Hôm nay,  

Fluchtlinge-Refugees - Người Tị Nạn

24/09/201500:00:00(Xem: 14712)

Tác giả: Ngọc Bích
Bài số 3630-18--30120vb5092415

Tác giả là một cựu nữ sinh Trưng Vương, bài viết là “Lá thư từ nước Đức” gửi cho bạn tại Hoa Kỳ. Đây là bài viết đầu tiên của Ngọc Bích, mong cô sẽ tiếp tục.

* * *

Buổi chiều tan học tôi ôm sách vở đi bộ nhanh ra ga xe lửa, còn khoảng vài phút chờ. Có bàn tay đang vẫy từ chuyến xe lửa đối diện, rồi thêm những bàn tay nhỏ bé vươn ra từ cửa sổ. Theo phản xạ tôi cũng vẫy lại nhưng chưa kịp nghĩ ra, ai quen nhỉ? Nhìn xuống cuối sân ga, sao hôm nay có quá nhiều cảnh sát hiện diện ngay cửa chính của đoàn tàu vậy, tôi tự hỏi.

Bà người Đức đứng cạnh nhanh nhẩu nói "Fluchtlinge" (những người tỵ nạn).

Đoàn tầu xình xịch chuyển bánh, vài khuôn mặt trẻ thơ xuất hiện nơi cửa sổ, mỉm cười thân thiện vẫy chào. Tôi vội vàng bỏ sách vở xuống thềm ga, vẫy tay theo nói nhỏ "chúc may mắn con nhé!"

Ngồi yên vị trên chuyến xe lửa về nhà, trong đầu tôi không thể nào không nghĩ đến họ. Làn sóng tỵ nạn từ các nước chiến tranh triền miên như Syria, Irak, Afghanistan, Serbia, Albanian, Kosovo, Somalia v.v...Họ chạy trốn cảnh bom đạn tàn phá cày nát đất đai, san bằng nhà cửa, cảnh chết chóc thê lương. Ho chạy trốn chế độ độc tài tham tàn, muốn thoát ly nghèo đói, hay thoát chạy khỏi hiểm hoạ tàn ác mất nhân tính của bọn IS.

Hằng ngày tin tức truyền thông đưa tin đoàn người tỵ nạn tràn về các nước châu Âu bằng đường bộ hay trên những con tàu mong manh nhỏ bé vượt đại dương. Biết bao thân phận người đáng thương trên con tàu chòng chành giữa biển nước mênh mông bị đắm chìm trước khi kịp đến bến bờ. Hình ảnh cậu bé Alyan thân xác trôi dạt vào bãi cát bờ biển Thổ Nhĩ Kỳ làm cả thế giới đau lòng, làm gợi nhớ đến thảm cảnh của hằng triệu người Việt vượt biên vào những thập niên 70, 80. Thế mới thấy nhu cầu mưu tìm hoà bình, tự do, hạnh phúc của con người là thiết yếu đến dường nào.

"Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng. Tạo hoá đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm đó là quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc."

Đó là nguyên văn lời nói của Tổng thống Thomas Jefferson trong Tuyên Ngôn Độc Lập của Hoa kỳ năm 1776. (“We hold the truth to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their creator with certain unalienable rights, that among these are life, liberty and the persuit of happiness.”)

Theo thống kê, làn sóng ty nạn đến nước Đức năm nay là hai trăm ngàn người và ngày đang tăng cao. Tôi hết sức kính phục Bà Thủ tướng Angela Merkel cùng các bộ trưởng của bà đang nỗ lực cứu giúp những người tỵ nạn. Thật là một vấn đề khó khăn! Việc bà Merkel đưa ra quyết định cứu xét tái định cư cho những người tỵ nạn được ở lại Đức đã vấp phải bao ý kiến chống đối từ phe phái đối lập


