặc biệt ít nhìn thấy đồng hồ, vào các sòng bài thì tuyệt nhiên không thấy đồng hồ đâu cả.

Một Harrah's tân kỳ, Imperial Palace, MGM Grand, Monte Carlo được xây cất rất tốn kém với nét đặc thù, nhìn thấy rất thích thú.

Vào sòng bài thì có nhiều loại giải trí để khách lựa chọn, như kéo máy slot play hoặc slot machine cả giàn máy kéo. Giá kéo máy từ 1 xu cho 1 lần kéo, và cho đến máy 100 đồng 1 lần kéo, mỗi cách chơi kéo máy có những hấp dẫn khác nhau và có những giải thưởng lôi cuốn khách. Ngoài kéo máy còn có các thứ khác nữa như: Poker, Black Jack, Three Card Poker, Paigow Poker. Le't is Rider, Ultimate Texas Hold'em, Roulette, Craps, Baccarat... Tùy khách ưa thích, lựa chọn.


Mỗi nơi mỗi vẻ huy hoàng tráng lệ, phô trương những đặc sắc riêng của sòng bài mình. Và có những xuất ca nhạc, ảo thuật, vũ điệu rất ngoạn mục khiến lôi cuốn khách thập phương tứ xứ.

Ngoài phần giải trí ngoài trời, trong nhà và có giải trí về thể xác nữa. Khách qua đường, có những người đứng sẵn được tặng tận tay những tấm hình cô gái bốc lửa, những chàng thanh niên vạm vỡ, sung sức. Cả trai và gái trong hình thật quá hấp dẫn, kích thích bản năng con người, rất trần tục nên khi nhìn vào thì...oh la la.

Tiểu bang California cũng cạnh tranh không kém, ban đầu có những sòng bài nhà con chơi với nhau, chỉ cần người ngồi chia bài dùm, họ lấy tiền xâu từng người ngồi chơi mỗi ván bài. Đó là sòng bài Commerce, Hawaii Garden, Hollywood Park, The Bicycle, Husler, Normandie, nằm trong thành phố.

Người da đỏ ở tiểu bang California được quyền mở sòng bài tương tự như ở tiểu bang Neveda, tuy không mở tại thành phố nhưng được phép mở ở trong chốn rừng sâu. Giới kinh doanh tài phiệt, đánh hơi thấy đủ sức, khích thích được người dân đi bài bạc, nên họ hợp tác với người da đỏ, xin cấp giấy phép, mua đất, xây dựng cơ sở, máy móc tối tân, hấp dẫn, sòng bài nở rộ. Đó là Morongo, Spot Light 29, Soboba, Fantasy Spring, Pala, San Manuel, Vieja, Sycuan, Harrah's, Barona, Cache Creek, Pechanga, Valley View, Thunder Valley, Tachi Palace. Mỗi nơi có những kiến trúc rất đẹp và rất đặc biệt riêng của người mọi da đỏ. Nhất là về màu sắc, vàng đậm đặc, tím than, xanh biển, nóc nhà cao hình tam giác. Quả thật bước vào sòng bài nào, cũng như bị mê hồn trận. Tấm màn hình tiêu biểu qua khuôn mặt khi được cho giải thưởng, la hét vui cười hay rầu rĩ. Già, trẻ, trai, gái đủ mọi cỡ tuổi nhìn mặt ai cũng hớn hở khi vào, nhưng khi ra về thì nhiều tiếng thở dài, ảo não...

Biết rằng đem tiền đi đọ tiền, chỉ là chuyện đóng tiền để mua bóng đèn, thay thảm, dùm các Casino, nhưng cá nhân tôi vẫn xin cảm ơn các sòng bài, cho xe xuống phố đón khách đi chơi. Cũng mong quý vị vui chơi, nhưng đừng quên trách nhiệm với gia đình. Thân kính chúc tất cả may mắn, hả hê!

Tôn Nữ Ngộ Khê

Ý kiến bạn đọc
22/05/202112:44:03
Khách
dapoxetine pills for sale <a href="https://priligydapoxetinex.com/#">generic priligy</a>
15/02/202113:43:21
Khách
how do you take zithromax <a href=https://zithromaxes.com/>zithromax prices</a> zithomax
24/10/201222:25:31
Khách
Chu choa Tôn Nữ, Tôn Nữ Ngô Khê, Tôn Nữ Sòng Bạc. Nếu chỉ là điểm danh sòng bạc thôi thì xin chia vui cùng Tôn Nữ đẻ hỏi xem Tôn Nữ muốn nhắn gì cho đồng hương, còn nếu là đã từng trải kinh qua những uy danh của thần Tứ Dổ Tường thì xin hỏi Tôn Nữ chỉ một câu "Tôn Nữ hiện còn gì để mặc trên người ". Xin đừng welcome những ai có lòng tốt đem xe đến đón đi đánh bạc.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,527,910
Xin thưa với bạn có hai cái "sai" ở tựa đề. Thứ nhất, Ông Mandino không phải là một thương nhân mà là tác giả của quyển sách có tựa đề trên. Thứ hai, "lắm của" ở trong quyển sách self-help này (ta thường gọi là loại sách tu thân), "The Greatest Salesman in the World", không chỉ có nghĩa là của cải
Từ đêm đưa thuyền rời quê đã hơn 30 năm, nay dù muốn hay không, tôi vẫn phải về thăm lại, cha mất mới đây, mẹ còn khỏe, cả hai đều đã gần 100 tuổi. Trên cùng chuyến bay sang VN, may tôi lại gặp ông bà Nguyễn Quang Liên, một ông bạn cũ từ xưa ở Saigon, Tôi được biết thêm chuyện và kể lại: Quen lâu năm, biết ông là
Nàng nghe có tiếng cửa mở, nhưng không để ý. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay thấy năm rưỡi thì biết ngay là lão đã về. Nàng vừa cười vừa nói chuyện điện thoại, rồi nhìn lão hất hàm ra dấu cho lão biết có thức ăn trên bếp. Lại món gà kho, ngán quá. Lão đi vào phòng ngủ thay đồ, nghe loáng thoáng tiếng nàng trên điện thoại: "...vậy à"
Ngày còn nhỏ, tôi trông thật gầy gò, ốm yếu, tính tình lại nhút nhát lắm. Mẹ tôi sanh tôi thiếu tháng, chẳng biết sao mà hồi đó tôi lại sống được cũng lạ! Lớn lên một chút, chừng năm sáu tuổi, tôi đã biết thế nào là ăn đòn, vì bố tôi rất dữ đòn đối với con cái, một phần vì thích hàng xóm thấy mình dữ với vợ con, còn phần nữa thì tôi
Mẹ tôi năm nay 86, bắt đầu trở bệnh lãng trí nặng. Khi thì cụ thống trách đôi tay đôi chân vụng về, lẩy bẩy, vô dụng của mình. Khi thì cụ lộ vẻ hoảng hốt hoặc tự dằn vặt về những đổ vỡ, hư hại do sự "hoá đần độn" của mình gây ra. Khi thì cụ uất ức vật vã kêu khóc vì nhận ra giai đoạn tang thương cuối đời đã thực sự đến với mình rồi.
Tôi hỏi người bán vé: Từ đây đi Washington DC giá bao nhiêu và xe chạy mất mấy giờ và nếu tôi là người có tuổi thì bớt được bao nhiêu" Ngửng lên nhìn tôi, ông ta vừa bấm máy bán vé vừa trả lời: Ông được bớt còn 145.37 xu, còn nếu ông mua trước 7 ngày thì giá vé trong khoảng từ 80 đến 119 dollars tùy theo xa gần.
Lúc 12giờ đêm Lão Cát lai ra đi, một cái chết lặng lẽ cũng như cuộc sống vốn thầm lặng của Lão ! Bệnh viện F.V có lẽ là nơi Lão đến đó lần cuối trong chặng đường đời nhiều nổi truân chuyên, bộ óc bình dị đầy lòng nhân ái ấy đã thôi không còn thao thức trong quãng đời già nua ... Tôi viết câu chuyện này, tham dự cuộc thi
Đi làm về, nếu không đi chợ thì về thẳng nhà, nhìn xung quanh căn phòng của một người độc thân, cái gì cũng lặng lẽ. Từ cái bàn, chiếc ghế, cái Ti Vi trong góc, một chiếc gối, ngay cả chiếc gối để ôm gác phía dưới chân, cái mền kẻ những sọc vuông không hoa hòe xếp phẳng phiu ... cái gì cũng như tỏa ra một mùi vị lặng lẽ
Chiều nay, thứ sáu 28/4, trên đường lái xe đi làm về, chợt nhớ Chủ Nhật này là 30 tháng 4. Lại 30 tháng Tư nữa rồi! Chẳng hiểu sao tôi lại quyết định sẽ viết một mẩu truyện về đời mình nhân dịp kỷ niệm lần thứ 31 của ngày này. Có lẽ tôi nghĩ rằng bây giờ mình đã 50 rồi, đời cũng đã từng trải, chả còn sợ sệt gì nữa khi muốn nói ra những điều mình nghĩ, ít ra là về cuộc đời của mình. Năm 1987, sau năm tháng sống
Qua bao năm dài thai nghén, bố tôi mới sẵn sàng cho tôi chào đời. "Thân Phận” là tên của tôi được bố chọn. Đó là nỗi đau trăn trở của Người muốn gởi gắm vào tôi. Sau buổi ra mắt sách, tôi được ký tặng cho một người bạn vong niên của bố. Chủ của tôi là một người Việt định cư ở Hoa Kỳ khá lâu, từ thuở còn là học sinh trung học
Nhạc sĩ Cung Tiến