Hôm nay,  

Đổi Đời, Đời Đổi

11/12/201500:00:00(View: 22090)

Tác giả: Nguyễn Hữu Thời
Bài số 3669-18--30159vb5111215

Tác giả, một sĩ quan, nhà giáo VNCH, tham gia Viết Về Nước Mỹ từ  năm đầu tiên, đã hai lần nhận giải. Mười sáu năm qua, ông luôn gắn bó với giải thưởng. Lời người viết: Nhân ngày kỷ niệm 25 năm chương trình HO. Tôi thuật lại câu chuyện của em Dương người cùng làng với tôi ở Quảng ngãi, một em bé trong gia đình cựu sĩ quan tù cải tạo, từng bị đầy ải trên vùng kinh tế mới, phải làm thuê vác mướn, nhờ chương trình HO., nay trở thành một Tiến sĩ Giáo sư thực thụ của Đại học Havard.

***        

Năm em lên mười hai tuổi, cha đang bị đầy đoạ  trong trại tù cộng sản tại miền rừng núi xa xôi Bắc Việt. Nhà cửa ruộng vườn ở quê bị cộng sản địa phương tịch thu, cướp đoạt, và đuổi mẹ con em lên vùng cận sơn huyện Minh Long, tỉnh Quảng Ngãi định cư  mà chúng bảo là đi vùng kinh tế mới.

Mẹ em gốc là cô giáo, chân yếu tay mềm, lại  phát bệnh từ ngày cha em bị bắt đi tù nên không đủ sức làm lao động, hai em gái còn quá nhỏ, đứa lên sáu, đưa kia lên bốn. Để thoát hiểm sống sót , tuy còn nhỏ tuổi nhưng em đã  thấy mình có bổn phận và trách nhiệm lo cho cả nhà. Em gánh vác, cáng đáng  mọi công chuyện  từ việc trong nhà đến việc ngoài đời.

 Từ khi cộng sản về, nói là “giải phóng, cách mạng”, sự sinh hoạt trong cái quận nhỏ bé nầy thay đổi đến tận gốc rễ. Các bậc trưởng thượng trong làng, tuổi cao; từ lâu  được dân làng kính nể, trọng vọng, nay những người ấy bị gọi là “cách mạng” kêu bằng thằng nầy, con nọ, nói xách, nói mé, châm chọc đủ điều.

Những đứa trẻ chăn trâu, chăn bò trước năm 75, nay là ông công an, xã trưởng, bí thư, chúng chỉ biết nói tiếng Việt nhưng đọc và viết chưa thông. Nhiều dân làng nói, chúng chưa học hết lớp Tư, lớp Ba trường xã. Hồi năm 1965, 1966. bọn du kích Việt cọng trên núi thường chờ đêm tối lẻn xuống làng thu thuế, tuyên truyền dụ dỗ, xúi bảo,  chúng nghe theo liền bỏ làng, bỏ xóm, bỏ cha mẹ, anh chị em, bỏ trường học  nhảy núi theo Việt cọng, tuổi đời lũ trẻ nầy chỉ lên mười lăm, mười sáu. Nay chúng là những “ông giải phóng, cách mạng”, bí thư xã, công an làng,  súng ống, quyền hạn, tiền bạc rủng rỉnh, hò hét, áp bức những người dân thấp cổ bé miệng,  ngoài mặt dân làng ai ai cũng   tỏ ra sợ sệt, tùng phục; nhưng trong lòng họ không ưa. Hễ vắng bọn chúng là họ chưởi thề. Bà Năm bán rau muống ngồi cạnh bà Chín Trầu bán trái cây ngoài chợ Huyện,  ghé tai nói nhỏ với bạn  khi thấy thằng Mẹo chăn trâu thuở trước 75 vừa đi qua khỏi:

