Hôm nay,  

Mê Phây

29/10/201700:00:00(Xem: 16251)
Tác giả: Minh Tâm

Bài số 5256-19-31099-vb8102917

 
Tác giả là một kỹ sư công chánh, cư dân Torrance, California, đã góp một số bài Viết Về Nước Mỹ từ năm 2002. Ông cũng đã xuất bản một số du ký như: “Á Châu Quyến Rũ”, tập 1 & 2 và “Đi Cruise Bắc Mỹ” hiện có bán tại các nhà sách trong vùng Little Saigon. Bài viết mới của tác giả kỳ nầy nói về một đề tài khác là những niềm vui khi “chơi” facebook.

 
***
 

Mười năm trước khi mới có phong trào email, hắn mê dữ lắm. Email đối với hắn là niềm vui. Đó là nguồn gốc của bài Niềm Vui I Meo. Mấy năm gần đây, lại có phong trào facebook. Thế là hắn có thêm niềm vui mới: Mê Phây.

Phây (Facebook) là một website trên internet do anh chàng tuổi trẻ đẹp trai có tên Mark Zuckerberg nghĩ ra và tạo thành. Nhờ ăn tiền quảng cáo trên trang nầy mà Mark trở nên giàu “nứt đố đổ vách” không thua tỉ phú Bill Gate hay Warren Buffett. Còn tỉ phú cỡ Donalds Trump thì tài sản không ăn nhằm gì so với tay Mark nầy.

Vậy thì facebook là gì mà người ta lại quảng cáo và nộp tiền cho Mark?

Facebook là nơi mọi người có thể mở cho mình một account (tài khoản) nối liền với email của mình. Dịch chữ tài khoản thật ra cũng không đúng vì đây không dính líu gì tới tiền bạc và không phải là tài khoản ngân hàng mà chỉ là tài khoản cá nhân. Ở đó, mọi người có thể viết bài, đăng hình ảnh của mình để giới thiệu với bạn bè, người thân hay … người lạ trên trang của mình. Người ta nói facebook là “mạng xã hội” vì qua đó mọi người có thể liên lạc với nhau và thông tin với nhau về mọi thứ trên đời.

Facebook hay hơn email ở chỗ là người xem có thể phê bình, bàn tán… về một bài viết, một tấm hình, một video mà bạn mình đăng lên.

Từ lúc hắn có account trên facebook thì trở nên “mê phây”. Mỗi khi mở vi tính hay điện thoại thì chuyện đầu tiên hắn coi, chính là có ai “like” hay bàn tán gì về bài viết, hay tấm hình mà hắn mới đăng lên ngày hôm qua. Sau đó hắn đọc bài và hình ảnh của các bạn khác. Bài nào hay, hình nào đẹp thì hắn bấm nút “like” (có sẵn trên phây) để khích lệ. Đôi khi hắn còn “share” tức là đăng bài viết mà hắn thích đó trên trang của mình. Còn nếu hình vui thì hắn bấm vào một hình nhỏ (icon) có miệng cười toe toét thể hiện mình đang cười. Ngoài ra còn có icon hình trái tim (yêu rồi), mặt buồn (khi có tin buồn)… và nhiều hình khác để người xem có thể thể hiện tình cảm của mình sau khi xem…

Mỗi khi đi du lịch, hắn thường viết phóng sự chuyến đi và đăng lên trang phây của hắn để mọi người cùng đọc. Bạn hắn còn hay hơn, khi đi chơi, họ chụp hình (hoặc quay video) xong là từ điện thoại cầm tay, họ gởi liền lên phây, nghĩa là bạn thấy gì thì mình thấy cái đó ngay tức thì. Cái nầy gọi là live stream. Thông tin đi nhanh hơn gió!

Facebook còn có messenger nghĩa là hai (hay nhiều người) có thể “chat” chít (tán dóc) với nhau mà người khác không biết. Ứng dụng của facebook nhiều lắm, kể không hết.

Facebook cũng giới thiệu cho hắn những người mà họ nghĩ có thể là bạn của mình để mình kết thân. Nhờ có facebook, hắn đã tìm lại được rất nhiều bạn cũ, bà con xa, đôi khi là những người mà hắn thầm yêu trộm nhớ hồi còn trẻ. Vì vậy, hắn có dịp tán dóc với những người mà lúc đó hắn chỉ mơ có dịp “nắm được tay nàng”… Thật ra, y ta đã già rồi, gặp bạn cũ nói chuyện chơi, nhắc chuyện xưa thôi chớ bây giờ ai cũng ván đã đóng thuyền, nào có mơ chi!

Rồi dây mơ rể má, người nầy giới thiệu người kia, bây giờ bạn “ảo” của hắn còn nhiều hơn bạn thật. Hắn không cần ra khỏi nhà mà vẫn có thể có bạn để tán dóc, liên lạc và bình luận đủ thứ.


Ngoài chuyện gia đình, bạn bè… từ từ, facebook trở nên một nơi để người ta bàn đủ thứ chuyện xã hội, chánh trị, thời sự… Facebook đã trở thành một loại báo “lề trái” khiến những chánh quyền độc tài phải làm “tường lửa” để ngăn chặn. Mấy vụ cách mạng hoa hồng ở các nước Á Rập bùng nổ chính là do facebook là trung gian. Từ đó, chữ facebook có thêm một từ mới để mô tả là: “mạng xã hội”.

Thế nhưng facebook cũng là nơi “gió tanh mưa máu” và có thể xảy ra nhiều lường gạt. Có khi bọn xấu ăn cắp hình ảnh và tin tức của một người rồi làm một trang y hệt. Với trang giả mạo đó, bọn chúng tìm cách dụ dỗ những người bạn “khờ” của mình mà gạt tiền (do đó người ta khuyên mình không nên đăng những hình ảnh nhạy cảm trên “phây”!). Ở nước ngoài còn có gạt tình nữa, vì tin lời bọn xấu trên phây, có vài bạn trẻ đã bỏ nhà theo bọn chúng rồi bị lừa tình, đoạt tiền…

Facebook là một nơi có thông tin tự do. Nó như một tờ báo tổng hợp. Trước đây,  mỗi thành phố có vài ba tờ báo, để có hình ảnh, bài vở tin tức in báo, rồi mướn đưa được tờ báo đến người đọc, phải qua biết bao khâu in ấn cực nhọc, lâu lắt. Facebook hiện có hơn một tỷ tài khoản trên khắp thế giới, có nghĩa là có tới một tỷ tờ báo tư nhân, viết bằng đủ loại ngôn ngữ, không nhà nước độc tài nào có thể kiểm duyệt nổi.

Người Việt, kể cả trong nước ngày nay có thể xem tin mật về Hội Nghị Thành Đô hay tin về Trịnh xuân Thanh, xả thải của Formosa… trong khi ấy thì tại Việt Nam, 700 tờ báo khác im re. Người dân ở các nước không có tự do báo chí thì khoái facebook vì ở đó họ có thể xả ra những điều họ muốn nói.

Nhưng bạn cũng có thể gặp tin giả, tin thất thiệt… Nhiều con vịt hay “nói thiên nói địa, tào lao xí cố” nhiều nhứt trên face. Người đọc cần tỉnh táo để biết đâu là chánh đâu là tà. Những thông tin nầy lan nhanh lắm vì một đồn mười, mười đồn trăm… chỉ một thời gian ngắn thì ai cũng biết. Nhanh hơn báo chí và truyền hình rất nhiều, thành ra những chánh quyền độc tài rất sợ facebook vì nó moi móc những chuyện xấu của họ.

Bên cạnh facebook còn có một website khác cũng là mạng xã hội là Twitter. Chắc bạn biết chuyện ông Donalds Trump hay lên mạng nầy để viết phát biểu vào lúc 3 giờ khuya. Sau khi ông viết xong là có cả đám phóng viên, “dư luận viên”, của ổng chực chờ để tiếp tay và gởi tùm lum, và chỉ vài giờ sau là cả thế giới đều biết ông ta viết cái gì. Ông nầy biết sử dụng mạng xã hội để tự quảng cáo cho mình nhờ vậy mà giới trẻ biết đến không cần tốn tiền quảng cáo trên báo chí truyền thống. Đó chính là một trong những cách giúp ông ta kiếm phiếu và đắc cử tổng thống Mỹ, một chức vụ nhiều quyền lực nhứt trên thế giới.

Đối với hắn, từ ngày có facebook, hắn vui vẻ hẳn lên. Hắn yêu đời và phấn chấn hơn. Hắn mê phây lắm. Thậm chí có khi ngồi chờ vợ đi mua sắm thì hắn cũng mở điện thoại ra để coi có ai nhắn tin gì trên phây hay không (facebook có mục nhắn tin và có thể xem trên điện thoại thông minh). Đúng là mê phây!. Thảo nào vợ hắn hay hỏi: “Không biết trên phây có cái gì mà ông mê quá?”. Chàng ta chỉ im lặng mỉm cười tình tứ với vợ mà không nói gì.

Thời đại mới có “đồ chơi” mới. Trước đây hắn mê “meo” bây giờ mê “phây”. Hắn không mê rượu, mê cờ bạc, hay mê gái. Thôi đành cho phép hắn mê “phây” một niềm đam mê chắc không có hại gì cho lắm ngoại trừ mắt hắn bắt đầu mờ, bụng hắn bắt đầu phệ vì ngồi lâu bên máy tính./.

Minh Tâm

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> http://youtu.be/J5Gebk-OVBI
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tạo bài viết
Tổng số lượt xem bài: 862,178,597
Cam Li Nguyễn thị Mỹ Thanh trước 1975, đã có nhiều truyện ngắn, truyện dài do tạp chí và nhà xuất bản Tuổi Hoa ấn hành tại Saigon. Sau tháng Tư 1975, cô không viết, chỉ chuyên làm công việc nghiên cứu khoa học. Định cư tại San Jose từ 2003, Cam Li bắt đầu góp bài cho Việt Báo từ 2009 và đã nhận giải Vinh danh Tác Phẩm Viết Về Nước Mỹ 2010.
Tác giả sinh năm 1949, định cư tại Mỹ theo diện HO năm 1991. Nghề nghiệp trước 75: dạy học. Công việc làm ở Mỹ: du lịch. Hiện đã hưu trí và là cư dân vùng Little Saigon, Westminster, California. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của bà năm 2013 là "Kock and Me / Vi trùng lao và Tôi." Và liên tiếp cho thấy sức viết nhanh, viết mạnh. Mừng Lễ Giáng Sinh cùng tác giả, xin mời đọc bài viết thứ chín.
Tác giả cho biết ông nguyên là lính Hải Quân VNCH; 12 năm 4 tháng đúng tính đến ngày 30 tháng Tư 75, tự lái tầu vượt biển năm 1982, hiện định cư tại Úc. Sau đây là một bài viết ngắn của ông.
Tác giả cho biết ông đã tham dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên với một số bài viết về đề tài Du Lịch Nước Mỹ hoặc Trại Hè. Sau hơn 10 năm, ông trở lại với giải VVNM, với bút hiệu mới là Phạm Thái. Sau đây là bài viết thứ năm của ông trong năm.
Tác giả là một nhà báo quen biết tại Dallas, lui tới với bạn đọc Viết về nước Mỹ từ nhiều năm, vừa nhận giải Vinh Danh Tác Giả 2013.
Tác giả là một nhà giáo từng có hơn 30 năm dạy học tại Việt Nam. Đến Mỹ theo diện ODP, hiện tiếp tục nghề cũ tại một trung tâm dạy kèm tại miền Nam Cali. Bài viết mới của ông lần này là một tự truyện về tình yêu và gia đình, với lời ghi như sau: “Để tặng chú Thành của tôi. Riêng tặng cọp mẹ và cọp con của anh. Và tất cả những ai tuổi Dần.”
Tác giả sinh năm 1957, cư dân Santa Ana, công việc: làm nail. Tham gia viết về nước Mỹ từ 2011, với bút hiệu Hữu Duyên Nguyễn và bài "Cám Ơn Bố", bà đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2012. Sau đây là bài viết mới nhất của bà.
Tác giả đã nhận giải danh dự Viết Về Nước Mỹ. Ông là cư dân Lacey, Washington State, tốt nghiệp MA, ngành giáo dục, từng trong ban giảng huấn tại trường dạy người da đỏ và giảng viên tại Đại học cộng đồng SPSCC, Olympia, WA.
Tác giả đã nhận giải Danh Dự Viết Về Nước Mỹ năm thứ XII, 2012. Ông tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biển đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA.
Tác giả là cư dân Austin, Texas; Công việc: y tá trưởng trong một bệnh viện thành phố, đã góp nhiều bài viết sống động và nhận giải vinh danh tác giả Viết về nước Mỹ 2006. Bài mới của cô là một truyện tình nối dài từ Ban Mê Thuột tới nước Mỹ.
Nhạc sĩ Cung Tiến