Dẫu còn rất nhiều trở ngại, tôi vẫn luôn hy vong bà Merkel sẽ nhận được nhiều hậu thuẫn từ các bộ trưởng của mình, của dân chúng cùng dang tay rộng mở đón tiếp người tỵ nạn, nhất là các em nhỏ đến từ các nước loạn lạc vì chiến tranh. Giúp cho họ cơ hội mưu cầu hạnh phúc như tổng thống Thomas Jefferson đã nói. Tôi cũng không quên cầu xin Chúa, Phật, Trời hãy soi sáng lòng lành đến những phần từ quá khích ở nước Đức đang chống đối, đốt nhà cư ngụ của những người tỵ nạn khốn khổ vốn đã quá điêu linh từ quê hương của mình, bắt buộc họ phải bồng bế con thơ trốn chạy. Mong họ nghĩ đến những gia đình đến từ Syria phải chấp nhận kết cuộc bi thảm trên đường vượt biển tìm tự do. Mong họ đừng cứng lòng với hình ảnh người cha đau khổ ôm xác ba đứa con; ông đã ôm mặt bật khóc khi nghĩ về câu nói của thằng bé Alyan trước khi ngọn sóng dìm cả gia đình xuống biển sâu: "Cha ơi cố gắng sống nhe cha!".

*

Bạn mến,

Gởi bạn vài suy nghĩ của Bích trước vấn đề "Fluchtlinge", đề tài đang gây xôn xao, tranh cãi, và được quan tâm đến trong từng câu chuyện hằng ngày của người Đức.

Khi Bích đang viết những dòng này chia sẻ với các bạn về tình hình thời sự ở châu Âu, Bích đọc được tin rất vui từ tờ báo Đức "Zeit online " ra ngày 10 tháng 9, 2015: ông Josh Earnest, phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc, xác nhận Tổng thống Obama vừa chấp thuận nhận thêm mười ngàn người tỵ nạn đến từ Syria, cho phép ho định cư ở nước Mỹ. Đây là tin đáng mừng, đặc biệt là cho các em thơ. Bạn và Bích đều có mong ước tất cả trẻ em bất kỳ quốc tịch nào, không phân biệt màu da, tôn giáo đều có quyền sống trong thanh bình, được cắp sách đến trường. Có thể do chúng ta và các bạn học Trưng Vương trong thập niên 70, 80 đã trải qua hết thời tuổi trẻ trong đất nước loạn lạc chinh chiến, triền miên khói lửa. Chúng ta đã nhìn thấy bao điều bất công, vô lý khi trong cuộc đổi đời, và chúng ta đã từng ngậm ngùi thương tiếc bao nhiêu bạn học hay thầy cô không may mắn, giống như thằng bé Alyan mới qua đời. Vì vậy hơn ai hết chúng ta hiểu rõ giá trị của tự do và thông cảm sâu sắc cho những người tỵ nạn này.

Bao thập niên qua, thế giới đặc biệt là nước Mỹ đã dang tay cứu giúp bao nhiêu thuyền nhân Việt Nam, tạo cho người Việt cơ hội học hành, phát triển tài năng, thành công xuất sắc trong nhiều lĩnh vực.

Bích hy vọng ngọn đuốc của nữ thần tự do sẽ thắp sáng niềm tin, dẫn đường cho mười ngàn người tỵ nạn Syria sắp được vào nước Mỹ. Và Bích tin là bạn cũng vậy.

Ngọc Bích

Ý kiến bạn đọc
24/09/201513:38:21
Khách
Xin tham khảo link này để thấy cảnh người tị nạn đã có cả những người kg biết ơn ngay trong những ngày đầu tìm được tự do
http://www.dailystormer.com/third-world-invasion-eyewitness-on-the-italian-austrian-border-september-5-2015/
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,591,398
Sau 26 năm trong binh chủng Hải Quân, tôi vẫn cảm thấy mình còn trẻ và hăng say. Tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ mới trong 30 tháng, trên hàng không mẫu hạm USS Carl Vinson (CVN-70) hiện đang rẽ sóng trong vùng biển Úc Đại Lợi.
Tác giả cho biết ông đến Mỹ đã dược 20 năm. Nghề nghiệp: Nails salon s owner tại Culver City, California, và đây là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong Tom Tom sẽ tiếp tục viết.
Đây là bài thứ tư của Lê Thị, một cư dân Chicago, 35 tuổi,. Với hai bài “Tôi Vẫn Là Tôi” “Đâu Đó Có Chỗ Cho Chúng Ta” “Lựa Chọn Sinh Tử” kể chuyện tình đồng tính, Lê Thị hiện dẫn đầu số lượng người đọc Viết Về Nước Mỹ trong hơn hai tháng qua.
Mr. Bond là bút hiệu của David Huỳnh, cư dân Los Angeles. Ông nói về mình, “Người ta gọi tôi là "Cái Thằng Trời Đày" vì lỡ mang máu mê đi câu, vừa tốn tiền vừa vất vả mò đêm mò hôm. Trong loạt bài Mr. Bond góp cho viết về nước Mỹ, có chuyện câu cá nước ngọt lẫn nước mặn, câu từ Nam đến Bắc Cali, qua Alaska, hay xuống Mễ, câu về tới VN hay qua tận Thái lan... rồi chuyện đi lặn bắt bào ngư, bắt tôm hùm, và đi săn “hàng khủng” cá Tầm (Sturgeon) trên Delta Bắc Cali. Sau đây là bài viết thứ ba của “người bị trời đày.”
Tác giả có ba tập thơ song ngữ Anh-Việt đã xuất bản. Cô sinh tại Việt Nam năm 1975, định cư tại Hoa Kỳ từ 1994, khi đã 19 tuổi. Năm 2004-05, cô được cấp học bổng Fulbright, bậc tối ưu, để thực hiện nghiên cứu về người Việt tại Thụy Điển. Sau khi tốt nghiệp cao học hai ngành: Lịch Sử Truyền Khẩu & Cộng Đồng tại CSUF.; và Nhân Chủng Học tại Đại học Stanford, cô hiện đang hoàn tất chương trình tiến sĩ. Cô đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII nhiều bài viết đặc biệt và sau đây là bài mới nhất.
Tác giả cho biết ông họ Vũ, Martin Vu, hiện là cư dân California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông là “Giấc Mơ Thiên Đường”, truyện ngắn về một thảm cảnh gia đình Việt tị nạn, online từ 05/30/2012, đã gần 6,000 lượt người đọc. Bài thứ hai của Tuyết Phong là truyện ông gia trưởng gốc Việt học phép làm chồng từ ông Mỹ hàng xóm.
Tác giả sinh năm 1940, cựu sĩ quan VNCH, khoá 12 SVSQ Thủ Đức, Giảng Viên Anh ngữ trường Sinh Ngữ Quân Đội, cựu tù chính trị, đến Mỹ năm 1991 theo diện HO9, hiện định cư tại Greenville South Carolina. Từ năm 2002, tác giả đã tham gia Viết Về Nước Mỹ với nhiều bài viết giá trị. Sách đã xuất bản: "Hành Trình Về Phương Đông." Sau đây là bài viết mới của ông.
Nhân ngày Fathers Day 2012, xin mời đọc chuyện kể của người con lai Mỹ-Việt, về một ông bố nuôi cựu chiến binh Mỹ và người Mẹ từ Việt Nam sang Mỹ tìm con. Tác giả hiện là một bác sĩ gia đình làm việc ở San Bernadino count, CA., cho biết ông rời Vietnam năm 1992. Sau 7 tháng tại Phillipines, đến California vào năm 1993. "Mồ Côi" là bài viết về nước Mỹ đầu tiên của ông. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.
Tác giả là một Linh mục dòng truyền giáo Ngôi Lời thuộc tỉnh dòng Chicago, đã nhận giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ năm thứ mười, 2010. Vì không thể rời nhiệm sở tại Alice Springs, Northern Territory, Úc Châu, tác giả đã không thể trực tiếp dự buổi họp mặt nhận giải. Mãi tới, ba năm sau, 2011 lần đầu tiên, vị Linh mục nhà văn và Việt Báo mới có dịp gặp gỡ lần đầu. Sau đây là bài viết mới nhất của nhà văn linh mục nhân mùa Fathers Day: Chuyện một ông bố từng có ý nghĩ giết bà vợ phụ bạc.
Tác giả đã góp cho Viết Về Nước Mỹ năm thứ 12 nhiều bài viết đặc biệt. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA. Sau đây là bài viết mới nhất của ông nhân dịp Fathers Day.
Nhạc sĩ Cung Tiến