- Tôi còn lạ gì cái thằng ôn dịch đó, thường ngày  thả trâu ăn trên triền núi, rồi lẻn xuống nhà ông Ba Mề bắt trộm gà , bẻ cổ đem lên núi đốt lửa ăn nhậu với đám chăn bò, bây giờ là công an xã, đi đâu cũng dẫn mấy thằng đầu trộm đuôi cướp theo, súng ống kè kè; thường rảo vô chợ dòm ngó, bắt địa, hù doạ, hạch xách đủ điều. Nhà ai có con gái đẹp thì khổ với bọn chúng. Cái mặt  chúng lúc nào cũng vênh vênh  váo váo, không coi người lớn, kẻ cả vào đâu, không xem dân làng chất phác, thật thà ra gì cả. Thấy bắt ghét. Bọn người đó rồi Trời sẽ không dung, đất sẽ  không tha đâu!”

- Ấy chết! Coi chừng bọn nó nghe được bà phải đi cải tạo “mút mùa lệ thuỷ” không có ngày về hay có khi còn mất mạng nữa đó.”

  – Tôi sợ gì thằng đó. Trước 75, mẹ nó còn thiếu tôi mấy ang gạo, giờ khá giả, con làm công an xã, tiền bạc rủng rỉnh; xây nhà mới, lợp ngói đỏ  chói. Thế mà  cũng không thèm đem trả lại nợ cho tôi, cứ lờ đi. Ăn giật như vậy thì có hay ho gì!  Hồi cha tôi còn sanh tiền, những lúc rảnh rỗi, ông thường nói” Quan Nhất Thời, Dân Vạn Đại. “ Bộ tụi ác đó tồn tại mãi sao!  

Đó là vài hình  ảnh, và sự đối đáp  qua lại của những bà già nhà quê buôn thúng bán bưng ở chợ Huyện  mà bé Dương còn nhớ, khi hằng ngày ra khuân vác làm thuê. Mỗi ngày, bé Dương được thuê vác những thùng hàng từ xe chở hàng dưới tỉnh vào chợ, và phân phối cho những bà chủ sạp. Tuy công việc nặng  nhọc, vất vả nhưng em cũng kiếm được những lon gạo về phụ giúp mẹ và các em sinh sống qua ngày.

Mẹ ở nhà lãnh áo quần về may vá. Hai em gái không được phép đến trường vì là con cái của sĩ quan “Ngụỵ” đang “cải tạo”  ngoài Bắc. Cộng sản Việt nam đã huỷ hoại nền giáo dục đầy tính cách nhân bản và khai phóng của VNCH ở miền Nam trước tháng Tư năm 1975. Chúng truy xét thật kỹ lưỡng lý lịch ba đời của một học sinh khi thu nhận vào trường học; dù đó là những trẻ em xin vào lớp mẫu giáo hay tiểu học.  

Tuy không được đến trường học cùng những bạn đồng lứa tuổi; nhưng mỗi tối Dương và các em vẫn được mẹ ra sức dạy dỗ chữ nghĩa theo từng độ tuổi của các em.  Mẹ em là người rất sùng đạo Phật, mỗi đêm sau khi hoàn tất việc dạy dỗ học hành  cho các con, trước khi đi ngủ, bà cùng các con lần chuỗi niệm kinh Phật Quan Thế Âm Bồ Tát.  

Mẹ con em âm thầm sống trong  lặng lẽ, chịu đựng, và  có niềm tin tột cùng vào ánh sáng của Đức Như Lai Phật Tổ.  Như là một phép màu, dì Út Liên, em ruột của mẹ ở Sài gòn; sau những tháng ngày vất vả tìm kiếm, đã bắt được liên lạc với chị ruột mình, nàng  liền ra tận nơi thăm viếng, và ở chơi vài hôm.

Bé Dương nghe dì nói mẹ: “Giấy phép của công an phường ở Sài gòn chỉ cho em  rời nơi cư trú  có năm ngày, thời gian đi về đã hết ba ngày rồi, em chỉ ở chơi được với chị và các cháu hai ngày thôi.  Để xin được giấy phép, phải hối lộ cho bọn công an phường.

Theo lời chỉ dẫn và giúp đỡ tận tình của Dì Út Liên, mẹ con em thu xếp trốn vào Sài gòn. Người mình có câu “Nắm bạc đâm toạc tờ giấy hay Vai mang túi bạc kè kè. Nói phải, nói trái kẻ nghe rầm rầm”.  Dì Út Liên áp dụng câu nói trên nên cửa nào của Việt cọng Dì vào cũng lọt. Dì không kể  tốn kém  miễn là xin được hộ khẩu cho mẹ con em.

Dì Dượng không con cái nên nhận Dương làm con nuôi, và nhờ vậy em được ung dung đến trường học. Thời gian đó Việt cộng chưa đánh tư sản mại bản nên Dì Dượng Liên còn khá , có của ăn, của để. Sau nầy, VC phát động chuyện đánh tư sản mại bản, cướp trắng của cải của gia đình Dì nên gia đình cha mẹ nuôi Dương cũng lâm vào hoàn cảnh không khác gì mẹ và các em Dương. Dương phải bỏ học, và kiếm công việc làm công nhân ở hãng làm đồ nhựa của người Việt gốc Hoa trong Chợ lớn. Được một thời gian ngắn, hãng phải đóng cửa vì chủ nhân bị cộng sản đánh tư sản mại bản. Em phải đi thuê xe gắn máy để chạy xe ôm.

Năm 1989, cha em được cộng sản thả về, và cũng là lúc chương trình HO. của chính phủ Hoa kỳ vừa được loan báo. Gia đình Dương được đến định cư tại Mỹ năm 1991. Cha mẹ em kiếm được việc làm ngay tại hãng may gần nhà sau hai tháng đến Hoa kỳ. Ông ủi quần áo, mẹ em may. Lương tiền hai người nhập lại vẫn chưa đủ cho nhu cầu sinh sống gia đình năm người. Tuy nhiên, qua  chương trình giúp đỡ những gia đình có lợi tức thấp của chính phủ Mỹ, gia đình em  được tài trợ thêm phiếu thực phẩm và tiền mặt.

Nhờ vậy, Dương và các em ung dung  trở lại trường học một cách thoải mái, và không phải đóng học phí, phân biệt đối xử  như ở Việt nam. Dương còn có công việc làm “part time” ở trường gọi là ”College Work Study Program”.

Qua những năm sống dưới chế độ  cộng sản thống trị ở Việt nam với đầy những bất trắc, nước mắt, gian khổ, kỳ thị, phân chia, và thiếu thốn mọi thư, khi đến  được Hoa kỳ, chuyện học hành được chính phủ giúp đỡ tối đa, Dương có dịp may trở lại  trường học; nên  em quyết tâm học tập, và với bản chất thông minh, sáng dạ , em đạt được kết quả  thật tốt.

Tốt nghiệp Cao học toán (MS) với hạng tối ưu tại đại học UCLA,  em được các giáo sư cảm phục bảo trợ, và giới thiệu đến đại học Harward  để hoàn tất chương trình PhD. về mônToán Vi Phân. Đại học Harward là một trường nổi tiếng khắp nước Mỹ và thế giới.

Muốn trở thành một sinh viên của trường, người ứng viên không những xuất sắc về các môn học mà còn phải có những thành tích về xã hội, làm việc thiện nguyện, và tư cách , đạo đức vượt trội hơn những ứng viên khác. Dương có đủ những điều kiện trên nên được  thu nhận một cách dễ  dàng. Một số các Tổng thống Hoa kỳ và các Tổng bộ trưởng Mỹ, nguyên là cựu sinh viên của trường. Từ khi có giải Nobel được thiết lập năm 1901,  tính cho đến cuốn năm 2014, đại học Harvard đã có 150 cựu sinh viên các ngành nghề được trao giải thưởng cao quí nầy.  Ngoài ra, 62 tỷ phú hiện đang sống rải rác khắp nước Mỹ và thế giới nguyên là  cựu sinh viên của trường. Hiện Harvard có 16 ngàn nhân viên; trong số đó có 2,400 giáo sư. Năm 2013 có 27 ngàn sinh viên nạp đơn xin nhập học nhưng chỉ có 2,175 sinh viên được chấp nhận . Việc được thu nhận vào  học trường Harvard thật là khó khăn, và đầy sự ganh đua tài sức. Dương đã được thu nhận vào học chương trình Ph.D năm 2008, và đã tốt nghiệp với thành tích xuất sắc nên được nhà trường giữ lại làm phụ tá giáo sư (assistant professor).

Nhờ sự làm việc  rất xuất sắc và tận tâm cùng những luận đề em viết, đã đóng góp một một phần thành công đáng kể trong lãnh vực nghiên cứu khoa học không gian của Hoa kỳ. Do những thành tích nổi bật trong lãnh vực khoa học nên tháng Tám năm 2015 vứa qua, em được Hội Đồng giáo sư đại diện ban giảng huấn bình chọn chấp nhận là giáo sư thực thục chính thức của trường.

Nước Mỹ không những vĩ đại về lãnh thổ, đất rộng, người thưa mà còn vĩ đại về lòng người dân Mỹ nữa. Họ sẵn sàng mở rộng vòng tay bảo lãnh, giúp đỡ những người tỵ nạn cộng sản Việt nam, những sinh viên VN có tinh thần cầu tiến và hiếu học. Nhờ vậy, bé Dương từ một em bé vác gạo ở chợ Huyện quê nhà, làm công nhân hãng nhựa ở Chợ lớn, chạy xe ôm,  qua Mỹ trong gia đình HO. năm 1991, nay đã là một giáo sư thực thụ của đại học danh tiếng Harward.

Trong bữa cơm chúc mừng em trở thành giáo sư chính thức của trường; trước mặt các bà con, anh chị em cùng quê, em nói: “Không có những ân nhân người Mỹ, nước Mỹ, tôi sẽ không có được ngày hôm nay. Cảm ơn nước Mỹ. Cảm ơn nhân dân Mỹ. God Bless Armenica.”

Nguyễn Hữu Thời

Reader's Comment
3/7/201600:19:07
Guest
" Có chí thì nên" Nước Mỹ là nơi " Land opportunity" khác hẵn xứ cọng sản Việt nam.
11/12/201523:19:27
Guest
Bài viết cảm động trong mùa Lễ Tạ ơn. đây là một trường hợp trong hàng trăm ngàn trường hợp khác người Việt ở Mỹ đang mang ơn nước Mỹ và người Mỹ.
GOD BLESS USA
11/12/201522:34:54
Guest
Có thế chứ! Thật là vẻ vang cho gia tộc, cho cộng đồng người Việt ty nạn năm châu. Chẳng bù cho ĐẶng Xuân Hợp, cháu của Trường Chinh, nổi tiếng về việc ăn cắp. Thật là nhục nhã. Đúng là rau nào, sâu ấy thật !
11/12/201520:59:24
Guest
Anh Thời vẫn còn sức viết dài dài. Bài viết tuy ngắn mà...dài.
11/12/201515:18:43
Guest
God Bless USA
Send comment
Off
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Your Name
Your email address
)
Add a posting
Total View: 861,379,625
Con may mắn được mẹ sinh con tại Mỹ, tỉnh Alexandria bang Virginia . Mẹ dạy con nói tiếng Việt từ thuở còn thơ. Mẹ nấu cơm Việt cho con ăn. Mẹ kể lại chuyện xưa, ông bà ngoại dạy dỗ mẹ chu đáo nên ngày nay nhờ kinh nghiệm đó mẹ rèn luyện chúng con nên người tốt. Mặc dầu sanh đẻ tại Mỹ nhưng con lúc nào cũng nghĩ tới
Chiều nay trên đường từ sở về nhà, con đã chứng kiến một tai nạn giao thông khá nghiêm trọng. Ba xe cứu thương đến vây quanh làm lưu thông bị tắc nghẽn. Khi đi ngang qua hiện trường, con đã nhìn thấy các nhân viên cứu thương đang cố gắng cưa những mảnh sắt móp méo để lấy người bị thương đang kẹt trong xe
Tác giả là một nhân viên ngân hàng, cư trú và làm việc tại Seattle , tiểu bang Washington . Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà, “Con Đi Trường Học...” là thư của một bà mẹ độc thân viết cho con gái đi thực tập tại một nước châu Phi, đã được phổ biến ngày 13-1-2006 với bút hiệu Hồng Ngọc-Vương. Bài viết thứ hai
Mẹ ơi! Biết bao giờ con mới được gọi lại tiếng "Mẹ" ngọt-ngào đầy yêu-thương này! Ngày Mẹ còn sống, gọi tiếng Mẹ đã thấy ấm lòng, thấy chứa-chan tình-cảm. Bây giờ Mẹ không còn nữa, tiếng Mẹ làm con xót-xa tận cõi-lòng, chẳng bao giờ con còn có dịp ngồi bên Mẹ, nắm lấy tay Mẹ rồi nói
Những ngày đầu bà Bẩy vui vẻ đi đây đi đó. Thấy gì cũng lạ, cũng đẹp, nhưng cái cảm giác lớn nhứt bà có là thấy mình   an toàn.   Không bị hạch xách, không bị hỏi han, điều tra, điều này điều nọ, bị sợ sệt khi phải đến cơ quan công quyền mà bà đã gặp phải ngày xưa.... Trong bữa ăn tại nhà con gái, có đông đủ
Bởi vì Việt Kiều chẳng mấy ai quan tâm đến những điều ấy, có người không chịu ở nhà mà ra ở khách sạn   cho thoải mái và chẳng muốn làm phiền đến ai. Họ muốn thăm ai thì tự nhiên đến nhà, ăn uống thì đơn giản không cầu kỳ, chẳng cần cao lương mỹ vị gì hết, có rất nhiều người xà vào quán hàng trong nhà lồng
Tôi mơ mơ màng màng nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh giường ngủ, và vội vàng ngồi bật lên vì đã gần 12 giờ trưa. Đầu óc tôi vẫn còn choáng váng và khó chịu lắm, nhưng nghĩ tới mảnh giấy mẹ để trên gối, tôi chạy vội ra nhà bếp không kịp đánh răng rửa mặt. Tối hôm qua, phải nói là sáng nay mới đúng
Con không dám đi cửa trước, con vòng ra cửa sau. Mùa Xuân đã trở lại, những củ   tulip con trồng trên luống mùa thu năm nào trước khi bỏ đi đã mọc lên và ra hoa, những bông hoa tulip mà cha yêu. Mọi thứ trông buồn bã và tàn tạ, chỉ có những bông hoa tulip rực rỡ. Mầu đỏ và vàng, xen lẫn với những mầu hồng nhạt
Vì nhà tôi khá xa trường, tôi luôn cố gắng căn giờ để dù có kẹt xe cũng tới trường sớm ít nhất nửa giờ. Tôi muốn tránh cho mình tình trạng phải phóng xe vội vã trong nỗi hồi hộp lo âu sợ trễ; hoặc hớt hải tới trường vừa sát giờ dạy; hoặc tệ hơn, tới sau khi chuông vào lớp đã reo! Kinh nghiệm cho tôi biết, chính trong ít phút
Vận nước nổi trôi, tôi đến Hoa kỳ vào tháng chín năm 1975.   Ngồi trên xe từ phi trường về nhà trọ, tôi thấy ngay cái không khí ở đây khác với không khí tại những nơi tôi đã đi qua.   Nó có phần tươi mát hơn, khoáng đạt hơn.   Không phải là một người trong ngành y khoa, tôi không biết cái gì đã kích thích ngũ quan
Nhạc sĩ Cung Tiến