Hôm nay,  

Bằng Rừng

18/07/201300:00:00(Xem: 189813)
viet-ve-nuoc-my_190x135Tác giả là 1 trong 11thành viên Ban Tuyển Chọn Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2013.

"Tôi qua US lúc 14 tuổi. Cả gia đình còn kẹt lại VN vào lúc đó. Tôi bảo lãnh cha mẹ sau khi ổn định và chúng tôi đoàn tụ năm 1995." Lê Tường Vi tự sơ lược tiểu sử như trên, và trở thành tác giả hai lần nhận giải Viết Về Nước Mỹ: Chung Kết Tác Giả Tác Phẩm 2005. Và giải Việt Bút năm đầu tiên 2007, dành cho tác giả đã ”vượt được chính mình.” Sau đây là bài viết mới nhất.

Mới hơn 8 giờ sáng tia nắng mặt trời đã bắt đầu gay gắt chiều xuống nông trại Alegre trong lúc chúng tôi đứng nghiêm chào cờ. Tôi cảm thấy mồ hôi rỉ dài từ bả vai xuống lưng. Liếc nhìn quanh liên đội Tùng Nguyên VII gần trăm thầy trò cùng đứng dưới cái mặt trời chói chang kia, tôi tự hỏi tại sao chúng tôi bỏ 7 ngày thời gian quý báu để tới cái trại nóng cháy da trong vùng rừng núi này?

Bằng Rừng có thể quyến rũ chúng tôi đến vậy sao?

Dường như tôi có duyên với Hướng đạo. Ngày còn bé ở VN, thấy các anh lớn trong gia đình mặc đồng phục hướng đạo thật oai, tôi thắc mắc hỏi hai anh thay đồ đi đâu, làm gì nhưng không anh nào trả câu hỏi thỏa ý con bé.

Khi các anh sửa soạn đi cắm trại xa nhà, tôi đòi đi theo nhưng Bố tôi nói hướng đạo chỉ có con trai thôi, con gái không được đi. Tôi giận dỗi xịu mặt xuống thì ông dỗ:

- Thôi thôi để lát nữa Bố chở con lên thăm hai anh, đừng giận nữa!

Thế là tôi vội vàng đi thay đồ ngồi chờ được chở đi. Bố đèo tôi sau chiếc xe gắn máy, chạy vòng vèo qua đèo Rù Rì ra khỏi thành phố tới một khu rừng nhỏ nơi các hướng đạo sinh đang cắm trại. Những túp lều xanh được căng đều dài theo con suối trông rất gọn gàng và tươm tất. Chúng tôi tới nơi đang lúc các anh đang lúi húi lo bữa cơm trưa, mấy lon thịt hộp Bố tôi mang theo được chiếu cố tận tình. Bữa cơm trưa đạm bạc nhưng ngon miệng lạ lùng.

Sau buổi trưa, Bố đưa tôi đi bộ dọc theo con suối lên gần nguồn nước. Ông chỉ cho tôi những khóm lan rừng mọc bên mấy gốc cây cổ thụ, tiếng nước róc rách, rừng xanh thăm thẳm văng vẳng tiếng hát của các anh vang vang làm tôi có cảm tưởng mình đang đi lạc vô một thế giới khác, một thế giới đẹp hơn thực tế tôi đang sống hàng ngày. Những đoạn đường vướng mắc dây leo dại Bố nắm tay kéo hoặc nhấc bổng tôi qua. Xa xa thỉnh thoảng vang lên tiếng vượn kêu chí chóe gây lên cảm giác rờn rợn nhưng tôi cảm thấy an toàn khi có Bố tôi bên cạnh. Cái cảm giác rờn rợn đầy thích thú khám phá mê hoặc làm tôi gần như không biết mệt, mãi miết bước theo vết chân của Bố tôi.

Chuyến đi đó để lại ấn tượng mạnh trong tâm con bé. Nguồn đam mê đi bộ trong rừng, leo đồi lội suối bắt đầu từ thuở ấy. Trong vòng trời thiên nhiên tôi cảm thấy như mình thoát khỏi đời sống thực tại dù chỉ trong vài phút.

Về sau cuộc chiến VN ngày càng gắt gao hơn, các anh tôi không còn dịp đi cắm trại trong rừng nữa vì không còn an toàn nữa. Má tôi không cho các anh đi sinh hoạt xa nhà, bà đang cố gắng che chở các con trong cơn bão sắp tới cho vận mệnh quốc gia.

Rồi gia đình tôi cũng bay xoáy như triệu triệu gia đình VN trong cơn lốc 75. Tôi rời xa khỏi vòng tay cha mẹ sớm hơn dự định, xa thành phố biển và xa cánh rừng xanh. Tất cả lùi vô trong quá khứ để bôn ba cho cuộc sống hiện tại, tương lai.

Cho tới khi tôi bất ngờ gặp lại màu áo đồng phục hướng đạo ngày xưa.

Lúc đó tôi đang dạy tiếng Việt trong trường Việt Ngữ Văn Lang. Thường thường tôi ra về ngay sau buổi học, nhưng hôm ấy thầy cô có hẹn đi ăn trưa nên tôi nấn ná ở lại chờ đi chung.

Những cánh áo đồng phục ấy trong một thoáng đã đưa tôi về cánh rừng xanh với dòng suối có hoa lan dại ngày xưa. Lòng tôi chao đi với kỷ niệm đẹp ngày thơ ấu. Thời gian như đọng lại trong giây phút ấy.

Hỏi thăm mới biết đó là đoàn Vạn Kiếp của San Diego. Các anh Trưởng đang xây dựng lại với mục đích cho con em người Việt vùng San Diego có nơi sinh hoạt lành mạnh theo chương trình Hướng đạo. Đoàn Vạn Kiếp mượn sân trường sau giờ học làm điểm hẹn sinh hoạt.

Tôi mang hai đứa cháu mới ở VN xin gia nhập đoàn. Thằng cháu trai từ ngày vô đoàn đã thay đổi đến nỗi ai gặp cháu cũng mừng cho tánh tình ngày càng vững hơn của nó. Trưởng Khánh tận tụy thức tới 2 giờ sáng kèm cặp cho nó học thuộc bài trong đêm Tuyên Hứa. Nhìn vẻ mặt hân hoan của nó hôm sau Lễ Tuyên Hứa tôi rất cảm động với nhiệt tình của các anh trưởng đoàn.


Tôi tập tễnh phụ hướng dẫn các em đoàn Ấu. Tới khi chị trưởng đoàn bận rộn với nhu cầu gia đình chị trao lại Ấu đoàn cho tôi. Tôi lãnh trách nhiệm cho đến khi anh Mỹ - anh cả của đoàn- bảo tôi ghi danh đi học Bằng Rừng.

Tôi thắc mắc:

- Bằng Rừng là gì hả anh?

Trưởng Mỹ nháy mắt:

- Ồ, Bằng Rừng rất có thanh thế. Hay lắm!! Hồi trước 75 chỉ có vài Hướng Đạo VN có được Bằng Rừng thôi.

Anh bồi thêm:

- Hồi ở VN phải được tiến cử mới được đi học Bằng Rừng đó nhen. Học ở VN khó khăn hơn ở đây rất nhiều.

Anh hiểu tâm lý của tôi. Nghe chữ "Rừng" là tôi chú ý ngay. Thêm vào đó chữ "khó khăn" làm tôi tò mò thêm.

Càng tìm hiểu về cái Bằng Rừng càng gây nhiều thắc mắc. Vả lại, còn những mấy tháng nữa mới tới ngày nhập khóa, tôi ghi danh, tự nhủ sẽ còn thời gian tìm hiểu thêm, lo gì.

Cho tới ngày lên đường tôi cũng chưa thấu hiểu về Bằng Rừng mấy, chỉ loáng thoáng hiểu đó là một chuyến đi thử thách.

Và bây giờ dưới ánh nắng gắt gao, dưới sự hướng dẫn của anh đội trưởng, với những thôi thúc của công tác đội, công tác cá nhân, tôi tự hỏi tai sao mình đứng đây? Tôi có thể xử dụng 7 ngày vacation này hưởng thụ ở Haiwaii hay một nơi lý tưởng du lịch nào đó, cớ chi tôi chui vô cái rừng bụi bặm, ở chung với hơn 10 người khác trong cái cabin hạn hẹp.

Có hôm lại mang ba lô đèo thêm lều, túi ngủ để nằm ngoài trời, mặc bộ đồng phục 7 ngày không giặt giũ này? Tôi có thể bước ra khỏi trại bất cứ lúc nào, nguyên do gì giử chân tôi ở cái trại nóng nực hâm hấp này?

Giờ giấc của chúng tôi được chia ra chặt chẻ, giây phút ăn uống tận dụng tối đa, cà kê là trể giờ, có lúc tôi muốn ba gai, đổ lỳ nhưng nghĩ tới các bạn đồng đội tôi ép mình vô kỷ luật để không vướng bận cho cả đội.

Bây giờ tôi thuộc làu 10 điều Luật Hướng đạo Việt Nam. Điều khó nhất cho tôi vượt qua là điều số 4: Hướng đạo sinh là bạn của mọi người.

Làm bạn với người tốt dễ thôi, làm bạn với kẻ xấu thật không dễ tí nào.

Sau biến cố 75, tôi gần mất đi sự tin tưởng với những ai có uy quyền.

Tinh thần cao cả của các trưởng hướng đạo giúp phục hồi phần nào niềm tin này và đây cũng là yếu tố giữ chân tôi trong tập đoàn.

Sự hăng hái của các trưởng ban tham mưu và ban giảng dạy làm liên đội Tùng Nguyên VII chúng tôi rất khâm phục. Mệt mõi dưới cơn nóng oi ả, chúng tôi ngồi gật gù nghe giảng trong khi các anh chị giảng viên làm đủ mọi cách gây hứng thú giúp chúng tôi chống con ma ngủ gật.

Có lúc anh Trưởng Đệ hỏi:

- Ngồi trong nhà sao các anh chị mang mắt kiếng đen làm chi?

Trời ạ, anh vờ ngây thơ không biết chúng tôi ngủ gật nên phải mang mắt kiếng đen hay sao?

Tôi tự hỏi họ có phải uống thuốc caffeine hay sao mà lúc nào họ cũng "on" thế?

Ngày cuối cùng chúng tôi được đi phép 3 giờ đồng hồ ra biển. Thoát vòng kỷ luật nên chúng tôi ca hát đùa giỡn ồn ào trên xe bus. Liếc qua hàng ghế trên, tôi thấy anh đôi trưởng nhất Hoành tựa đầu vào khung cửa sổ nhắm mắt ngủ gật. Nét mệt nhọc hằn lên khuôn mặt anh.

Trách nhiệm của anh là bao lo tổng quát tất cả chi tiết điều hành cho cả đoàn. Bất cứ vấn đề gì anh đội trưởng không giải quyết đều được giao lên cho đôi trưởng nhất nên lúc nào anh cũng phải tỉnh táo chu toàn trả lời thắc mắc của mọi người.

Trong thoáng giây, tôi cảm động ướt mắt nhiệt tình chất ngất của anh.

Tôi cảm phục tinh thần của anh chị trưởng trong ban tham mưu và giảng dạy. Họ tình nguyện bỏ ra biết bao nhiêu thời gian tâm huyết để hướng dẫn, trao lại kinh nghiệm cho chúng tôi, cho ngọn đuốc thiêng hướng đạo Việt Nam bùng cháy mãi mãi.

Người sáng lập hướng đạo - Ông Baden-Powell- có hoài bảo rằng hòa bình sẽ đạt được trên thế giới nếu tinh thần hướng đạo lan tràn trong tâm hồn mọi người.

Tôi chợt hiểu nguyên nhân thúc đẩy chúng tôi cùng nhau đứng dưới ánh nắng như thiêu này.

Chúng tôi đang chứng kiến và nhận được món quà quý giá từ các anh chị Trưởng.

Đó là cái đẹp của tình thương yêu.

Luật tự nhiên của cái đẹp là sự truyền bá.

Truyền bá tình thương yêu là ảnh đích của tinh thần Hướng Đạo.

I got it!

Lê Tường-Vi

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 866,690,356
Phi trường quốc tế Los Angeles mà người ta vẫn gọi tắt là LAX vào một buổi sáng thứ bảy có đông hành khách ngồi chờ ở những hàng ghế trước các cổng lên máy bay được đánh số theo thứ tự. Mặc dù California là thành phố đa số người Mỹ gốc châu Á chọn định cư vì có khí hậu ấm áp tương tự khí hậu Dalat của Việt Nam, nhưng tại
Chuyến bay từ Paris tới Houston mất 9.25 phút. Giọng nói ngọt ngào của nữ tiếp viên hàng không báo hiệu phi cơ hạ cánh vào lúc 4 g ngày thứ bảy 20/5/2006. Thọ chận một nam tiếp viên, giọng cố ý nhỏ nhẹ: - Ông làm ơn lấy dùm tôi những bức tranh tôi đã gởi vào cabine đặc biệt. - Rất tiếc tôi không giúp bà được. Trước khi xuống bà hỏi những
Tác giả Ai Cơ Hoàng Thịnh là một nhà giáo tại tiểu bang Victoria, Úc. Bà là người đã vận động đưa được tiếng Việt vào chính khoá và chương trình thi Tú Tài Úc, từ 1983 tới nay; Đã được Úc vinh danh Citizen of the Year 1994 tại Thành phố Footscray Teacher of the Year 1997 tại tiểu bang Victoria.
Vài năm nữa tôi sắp bước vào thời kỳ thất thập cổ lai hi. Đời người đi qua mau như thế tưởng được yên, chẳng ngờ chuyện nhân tình thế thái cứ quanh quẩn và tôi lại tiếp tục bị quấy rầy. Năm 1975 người Việt miền Nam đã mất những kỷ niệm quá khứ để ra đi, chỉ đem theo với mình tinh thần văn hoá dân tộc, trong đó ngôn ngữ
Trước khi vào câu chuyện xin được nói sơ qua về Maya Lin, tác giả của Bức Tường đá đen ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn, ghi danh các chiến sĩ Hoa Kỳ chết trong chiến tranh Việt Nam. Sinh năm 1959 tại thành phố Athens, tiểu bang Ohio, Maya Lin gây được sự chú ý của công chúng khi cô còn là một sinh viên 23 tuổi ở năm cuối Đại Học Yale
Thứ Sáu trước, tôi đang đi làm thì bà xã tôi gọi điện thoại, dặn tôi trước khi về thì ghé chợ ABC trên Bolsa mua cho bà ít bánh tráng để làm chả giò. Lúc đó khoảng bốn giờ chiều, nên tôi vội vã chạy vào chợ mua cho lẹ, để tránh cảnh kẹt xe freeway trên đường về nhà. Đang lúc chờ tính tiền ở quầy, thì có một ông tóc bạc phơ
Gắn liền với hình ảnh của làng mạc êm đềm tại miền bắc Việt Nam xa xôi, nơi tôi chưa một lần đến thăm, là bóng dáng của những cây đa to lớn sừng sửng đứng hiên ngang ở đâu đó. Ngày xưa, hình như sau mỗi phiên chợ xa về, các bà các cô thường hay dừng chân nghỉ ngơi đôi chút ở dưới những gốc đa như thế này. Những người nông dân
Bữa nay nữa là đúng 54 ngày tôi theo chồng về Mỹ. Mặc dù nước Mỹ đối với người Việt Nam chúng tôi không còn lạ lẫm gì cho lắm so với thời cuộc bây giờ, vậy mà tôi vẫn cứ ngỡ ngàng theo từng ngày tháng với cuộc sống mới mẻ nơi này. Tôi đang sống cùng chồng ở Jefferson, Oregan. Jefferson gần giống như Đà Lạt nhưng
1. Hướng Về Tương Lai Ngày từ mẫu đã trôi qua. Không khí ngày từ mẫu "Mother's day" vẫn còn phảng phất đâu đây. Nhân ngày này tôi hồi tưởng lại ngày từ mẫu hơn nửa thế kỷ đã qua. Mẹ tôi nay đã ra người thiên cổ. Nhớ tới bà tôi cảm động bùi ngùi thương tiếc. Bà ra đi trút được gánh nặng ngàn cân trên đôi vai bà với 7 cậu con
Pharmacy ngày thứ Bảy khách không đông lắm, nhưng cứ đều đều, đều đều, 10, 15 phút lại có người đem toa đến hoặc đến để trả tiền, lấy thuốc. Hôm nay mấy người cashier của Pharmacy xin nghỉ hết, thành ra ông manager của tiệm đưa một cô bé cashier ở phía trên xuống để phụ với Kim. Bảng tên trên áo cô bé có chữ Lillian
Nhạc sĩ Cung Tiến