Hôm nay,  

Cha Con Nghĩa Nặng

14/06/201300:00:00(Xem: 236151)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả định cư tại Mỹ từ 1992, hiện là cư dân Cherry Hill, tiểu bang New Jersy. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Song Lam là “Tháng Ba, Trời Đất Vào Xuân,” tự sự của người vợ người mẹ trong một gia đình H.O. 38 năm sau 30 Tháng Tư 1975. Sau đây là bài mới của Song Lam, nhân Ngày Fathers Day sắp tới.

- Rời Sài Gòn đến New York, ngoài hành lý đem theo cho gia đình refugee, chị còn có trong tim mình hình bóng của hai người đàn ông. Nghe vậy Bích Nguyên "la làng" trong phone:

- Trời ơi, mô Phật, sao bà chị "loảng moạn" thế? Sao lại nói oang oang cái secret của đời mình?

Tôi cười lớn và trấn an cô bạn nhỏ hãy bình tĩnh, vì hai hình bóng đó chỉ là ba tôi và anh trai tôi đã pass away. Mà, nếu có hai người yêu thực sự thì... cũng là "chuyện bình thường ở huyện"...

Rất lâu, khi còn là học sinh trung học, ở Sài Gòn có xuất bản quyển "Để trở thành người đàn bà tuyệt vời" mà tôi quên tên tác giả. Có điều tôi thầm cảm ơn Thượng đế, chung quanh cuộc đời thăng trầm vô vàn gian nan cực khổ của tôi, luôn có những người đàn ông tuyệt vời. Không hẳn tôi nghĩ đến họ vì ngày Father Day sắp đến June 16, 2013 mà có thể, họ vẫn ẩn hiện thấp thoáng đâu đó trong tâm thức tôi gần như mỗi ngày.

Chưa có thống kê nào ghi lại bao nhiêu trang sách, bao nhiêu bài hát ngợi ca NGƯỜI MẸ. Nhưng về phía phân nửa nhân loại còn lại, tức là NGƯỜI CHA, người nam, nam tử hán lại ít được nói đến. Có người cho rằng, trong xã hội Mỹ hiện nay, người phụ nữ có power hơn trong gia đình, hay là, do bản tính bẩm sinh, người đàn ông không thích show up?

Theo nhà báo Vi Anh, vai trò của người cha là "lãnh đạo thực hiện" (Instrument leadership) nên thiếu sự thân cận, dịu dàng, đằm thắm, gần gũi con cái như vai trò của người mẹ. Điều đó, đã hẳn. Con trẻ có tâm sự, vòi vĩnh chuyện gì, thường nói với mẹ, và bà sẽ làm "công tác truyền thông" với cha, ví dụ chuyện xin tiền chi tiêu mua giày, mua áo là chuyện nhỏ, hay lấy chồng, lấy vợ là chuyện tương đối lớn hơn.

Văn chương ngày xưa khi nói về cha mẹ hay dùng chữ song thân gồm phụ thân, mẫu thân thật trang trọng, tôn quí. Làm con, ai cũng có lòng yêu quí cha mẹ vì đó là "Ơn nghĩa sinh thành". Người xưa, khi nói về cha mẹ mình, dù họ chỉ là người nông dân ít học, vẫn hay nói: "Ông thân tôi, bà thân tôi..."

Mẹ chúng tôi hiện nay già yếu lắm rồi. Cái số tuổi 93 làm anh em tôi nơm nớp lo sợ từng ngày vì đâu biết được "ông trời mấy tuổi"? Còn với Ba tôi, chúng tôi lại có niềm tiếc nuối vì sự ra đi quá sớm của ông trong hoàn cảnh đất nước vô cùng nghiệt ngã. Ba tôi mất đúng vào ngày 30/4 sau năm năm miền Nam Việt Nam đổi chủ. Trong lúc gia đình tôi tan nát, khánh kiệt về vật chất lẫn tinh thần, Ba tôi hấp hối trong lúc thằng cha tổ trưởng dân phố la hét inh ỏi ngoài sân thúc giục treo cờ mừng ngày "đại thắng". Vì thế, ngày giỗ của Ba tôi cũng là ngày giỗ của miền Nam Việt Nam hàng năm. Lâu quá rồi, sao lòng vẫn chưa nguôi nỗi nhớ?

Trả lời Bích Nguyên, cô bạn nhỏ ở Wichita, Kansas, người thứ hai trong tim tôi ấp ủ đem theo là anh trai tôi đã "giã từ vũ khí" khi tuổi vừa bốn mươi hai, sau gần mười năm "học tập" ở Yên Bái, Bắc Việt với căn bệnh hiểm nghèo, sau những tháng ngày đói khát, ốm đau ở rừng thiêng nước độc. Anh đi để lại vợ con bị từ chối không theo được diện H.O nhân đạo của chính quyền Mỹ vì "chết khi ra khỏi trại" của người có thực quyền, thời đó. Cám ơn Trời Phật xót thương, hay vì sự hiển linh của người cha quá cố, lần lượt các cháu tôi, chị tôi cũng được định cư ở Mỹ dù rất đỗi muộn màng!

Chúng ta hãy bỏ qua những người đàn ông vô trách nhiệm, mất tư cách, ăn chơi đàn điếm, bạo hành trong hôn nhân, ăn nhậu say xỉn tối ngày ở quê nhà. Phải quên họ. Hãy quên họ. Chúng ta trân trọng cảm ơn những người đàn ông làm nên lịch sử thế giới, lịch sử nước nhà, và nhất là hiện nay, họ đã làm nên cộng đồng Việt Nam lớn mạnh từng ngày ở Mỹ, ở Úc, ở Canada...

Nhân cách phẩm giá con người được thể hiện qua quá trình giáo dục của gia đình, nhà trường, xã hội. Điều đó ai cũng công nhận. Quan trọng bước đầu là gia đình, nơi con trẻ sống và lớn lên với ảnh hưởng giáo dục của người cha thật lớn. Văn chương xưa gọi người cha là "nghiêm đường" là do vậy. Người chinh phụ xưa đã từng thổ lộ: "Dạy con đèn sách, thiếp làm phụ thân" (Chinh Phụ Ngâm)

Ngạn ngữ Pháp từng nói "Tel père, tel fils", ngạn ngữ Việt Nam cũng đồng ý với "Cha nào, con nấy" (Dù cũng có chút ngoại lệ: Cha làm thầy, con bán sách). Văn chương bình dân cũng hé lộ cho ta thấy hình ảnh người cha trong đời sống con cái quan trọng biết chừng nào:


"Còn Cha gót đỏ như son
Một mai cha mất, gót con như bùn"

Hoặc: "Con không cha như nhà không nóc". Dĩ nhiên, người xưa không phủ nhận sự đóng góp miệt mài, to lớn, gần như thường trực, cận kề của người Mẹ.

Trong phạm vi hạn hẹp của bài viết, chúng tôi chỉ muốn được hân hạnh chia xẻ với bạn đọc trọng trách của người Cha nơi xứ người. Khác với chủ gia đình trong nước, người đàn ông ở Mỹ có nhiều việc hơn: Ngoài áp lực công việc bên ngoài, họ còn phải "tham gia" việc nhà. "No money, no honey" khá đúng ở Mỹ này. Mỗi tháng người chủ gia đình (phần lớn là mấy ông) phải chạy đua, phải cán đáng việc trả bills. Việc này nó quay cuồng, quay cuồng hàng tháng the same circle, tiền đâu là đầu tiên!!!

Nếu quí ông ở miền Nam, việc nhà có thể ít hơn. Quí ông cư ngụ miền Đông Bắc, miền Trung Tây Hoa kỳ đương đầu với vô số việc của "cái nhà". Mùa đông cào tuyết rời rã tay chân; mùa hè cắt cỏ đổ mồ hôi hột; mùa thu lãng mạn đâu chẳng thấy, chỉ thấy hốt lá bở hơi tai... Hết ngày dài rồi lại đêm thâu, đi làm về, phải đi chợ (nhiều lúc phải đem theo baby ngồi trong car-seat gắn trên cái shopping cart), phải vào bếp nấu ăn khi vợ làm second shift... Con lớn lên một chút, đưa đón con đi học, đi chơi thể thao buổi chiều hè khi "phụ thân" vừa tan sở mệt nhoài, rời rã tay chân... Rồi con vào đại học, phải dọn nhà cho con năm lần bảy lượt khi ở trong dorm, hay đổi ý dọn ở riêng ra ngoài với bạn bè ở cho thoáng đãng... Ôi, làm sao nói lên hết lòng cha mẹ? Ôi "trăn dâu đổ đầu tằm"!!!

Đã hết đâu, còn công việc của cộng đồng, hội đoàn nữa chi? Nay lo chuyện này, mai lo hội kia, nhiều khi không có cái weekend nào được thảnh thơi, relax, nhâm nhi vài ly bia ướp lạnh với bạn bè...

Quan niệm xưa về người con hiếu là: "Phụ mẫu tồn, quân tử bất khả viễn du" có nghĩa là cha mẹ còn sống bên mình, không được đi xa, phải ở gần để sớm hôm phụng dưỡng!? Đó là chuyện của thế kỷ trước, ở quê nhà. Còn quê người? Cha mẹ già đơn độc ở miền Đông Bắc xa xôi, còn các con phải chạy theo cái job ở Los, ở Texas, ở Nevada! Làm sao hơn được? Lúc đó, quí bạn cũng giống nhu Thúy Kiều lưu lạc:

"Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng, ấp lạnh những ai đó giờ?"

Và nếu đưa cha mẹ vào nhà già (Nursing Home) cũng là điều tất nhiên. Người già, như người viết, chắc cũng hiểu được, điều đó.

Những áp lực nặng nề đó đặt lên vai người đàn ông ở Mỹ này, cho nên, quan hệ cha con ít nhiều vô tình bị lãng quên. Cha con nghĩa nặng, làm sao săn sóc mẹ cha khi tuổi già xế bóng? Làm sao quên được, nhưng mà... no time!

Mượn trang viết này, chúng tôi xin trân trọng cám ơn người CHA đã chịu đựng đói khát, nhục nhằn trong thời gian dài "học tập cải tạo" để đánh đổi những airline tickets cho vợ con qua Mỹ theo diện H.O, những thuyền nhân gian khổ hy sinh, đối mặt với sự sống và cái chết trong gang tấc để đưa vợ con đến bến bờ tự do. Rồi gần 40 năm qua, họ vẫn một lòng miệt mài hy sinh nuôi dạy con nên người với tâm niệm "hy sinh đời bố, cũng cố đời con". Điều này quá rõ ràng, sự hy sinh đó đã đơm hoa kết trái: thế hệ thứ 2, thứ 3 đã trưởng thành ở Mỹ này hay ở các nơi trên thế giới với sự thành công vượt bậc về tất cả phương diện.

Và, có khi nào lòng CHA cảm thấy an vui?

Ngày xưa, khi còn ở quê nhà, trước sự ra đi của người Cha, chị em chúng tôi thổn thức với bài "Đêm cuối cùng" của Phạm Đình Chương: "Đêm nay đôi mái đầu còn xanh... Ngậm ngùi thầm trao nhau giấc mộng chưa thành..." Ca từ của bài hát này diễn tả sự chia ly, huống hồ chi, đây là phút giây tử biệt? "Mộng chưa thành" vì chúng tôi chưa có dịp đền đáp ơn sâu nghĩa nặng với người cha đã hy sinh trọn đời cho các con, mà đã ra đi vội vã...

Mới đây, ở Nam California, tình cha con được thể hiện rõ nét khi ông Phạm Thành cho ra mắt "Phạm Đình Chương toàn tập sáng tác". Tuyển tập này gởi đến cộng đồng Việt Nam yêu âm nhạc, trong đó có gia đình "chị em già" của chúng tôi. Lời giới thiệu của người con Phạm Thành đã làm nao lòng người hâm mộ: "Với nỗ lực của Xuân năm nay, tôi nghĩ cũng tạm nói lên phần nào mối thâm tình của cha con chúng tôi..."

Mong ước ngày Lễ Từ Phụ (Father's Day) không chỉ là một trong 365 ngày mà quí vị sẽ có được "thâm tình cha con nghĩa nặng" hàng ngày, từ các con. Và trong quan hệ bằng hữu, họ hàng, đồng hương, quí ông sẽ nhận được những tấm tình thương yêu trân trọng nhất.

Song Lam

Ý kiến bạn đọc
17/06/201316:21:47
Khách
Bài viết hay về trách nhiệm người Cha người anh trong gia đình nói riêng và ngoài Xã Hội nói chung.Thật ý nghiã nhân dịp lễ Từ Phụ.
14/06/201316:21:27
Khách
Tui làm biếng lắm, mới tới xứ mỹ là tui thấy rồi, nên tui không có ba cái vụ con cái vì thân tui còn chưa xong mà, ở chi cái xứ tuyết để phải cào tuyết, sân rộng làm chi để phải hốt lá.
Mình còn phải lo shopping ăn diện mất thời gian cho mình nữa.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,295,368
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến