Hôm nay,  

Một Bát Cơm

26/06/201300:00:00(Xem: 203089)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả tên thật là Nguyễn Hà Mi. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên được chuyển đến Việt Báo bằng điện thư. Mong Mi Nguyễn sẽ tiếp tục viết thêm.

Tôi đã có 20 ngày làm việc cho một nhà hàng Việt Nam tại Orange County - Calif. Và 20 ngày đó, tôi gặp 200 con người với 200 số phận khác nhau, cuộc sống khác nhau. Tôi nhìn họ qua cái cách họ ăn "Một bát cơm".

Bà chủ của tôi là single mom. Chị không đẹp, nhưng nhìn có vẻ rất quý phái, sang trọng. Tôi có phần ngưỡng mộ chị vì một người đàn bà thành công không phải là dễ, trong khi chị có tới cả chuỗi nhà hàng. Chị thường ngồi ăn một mình, và nhìn chúng tôi... săm soi. Chị đang ăn cũng có người đến làm phiền chị vì tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền lương và tiền nợ ngân hàng… Chị thường căn dặn nhân viên:

- Em phải cắt chanh nhỏ thôi, một quả tám miếng nhé... Sao cái cốc này mới có một lần dùng mà vứt đi thế phải rửa đi dùng lại chứ. Em chỉ được mang một cái khăn giấy cho một khách thôi nhé cưng... Các em có bỏ tiền ra đâu mà xót... Mà này, chị nhiều lần nhấn mạnh với mọi nhân viên, ai ăn bữa trưa phải trả tiền nhé, tiệm có camera theo dõi cả đấy.

Chị tiết kiệm đến mức chị lấy tiền tip của khách cho nhân viên mang đi mua đồng phục, mua thau, mua tạp dề và bắt nhân viên trả 10$ cho chiếc áo đồng phục ấy, chị mang tiền đi mua bút, mua sổ nhưng chị thiếu đôi găng tay người nhân viên rửa bát. Ôi chao, chị ơi, cái bút có 10 cent và ly cốc giấy có 20cent mà chị có nhìn đôi bàn tay trắng bệch của chú rửa bát không? Chị giàu tới cả triệu USD mà.

Ông chủ của tôi thì thường chờ khi tôi ăn cơm vào giờ nghỉ vì khi đó ông không phải trả lương cho tôi để thủ thỉ rằng: “Nhà hàng của anh là 3 sao nhé, em giúp anh trainning cho các em khác về nghiệp vụ nhé. Anh sẽ không bạc đãi em đâu”. Cái sự "Không bạc đãi" cũng khiến tôi nhớ lắm về cái sự nhẫn nhịn của mình.

Chuyện là em bị bỏng nước sôi khi làm việc, nhà hàng không có thuốc, tự em ôm hai cánh tay bỏng rát đi xếp hàng mua thuốc và tự trả tiền. Tay em đau, em không làm nổi nữa, em xin nghỉ hai ngày không lương. Rồi em đi làm lại, ông chủ quan tâm, lật cánh tay em lên nói, “Ôi zời, bỏng có tí có thế này thôi mà cũng nghỉ tới 2 ngày, em không đi làm, chả đứa nào làm anh yên tâm”.

Người đồng nghiệp làm cùng tôi, ông là người Mexico. Ông to cao và đôi bàn tay luôn bợt nước vì phải rửa bát suốt ngày. Đó là công việc vất vả nhất của nhà hàng này. Ngày ngày, ông ngồi một góc trong bếp hoặc đôi khi đứng cúi người ăn bữa trưa là một bát cơm. Tôi biết ông đói nhưng không dám xin nhiều vì sợ bà chủ kêu ca ăn nhiều quá. Hôm qua, tôi thấy ông khóc vì lương đã chậm một tuần, đám con nhỏ của ông ở nhà đã hết thức ăn. Người đàn ông ấy tần ngần ngồi nhìn bát cơm của mình và... chảy nước mắt. Giọt nước mắt của một người đàn ông.

Khách hàng của tôi nhiều lắm, ta, tàu, tây đủ cả. Màu da đen, da trắng, da vàng, da đỏ, lơ lớ lai lai cũng đủ hết. Có người hào phóng, có người keo kiệt, có người tham lam, có người dễ tính, có người khó tính nhưng ai cũng quan tâm tới "bát cơm" họ bỏ tiền ra mua cả. Người thì bỏ thừa mứa, người thì căn ke tính toán từng đồng, có người cũng muốn ăn quịt nữa cơ. Mỗi vị khách của tôi thể hiện con người họ qua cách họ ăn một bát cơm.

Tôi chưa bao giờ bị đói, cũng chưa từng thiếu một bát cơm nhưng quả thật... bát cơm bé nhỏ ấy khiến tôi suy nghĩ về cuộc đời.

Tôi nhớ bát cơm của cha mẹ, không ngờ nó đổi bằng nhiều hi sinh và mồ hôi quá.

Tôi nghĩ về đời người. Đời người có bao nhiêu đâu mà tiếc nhau một bát cơm. Tiền bac danh vọng rồi cũng qua cả. Người ta giàu tiền bạc mà chẳng có giây phút được bình yên ăn một bát cơm thì cũng có nghĩa lý gì đâu. Còn người ta nghèo thì một bát cơm cũng khốn khổ quá. Suy cho cùng, tới giờ tôi vẫn là người may mắn và hạnh phúc.

Sau này, dù tôi có là ai, làm gì cũng sẽ cố gắng để ghi nhớ trong lòng rằng đừng bao giờ tiếc những người xung quanh "một bát cơm".

Mi Nguyễn

Ý kiến bạn đọc
21/12/201719:42:54
Khách
Viết hay vậy mà không tiếp tục. Uổng ghê!
07/07/201302:08:54
Khách
Bài viết hay, cảm đông mà thói đời là giới chủ nhỏ thường hay bóc lột, bần tiện mới mau có dư. Đời là thế, nếu ai cũng có lòng nhân thì đâu có chiến tranh, người thịt cá ê hề, kẻ miếng cơm cũng không đủ no.
Cám ơn tác giả, mong bài viết mới.
29/06/201313:20:01
Khách
Hà Mi thân mến,
Quả thật đời có rất nhiều người như Hà Mi đã nói trong bài viết ngắn trên. Nhưng dù sao vẫn còn không ít người có tấm lòng nhân hậu vô cùng. Tôi còn nhớ lời một người mẹ của bạn tôi khuyên rằng:
- Khi nấu cơm con nên nấu dư một bát, để có khi còn giúp được một người lỡ bước đói lòng nào đó vì khi con đã có gạo để nấu thì thêm một nhúm nhỏ không phải là một điều khó khăn đâu!
Tôi mang câu nói đó trong suốt cuộc đời mình và nghĩ rằng có những bài học mà mình đã nhận được không phải từ một nhân vật hay một cuốn sách nổi tiếng nào mà từ những người rất bình thường xung quanh ta trong cuộc đời vô cùng bình thường này!
Cảm ơn Hà Mi về một bát cơm trong đời sống của người Việt Nam mình!
Mimosa Phương Vinh
27/06/201316:54:44
Khách
Đọc bài viết của Hà Mi mà tôi đã rơi nước mắt. Tôi cũng đã từng trải qua những ngày làm trong nhà hàng và cho đến bây giờ tôi vẫn nhớ những ngày tháng đó. Cũng như Hà Mi, tôi luôn tự hứa với long mình, "đừng bao giờ tiếc với những người chung quanh 1 bát cơm."
27/06/201316:05:06
Khách
Ở Mỹ mà kẹo quá hén. Mấy nhà hàng VN bóc lột người làm tận xương tuỷ.
26/06/201322:51:40
Khách
Bài viết khuyên răn rất ý tứ và hay
26/06/201317:41:34
Khách
Hà Mi có lẽ còn nhỏ tuổi mà sâu sắc quá. Đời này loại người như ông bà chủ của Mi nhiều lắm Mi ạ. Chứ nếu đa số biết nghĩ như Mi thì cuô.c đời này đâu còn là bể khổ nữa.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,823,453
Tác giả định cư tại Pháp nhưng thường lui tới với nước Mỹ, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ tháng Ba 2010. Họp mặt giải thưởng năm 2011, bà đã bay từ Paris sang California để nhận giải Vinh Danh Tác Giả -thường được gọi đùa là giải Á Hậu. Bài mới của Đoàn Thị viết nhân Ngày Lễ Mẹ 2019.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Bà là một chuyên viên xã hội, từng nhiều năm làm việc tại Trung tâm Cao niên một thành phố tại Bắc California. Bà cho biết muốn tham gia viết về nước Mỹ từ lâu, nhưng phải chờ tới khi về hưu mới thực hiện được ý nguyện. Bài viết đầu tiên của bà là "Bà Ngoại Khác Chủng Tộc". Sau đây là bài viết thứ ba của tác giả.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động chưa từng được ghi nhận. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. Bàà đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ. Ông cho biết tên là Dương Vũ, sang Mỹ từ năm 1975, khởi đầu định cư tại tiểu bang SC, và hiện đang sống ở Sacramento. Bút hiệu ông chọn là VuongVu (viết liền, không dấu.) Bài đầu tiên là hành trình di tản từ 30 tháng Tư, 1975, với nhiều chi tiết sống động chưa từng được ghi nhận. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. Bà đăng 2 kỳ.
Tác giả tên thật Trịnh Thị Đông, hiện là cư dân Arkansas. Bà sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Tới Mỹ vào tháng 8, 1985, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016 và đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Sang năm 2018, Dong Trinh có thêm giải Vinh Danh Tác Giả, thường được gọi đùa là giải Á hậu. Sau đây, thêm một bài viết mới của tác giả.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Bài viết mới của tác giả được đăng 2 kỳ. Tiếp theo và hết.
Tác giả là một cựu tù cộng sản, hiện sống ở Vail, Arizona, làm việc theo một hợp đồng dân sự với quân đội Mỹ, từng tình nguyện tới chiến trường Trung Đông và Châu Phi. Với bài viết của một dân sự gốc Việt từ căn cứ Mỹ tại Afganistan, ông nhận giải Danh Dự VVNM 2018. Sau đây, thêm một bài viết mới.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ 2019 khi gần 90 tuổi. Bà tên thật là Nguyễn thị Ngọc Hạnh. Trước 1975, là giáo sư đệ nhị cấp tại Trung học Nguyễn Trãi. Cùng gia đình tới Mỹ từ 1979, hiện là cư dân hưu trí tại miền Đông. Bài viết thứ năm của bà được ghi là “Viết tặng các bà Mẹ và những người làm con nhân Ngày Từ Mẫu”
Bài viết cho Ngày Lễ Mẹ 12 tháng Năm 2019. Tác giả là một cây bút nữ kỳ cựu tham gia Viết Về Nước Mỹ từ nhiều năm qua. Năm 2017, với bài viết “Ba Người Đàn Bà Tuổi Dậu”, bà nhận giải Vinh Danh Viết Về Nước Mỹ.
Ngày mai, Chủ Nhật 12, 2019 sẽ là Ngày Lễ Mẹ. Mời đọc bài viết của Lê Xuân Mỹ, một kỹ sư, làm việc tại Kia-Tencor San Jose, California. Qua Mỹ năm 1998. Cha học tập cải tạo chết trong trại Vĩnh Phú năm 1979, lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến