Hôm nay,  

Cô Mít Ướt

26/06/201300:00:00(Xem: 223669)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là cư dân Miami, tiểu bang Folrida, từng có góp bài viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất. Mong Y Châu sẽ tiếp tục viết thêm.

Tháng hè bầu trời như giãn nở ra, ngày dài thêm, đúng là "tháng năm chưa nằm đã sáng...", người ta có nhiều thời giờ hơn để hưởng thụ ánh nắng. Người thì đi ra biển nhìn sóng biển nhấp nhô không ngừng nghỉ bên những bọt biển trắng xoá chạy về một chân trời vô định hay là đi thăm viếng vùng đồi núi non trùng điệp để lắng nghe tiếng rừng cây hoà nhịp với tiếng suối reo trên sườn đồi dốc...

Mọi người dậy trễ hơn, tôi vào bếp pha ly cà phê sáng, thì có tiếng điện thoại reo vang. Ở bên kia đầu dây là tiếng của một người Việt Nam, giọng quen quen, hỏi thăm:

- Xin chào, xin cho hỏi thăm, có phải là cô mít ướt không ạ?

- Xin lỗi, tôi không hiểu rõ ý của cô.

Rồi cô gái giải thích thêm:

- Cô còn nhớ con không? Năm ngoái, cô có đem bán mấy trái mít ướt quá là ngon, tụi con nhắc hoài. Năm nay tới mùa mít rồi, tụi con đợi hoài sao không thấy cô đến nên gọi cô xin nhớ chừa phần mít ướt cho con.

Tôi hơi ngỡ ngàng:

- Thì ra vậy, được rồi tôi sẽ dành phần cho, đừng lo.

Gác điện thoại, cầm ly cà phê vừa pha, lòng thấy vui vui, từ nay tôi có thêm"nick name" (biệt danh): cô mít ướt.

Giống như những người khác có biệt danh là cô chôm chôm, cô sầu riêng, . . . cô hột xoàn, nói ra là người ta biết liền, dễ thương ghê! Thêm một mùa trái cây, thêm một mùa mít, nhanh thiệt!

Đã lâu rồi, cũng vào hè, ở vùng Đông Nam, tiểu bang"sunshine" rất ít người Việt Nam định cư. Những người buôn bán, những chủ chợ hầu như quen biết hết những khách hàng, quen luôn cả những sở thích của họ. Chị Chi, thì thích vãi thiều (lệ chi), tới mùa đặt mua cả thùng(25 lbs). Cô An, mỗi mùa không bao giờ bỏ qua trái nhãn (long an), loại nhãn hương, hột út tiêu, mùi rất thơm. Chú Long, luôn hỏi có báo mới hông?Và ưa trái thanh long nhưng phải có cái thẹo, do chim ăn...

Khi tôi vừa bước vào chợ, sau những lời chào hỏi, người chủ chợ vồn vã:

- Mấy ngày nay có một trái mít ngon, nhiều người hỏi mua nhưng không bán, để dành...

Tôi hỏi ngay:

- Trái mít ở đâu rồi ông chủ?

Theo hướng chỉ tay, tôi vào trong góc khuất của chợ.

Quao! Trái mít lớn trên 30 lbs, nở gai, chín đều mùi thơm toả khắp nơi.

Kinh nghiệm cho biết là"trồng cây chọn giống", tôi lấy hột từ trái mít nghệ ươm giống trồng sau nhà.

Cây mít chắc là hợp với phong thổ, lớn nhanh lá trãi dài xanh mướt, thấy mê.

Đúng hạn kỳ, nó cho ra trên chục trái, to lớn như trái mít giống. Mọi người khen tôi có số "nhuận điền". Bây giờ lại có chuyện không ai ngờ: cây mít nghệ của tôi lại cho ra... trái mít ướt.

Buồn quá tôi định chặt bỏ nó rồi trồng lại cây mít khác, nhưng nghĩ lại đâu biết chừng khi trồng lại cây mới nó cũng là mít ướt. Chuyện gì cũng có duyên, không phải mọi thứ đều như ý mình muốn!

Tôi chợt nhớ lại ngày xưa ở Việt Nam, ngọai tôi có trồng cây mít ướt cũng được nhiều người thích lắm. Rồi một hôm tôi đem những trái mít ướt đến những người đồng hương VN, với ý định là bán cho họ, nếu không được thì biếu không cho họ lấy thảo; không biết là tôi có khiếu"markerting" hay là hút... hàng, tôi bán được hết!

Về nhà mọi người nói tôi hên, tôi cũng nghĩ vậy, sợ họ mắng vốn, cả năm nay tôi không dám đi qua khu vực đó.

Bây giờ tôi có biệt danh là cô mít ướt, chưa chắc ai muốn cũng được đâu à!!

Y Châu

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 863,503,080
Sáng 17 - 05 - 2008, lớp nhiếp ảnh nghệ thuật, kỹ thuật số cấp 2, khoá VII, năm 2008, thuộc Hội Ảnh Nghệ Thuật "Vietnamese photographic Society of California" tổ chức một chuyến đi săn ảnh phong cảnh xa.
Sáng thứ bảy, 17 - 05 - 2008, lớp nhiếp ảnh nghệ thuật, kỹ thuật số cấp 2, khoá VII, năm 2008, thuộc Hội Ảnh Nghệ Thuật "Vietnamese photographic Society of California" tổ chức một chuyến đi săn ảnh phong cảnh xa.
Tôi thấy phần đông người Việt mình hay theo phong trào. À, cái này thì tôi nói rõ là tôi thấy à nha, còn anh chị em có thấy như vậy không thì tôi không có ý kiến ý cò gì cả nhé.
Suốt cuộc đời tôi trên mảnh đất quê hương bất hạnh, có lẽ mùa Đông 1975 là một cái Đông lạnh lẽo nhất.
Chắc quý vị không lạ gì những chiếc quần jeans mang nhãn hiệu nổi danh như Levi's, Wranglers... trong các tiệm bán quần áo của Mỹ này nhưng chắc ít ai biết về cuộc đời và xuất xứ của tôi như thế nào.
Dạo sau này Nam vắng nhà gần như mỗi đêm. Tối qua, ngồi chờ Nam trên chiếc ghế sofa, mình thiếp đi lúc nào không biết … tiếng động khi Nam mở cửa vào nhà đánh thức mình dậy.
Hôm nay tôi lại quên uống Fosamax, thuốc trị bịnh rỗng xương (O'steoporosis) mà bác sĩ cho uống mỗi tuần một viên.
Tôi trên đường về nhà sau một ngày làm việc cuối tuần không vui vẻ vì chả ai thích đi làm thứ 7.
Ngày lễ Father's Day năm trước, mấy đứa nhỏ con tôi tặng bố một chiếc áo T-Shirt in sẵn "10 câu bố nói nhiều nhất" (top 10 things dad says).
Con nhỏ lo lắng cũng phải, vì tôi với nó đều hội đủ tiêu chuẩn như nhau để tranh vào chức vụ điều tra viên này, và tôi có biệt tài thi đâu đậu đó
Nhạc sĩ Cung Tiến