Hôm nay,  

Miami, “Café Colada"

22/06/201500:00:00(Xem: 12918)

Tác giả: Y Châu
Bài số 3550-16-30100vb2062215

Tác giả là cư dân Miami, thường góp nhiều bài viết ngắn, luôn cho thấy tấm lòng với quê hương, bạn hữu.

* * *

Những ngày cuối xuân, chớm bước sang hạ, những trận mưa rào chợt đến, rồi chợt đi làm xao xuyến lòng người. Hàng palm cao rũ lá, phất phơ trước gió xạt xào, cộng thêm tiếng ve sầu gọi nhau tạo thành một thứ âm thanh của mùa hè. Những gốc phượng sần sùi, trơ cành trụi lá, đang cố gắng đơm hoa, một màu đỏ rực, tô điểm cho phố phường, chào đón du khách đến từ những vùng đất xa xôi.

Từ tháng hai, anh Đỗ Châu Giang cho tôi biết là cuối tháng năm anh sẽ đến Miami, từ đây anh sẽ lên tàu đi "cruise" 5 ngày, viếng các nước trong khu vực "Caribbean", rồi trở lại Miami trước khi trở về nhà. Anh ỡm ờ, sẽ cố gắng thăm tôi. Từ năm 1978 tới giờ chúng tôi chưa gặp lại nhau! Những con thuyền trải qua biết bao giông bão của cuộc đời, vẫn tiếp tục lênh đênh trước khi rệu rã.

Ngày chủ nhật, từ sáng sớm, tôi sắp hàng ở cửa hàng La Rosa, "cafe and bakery", trên đường Calle Ocho (Tiếng Tây Ban Nha có nghĩa Đường số 8) để mua vài món ăn sáng và đặc biệt là "cafe colada". Cà phê nguyên hột được rang sẵn, họ xay cà phê thành bột ngay tại chỗ, rồi lấy bột để đầy trong cái vá nhỏ có lọc ở bên dưới, gắn vào chỗ nước nóng, nhấn nút... Giọt cà phê đen quánh, sủi bọt thơm lừng chảy xuống:

- Thêm đường, rót vào cái ly (5 oz): là "cafe colada", giống như cà phê đen lớn. Nhỏ hơn là "cafe cubano" (1 oz).

- Thêm sữa, có "cafe con leche": là cà phê và sữa, tùy theo khẩu vị của mỗi người, muốn đậm thì cho nhiều cà phê.

- Thêm sữa và "cream": là "cafe cortadito".

Người ta thường "tiết kiệm", mua ly "café colada", rồi tụm năm tụm ba, rót mời mỗi người một ly "cafe cubano". Vào ban sáng để tỉnh táo, khởi đầu một ngày mới; vào lúc trưa để thêm "năng lượng" cho buổi chiều, thiệt là thắm đậm tình cà phê. Sống ở đây lâu ngày, lúc được mời, khi nếm thử làm tôi quen hồi nào cũng không hay.

Ngồi ở nhà chờ đợi từ 8 giờ đến hơn 10 giờ, nhưng anh vẫn chưa tới, tôi lái xe ra đường cái định mua một ít đồ dùng, thì đứa con đưa tay chỉ về phía trước:

- Ba xem kìa, có một chiếc xe van màu đen, mang bảng số của tiểu bang Georgia, đang chớp đèn quẹo vô hướng nhà mình. Ở trong xe đầy người Á Đông.

Tôi quay đầu xe chạy theo chiếc xe van, nó dừng trước nhà tôi. Tài xế nầy tài thiệt. Mấy năm trước có mấy người đồng hương đến thăm, không ai tìm được nhà, lạc đường, phải cho "tọa độ" để tôi đến rước.

Tôi vừa xuống xe, chạy đến đón anh, thì mấy đứa cháu trai của anh, nhanh chân hơn chạy trước khoanh tay, cúi đầu:

- Chào ông ạ! Tôi chưa kịp đáp lời thì có cháu khác tiến tới.

- Chào ông ạ!... Thiệt vui hết biết.

Bất ngờ, từ trong xe van có hai chú Bull nhảy ra, chạy ngút nguýt. Mấy cô Puppy hàng xóm của tôi cũng xí phần sủa vang, như pháo nổ, chào mừng quan khách mới đến.

- Thiệt là hỗn độn như bãi chiến trường! Anh đão mắt nhìn chung quanh, phu nhân của anh đang đứng kế bên hiểu ý, vội đứng nghiêm:


- Thưa thượng cấp, phu quân, xin báo cáo: quân số đầy đủ.

Tổng số 15: gồm 13 nhân, đứng đầu là thượng cấp (không tiện công khai tuổi tác)... cuối cùng là cháu Bill Châu Phong, Đỗ (6 tuổi) và 2 vật, được đem trở vô trong xe van, ổn định.

Anh nghiêm trang, khuyến nghị:

- Nơi đây không phải là “hậu cứ,” cần phải theo dõi xít xao, thanks.

Không khí thật là vui vẻ, náo nhiệt, đã mấy chục năm qua ở xứ lạ quê người, tôi không bao giờ được thấy.

Tôi mời tất cả vào nhà. Bà xã đã chuẩn bị sẵn những ly nước dừa tươi để cho mọi người giải khát, từ hôm qua. Riêng phái nữ cũng không mất phần, sẽ được đưa đi viếng vườn trái cây từ chua lét như: trái cóc trái xoài, trái ổi, chùm ruột, khế,...; ngọt như vãi, nhãn, mãng cầu, mít,...; cay như ớt hiểm, ớt sừng trâu, ớt chuông; còn có cả lá trầu,... Làm phiền tài xế ghi dùm địa chỉ, số điện thoại của nhà vườn ở Homestead cho vào GPS, để khỏi lạc đường khi tiếp tục cuộc du hành.

Riêng anh, tôi rót ly "cafe cubano" thơm ngát, đặc quánh, đắng nghét mời anh, Chúng tôi như sống lại những ngày lao lý:

...Từ Long Châu Tiền*, chúng tôi được đưa đến Xoài Hột, đường vào căn cứ Đồng Tâm, nằm trên bờ kinh Rạch Gầm, Soài Mút. Nơi mà ngày xưa vua Quang Trung đánh bại quân Xiêm La (Thái Lan). Cũng từ đó chúng tôi phải chịu đựng cảnh tù cải tạo để sống còn. Trong cảnh tù đầy, nhiều sư huynh đệ có nhiều sáng kiến độc đáo.

Có anh bỏ công mài sắt, làm thành những cây trâm cài tóc, cái lược, cái vòng đeo tay,... để làm quà cho người thân mỗi lần thăm nuôi.

Vào cái thời mà ở ngoài gian nan, ở trong cùng khốn. Một điếu thuốc lá, một ly trà, một tách cà phê,... là hàng xa xí, ngoài tầm tay. Một hôm, tôi được người bạn đưa cho một ly chứa một dung dịch, đậm đặc đen xì, nói là cà phê đen. Tôi nghĩ, chắc là mở được kho cà phê, nên đãi anh em. Tôi vui mừng, vội vàng nếm thử:

- Úi chà! Sao mà khét nghẹt như cơm cháy vậy!

Sau nầy mới được biết là do một "cao nhân sư huynh", xuống nhà bếp tận dụng cơm cháy còn dính lại trong chảo đụng, chế ra loại cà phê trứ danh nầy. Không biết từ cái phát minh nầy mà sau nầy chúng ta được thưởng thức:

Đậu rang + bắp rang + hương cà phê + chất sủi bọt = cà phê hảo hảo, uống ghiền luôn.

Đúng như vợ anh gọi: "thượng cấp phu quân", anh Giang ăn nói điềm đạm, chính xác làm mọi người chung quanh yêu mến, lắng nghe, trân trọng. Đây là lần đầu tiên anh đến Miami, kể từ khi định cư xứ lạ quê người. Năm đứa con đều thành đạt. Đặc biệt là đứa cô út tài năng, vừa tròn 24 tuổi đã tốt nghiệp Pharm. D., mùa hè nầy, 2015. Xin chúc mừng tân Pharm. D. và gia đình anh Đỗ Châu Giang.

Chưa tàn xuân, đà vào hạ
Tha hương viễn xứ, đất lạ quê người
"Colada" giọt đắng xin mời
Biển xanh cát trắng, thương người xót ta.

Y Châu

(*) Long Châu Tiền là tên một tỉnh, được thành lập sau năm 1975, gồm một phần đất của tỉnh Kiến Phong và tỉnh Châu Đốc, bây giờ thuộc tỉnh An Giang.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 867,386,399
Tác giả từng sống ở trại tỵ nạn PFAC Phi Luật Tân gần mười một năm. Ông tên thật Trần Phương Ngôn, hiện hành nghề Nail tại South Carolina và cũng đang theo học ở trường Trident Technical College. Với bài "Niềm Đau Ơi Ngủ Yên" viết về trại tị nạn Palawan-Philippines, Triều Phong đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2014. Sau đây là bài viết mới nhất của ông.
Bút hiệu của tác giả là tên thật. Bà cho biết sinh ra và lớn lên ở thành phố Sài Gòn, ra trường Gia Long năm 1973. Vượt biển cuối năm 1982 đến Pulau Bibong và định cư đầu năm 1983, hiện đã nghỉ hưu và hiện sinh sống ở Menifee, Nam California.
Tháng Năm tại Âu Mỹ là mùa hoa poppi (anh túc). Ngày thứ Hai của tuần lễ cuối tháng Năm -28-5-2018- là lễ Chiến Sỹ Trận Vong. Và Memorial Day còn được gọi là Poppy Day. Tác giả Sáu Steve Brown, một cựu binh Mỹ thời chiến tranh VN, người viết văn tiếng Việt từng nhận giải văn hóa Trùng Quang trước đây đã có bài về hoa poppy trong bài thơ “In Flanders Fields”. Nhân Memorial sắp tới, xin mời đọc thêm một bài viết khác về hoa poppy bởi Phan. Tác giả là nhà báo trong nhóm chủ biên một tuần báo tại Dallas, đã góp bài từ nhiều năm, từng nhận giải Vinh Danh Tác Giả Viết Về Nước Mỹ. Ông cũng là tác giả Viết Về Nước Mỹ đầu tiên có nhiều bài đạt số lượng người đọc trên dưới một triệu.
Với bài “Hành Trình Văn Hóa Việt tại UC Irvine”, tác giả đã nhận Giải Việt bút Trùng Quang 2016. Ông tốt nghiệp cử nhân về Ngôn Ngữ Học tiếng Tây-Ban-Nha tại UC Irvine. Sau 5 năm rời trường để theo học tại UCLA, tốt nghiệp với hai bằng cao học và tiến sĩ về ngành Ngôn Ngữ Học các thứ tiếng gốc La-Tinh, ông trở lại trường cũ và trở thành người đầu tiên giảng dạy chương trình tiếng Việt, văn hoá Việt tại UC Irvine từ năm 2000 cho tới nay. Sau khi nhận giải Việt Bút Trùng Quang 2016, tác giả vẫn tiếp tục góp thêm bài viết về nước Mỹ.
Tác giả 58 tuổi, hiện sống tại Việt Nam. Bài về Tết Mậu Thân của bà là lời kể theo ký ức của cô bé 8 tuổi, dùng nhiều tiếng địa phương. Bạn đọc thấy từ ngữ lạ, xin xem phần ghi chú bổ túc.
Tác giả hiện là cư dân Arkansas, đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ 2017. Bà tên thật Trịnh Thị Đông, sinh năm 1951, nguyên quán Bình Dương. Nghề nghiệp: Giáo viên anh ngữ cấp 2. Với bút hiệu Dong Trinh, bà dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 7, 2016, và luôn cho thấy sức viết mạnh mẽ và cách viết đơn giản mà chân thành, xúc động. Sau đây, là bài mới viết về đứa con phải rời mẹ từ lúc sơ sinh năm 1975, hơn 40 năm sau khi đã thành người Mỹ ở New York vẫn khắc khoải về người mẹ bất hạnh.
Tác giả sinh trưởng ở Bến Tre, du học Mỹ năm 1973, trở thành một chuyên gia phát triển quốc tế của USAID, hiện đã về hưu và an cư tại Orange County. Ông tham gia VVNM năm 2015, đã nhận giải Danh Dự năm 2016 và giải á khôi “Vinh Danh Tác Phẩm” năm 2017. Bài mới của ông nhân Ngày Lễ Mẹ kể về người Mẹ thân yêu ở quê hương.
Hôm nay, Chủ Nhật 13, Mother’s Day 2018, xin mời đọc bài viết đặc biệt dành cho Ngày Lễ Mẹ. Tác giả tên thật Trần Năng Khiếu. Trước 1975 là Công Chức Bộ Ngoại Giao VNCH. Đến Mỹ năm 1994 theo diện HO. Đã đi làm cho đến năm 2012. Hiện là công dân hưu trí tại Westminster. Tham dự Viết Về Nước Mỹ từ tháng 8/2015. Đã nhận giải đặc biệt 2016. Nhận giải danh dự VVNM 2017.
Chủ Nhật 13 tháng Năm là Ngày Của Mẹ tại nước Mỹ năm 2018. Mời đọc bài viết của Nguyễn Diệu Anh Trinh. Tác giả sinh năm 1959 tại Đà Nẵng, đến Mỹ năm 1994 diện HO cùng bố và các em, định cư tại tiểu bang Georgia. Hiện là nhân viên công ty in Scientific Games tại Atlanta, tiểu bang Georgia. Bà đã góp bài từ 2015, kể chuyện về người bố Hát Ô và nhận giải Viết Về Nước Mỹ.
Tác giả lần đầu dự Viết Về Nước Mỹ bằng cách viết lời giới thiệu và chuyển ngữ từ nguyên tác Anh ngữ bài của một người trẻ thuộc thế hệ thứ hai của người Việt tại Mỹ, Quinton Đặng, và ghi lại lời của người me, Bà Tôn Nữ Ngọc Quỳnh, nói với con trai.
Nhạc sĩ Cung Tiến